Lúc này Ám Đồng cũng biết là chỉ có đường chết, điều duy nhất có thể làm được chính là liều chết một phen, lập tức lao về phía Quỷ Nhất đang lao về phía, Cuồng Chiến Sĩ thân là Cuồng Chiến Sĩ cũng dùng ra cấm kỹ bậc một Phong Trảo.
Ngay tức khắc mấy đạo phong nhận đồng thời cắt về phía Quỷ Nhất, những phong nhận này hoàn toàn đều nằm trong khống chế của Ám Đồng, hoàn toàn phong tỏa động tác của Quỷ Nhất, mà bản thân Ám Đồng thì chém một kiếm về phía góc chết phòng ngự của Quỷ Nhất.
Mắt thấy kiếm quang hạ xuống, xẹt qua thân thể Quỷ Nhất, khi đồng bạn của Ám Đồng đang muốn hoan hô, sắc mặt Ám Đồng lại vô cùng âm trầm, bởi vì hắn căn bản không chém trúng Quỷ Nhất, đó chỉ là tàn ảnh Quỷ Nhất lưu lại mà thôi.
Lập tức xoay chuyển thân kiếm.
Toàn Phong Trảm!
Keng.
Tia lửa bắn ra bốn phía, đại kiếm màu xám bạc trong tay Ám Đồng dừng lại cách Quỷ Nhất không đến ba bốn tấc bị một thanh chủy thủ màu đen ngăn cản ở giữa đường không thể tiến thêm, mà một thanh chủy thủ màu bạc còn lại cũng thuận thế đâm về phía sườn Ám Đồng.
- Kết thúc rồi à?
Ám Đồng không khỏi nhắm mắt lại.
Thực lực của Quỷ Nhất và hắn chênh lệch quá lớn, không chỉ là trình độ kỹ thuật kém hơn nhiều, ngay cả thuộc tính cơ bản cũng kém xa.
- Chết đi.
Quỷ Nhất lập tức dùng sức trong tay thêm mấy phần.
Ngay khi chủy thủ màu bạc cắm vào sườn Ám Đồng, một đạo hỏa mang đột nhiên hiện lên.
Quỷ Nhất lập tức kinh hãi, vội vàng dùng ra Tật Phong Bộ để ngăn cản, thân hình đột nhiên lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía chỗ hỏa mang bay tới.
- Là ai phá hoại chuyện tốt của ta!
- Là ta!
Trong đám người, Thạch Phong đi ra.
Trong sân theo Thạch Phong đi ra, ánh mắt của mọi người cũng đều chuyển tới trên người Thạch Phong.
Khoác áo choàng đen, hoàn toàn không nhìn thấy dung mạo, có điều từ hai thanh trường kiếm đeo bên hông liền có thể phán đoán ra là một Kiếm Sĩ.
- Tiểu tử này tuyệt đối là chán sống rồi, không ngờ dám cắt ngang thời gian giải trí của lão đại.
- Thật sự có người không muốn sống.
- Tuy hắn cũng không sống được, có điều có cần phải tự tìm chết như vậy không?
- Lão đại khẳng định là đã nổi giận, một lúc nữa hắn sẽ phải chịu tội.
...
Tuy người của Minh Phủ kinh ngạc vì Thạch Phong xuất thủ cứu người, nhưng ánh mắt nhìn Thạch Phong phần lớn là đồng tình và bội phục.
Vốn không làm gì, Quỷ Nhất còn có thể cho một cái chết thống khoái, hiện tại cắt ngang thời gian giải trí của Quỷ Nhất, muốn chết thống khoái một chút cũng không làm được.
Quỷ Nhất lúc trước ở Minh Phủ nổi danh là tàn bạo.
Lúc trước chính là có người chơi quấy rầy thời gian giải trí của Quỷ Nhất, kết quả bị Quỷ Nhấttừng đao chậm rãi lấy đi điểm sinh mệnh, thậm chí còn cộng máu cho đối phương, bình thường người chơi cao thủ đều sẽ thiết lập cảm giác đau đớn trình độ nhất định, loại cảm giác đau đớn này đóng lại thì không thể tiến hành trong chiến đấu nữa.
Lúc này bọn họ nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy đáng sợ rồi.
Có thể đoán được kết cục của Thạch Phong khẳng định sẽ như vậy.
- Là hắn cứu ta à?
Ám Đồng nhìn Thạch Phong đứng ra, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Không ngờ người qua đường như Thạch Phong lại ra tay cứu hắn, theo hắn người qua đường như Thạch Phong gặp phải tình huống như vậy khẳng định sẽ rũ bỏ quan hệ với bọn họ, không muốn nhúng tay vào.
Có điều hiện tại cho dù Thạch Phong xuất thủ cứu hắn một lần, cuối cùng cũng không có thay đổi gì.
Bọn họ bị ma pháp trận bao phủ, lại có quyển trục ma pháp Cảm Tri Mơ Hồ khởi động, muốn chờ NPC vệ binh tới cứu viện, không biết phải đợi mất bao lâu, những thời gian này đủ để cho Quỷ Nhất kích sát bọn họ vài lần rồi.
- Người này là...
U Lan ở bên cạnh nhìn Thạch Phong đứng ra, cảm thấy bóng lưng có vài phần quen thuộc, hơn nữa thanh âm dường như cũng từng nghe qua rồi.
- Vừa rồi chính là tiểu tử ngươi à?
Quỷ Nhất không vội vàng động thủ, ánh mắt nghiêm túc quan sát Thạch Phong, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nói,
- Đúng là có đảm lượng, vốn vẫn muốn buông tha cho người qua đường như ngươi một con đường sống, hiện tại ta thay đổi chủ ý rồi.
- Tha cho người qua đường như ta một con đường sống?
Thạch Phong cười nhạo nói,
- Thu hồi cái vẻ từ bi của ác ma đó đi, ngươi có thời gian này còn không bằng suy nghĩ một chút làm thế nào để sau khi giết chúng ta trước khi NPC vệ binh đến thì an toàn rời khỏi.
Trước tiên cho hy vọng, sau đó lại ban cho tuyệt vọng, cái này là còn đáng sợ hơn hơn cả trực tiếp cho tuyệt vọng.
Loại chuyện này đối với người chơi bình thường mà nói, khẳng định sẽ hối hận vì xen vào việc của người khác, có điều chút thủ đoạn nhỏ này đối với Thạch Phong đã lang bạt nhiều năm trong Thần Vực mà nói th chính là chuyện cười.
- Bị phát hiện rồi à?
Quỷ Nhất thấy Thạch Phong không mắc bẫy, cũng không giấu diếm gì nữa, liếm khóe miệng, khẽ cười nói,
- Đích xác, ta chưa từng có ý định tha cho loại người qua đường như ngươi, nhưng hành vi này của ngươi sẽ chỉ khiến ngươi chết càng thống khổ hơn thôi.
- Tiểu tử ngươi hãy hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình đi, người khác coi chừng Ám Đồng và U Lan cho ta, Tử Bất Minh Mục ngươi chú ý cộng máu cho tiểu tử này, ta không muốn chiến đấu kết thúc quá sớm.
- Lão đại, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không nói dừng, ta bảo đảm tiểu tử này có muốn chết cũng khó.
Theo mệnh lệnh của Quỷ Nhất, người của Minh Phủ nhao nhao tỏa định đám người U Lan và Ám Đồng, chỉ cần đám người U Lan và Ám Đồng hơi có dị động, bọn họ sẽ đồng thời phát động công kích, mà một Mục Sư áo lam cấp bậc cao tới 47 cũng nhìn về phía Thạch Phong, làm tốt chuẩn bị thi pháp, trong ánh mắt lờ mờ mang theo một tia trêu chọc.