Nhưng đại sư võ thuật Trần Vũ này lại dùng ngữ khí khẳng định để nói ra, điều này thì không thể không khiến mọi người coi trọng.
Nói như thế nào thì Trần Vũ cũng từng đứng top 3 toàn tỉnh, biết rất rõ về đại hội cách đấu cấp tỉnh, nếu Trần Vũ đã nói như vậy, chứng tỏ Thạch Phong đích xác có thực lực có thể giành được top 10 trong tỉnh.
Một tỉnh có chừng mấy ức nhân khẩu, trong đó tuyển thủ tham gia cách đấu cũng phải mấy chục vạn, có thể ở trong mấy chục vạn tuyển thủ giành được top 10, lượng hàm kim này không phải đệ nhất nhân của thành phố Kim Hải là có thể so sánh được.
Vì dụ thiên tài cách đấu như Trương Lạc Uy, cũng chỉ là được Triệu Kiến Hoa và Hứa Văn Thanh đánh giá cao mà thôi, hoàn toàn coi là hậu bối, nhưng thực lực này của Thạch Phong lại khiến bọn họ coi trọng, hoặc là nói đối đãi như địa vị ngang hàng.
- Tiểu tử Thạch Phong này đúng là không đơn giản, có thực lực như vậy không ngờ lại ẩn mà không phát, chẳng trách Nhược Hi lại coi trọng hắn như vậy.
Lúc này Triệu Kiến Hoa lại nhìn Thạch Phong, trong ánh mắt đã không còn vẻ lửa giận và khinh thị lúc trước, ngược lại có thêm mấy phần thưởng thức, lập tức nhìn Lâm Phi Long ở bên cạnh, thầm giận nói.
- Tiểu tử này không ngờ muốn dùng ta làm súng, xem ra phải giáo huấn một chút mới được.
Lúc trước hắn từng đánh giá cao Lâm Phi Long, đối với chuyện Lâm Phi Long theo đuổi Triệu Nhược Hi hắn cũng biết rõ, có điều hắn không ngăn cản, bởi vì Lâm Phi Long đích xác rất ưu tú, có tư cách theo đuổi Triệu Nhược Hi, có điều hiện tại Triệu Kiến Hoa lại rất ghét Lâm Phi Long.
Cho dù hắn có ngốc tới mấy cũng nhìn ra được, Lâm Phi Long đang một mực lợi dụng hắn, lúc trước nói nhiều điều xấu về Thạch Phong, gia cảnh không tốt thế nọ thế kia, cứ bám riết lấy Nhược Hi, thường xuyên bị người ta bắt nạt, cực kỳ tầm thường, vân vân... Mới khiến hắn cảm thấy Thạch Phong không thích hợp, từ đó mà xuất thủ ngăn cản, nhưng hiện tại xem ra căn bản không phải là như vậy.
Hoàn toàn là vì Lâm Phi Long không bằng Thạch Phong, muốn bôi nhọ Thạch Phong, mới đến trước mặt hắn nói ra những lời này.
Đứng thứ chín toàn trường, ở đại học Kim Hải này là rất phong quang, nhưng đặt tới đại hội cách đấu của thành phố Kim Hải thì sao? Chỉ là một tuyển thủ mới mà thôi, tuyển thủ như vậy hàng năm đều có có mấy trăm người, nếu đặt ở trên tỉnh, sợ rằng ngay cả cũng bóng cũng không tìm thấy.
Có thể nói chênh lệch giữa Lâm Phi Long và Thạch Phong hoàn toàn là trời và đất.
- Xem ra nhãn quang của ta đúng là không được, quả nhiên giống như Hứa lão gia tử nói, chuyện của người trẻ tuổi cứ để tự bọn họ đi giải quyết.
Triệu Kiến Hoa cũng không định ngăn cản chuyện của Thạch Phong và Triệu Nhược Hi, chuẩn bị cứ để thuận theo tự nhiên, về phần kết quả cuối cùng thì vẫn phải xem bản thân Nhược Hi.
Theo luận võ kết thúc, Thạch Phong cũng thành nhân vật chính tuyệt đối của ái hữu hội lần này, không ít học sinh nhao nhao vây tới, muốn làm thân hơn với Thạch Phong, trái lại Trương Lạc Uy rõ ràng đã ngất đi, lại không có nửa người quan tâm, bao gồm cả phía đối tác Lam Hải Long này.
Tuy Thạch Phong đã sớm biết bản tính của Lam Hải Long, có điều sau khi thấy một màn này vẫn cảm thấy thổn thức không thôi.
Lòng người ấm lạnh chẳng qua cũng thế mà thôi.
Nhưng Thạch Phong cũng sẽ không đồng tình với Trương Lạc Uy, bởi vì Trương Lạc Uy cũng là người như vậy, U Ảnh đời trước chính là mời chào được không ít người mới có tiềm lực, vốn nên đi lên rất nhanh, tiến vào một thời kỳ phát triển tốc độ cao, không biết vì sao Trương Lạc Uy lại đột nhiên làm khó, sau đó Trương Lạc Uy đoạn tuyệt với Lam Hải Long, dẫn theo rất nhiều cao thủ, gia nhập Hùng Bá Thiên Hạ lúc đó, lập tức khiến U Ảnh nguyên khí đại thương, bằng không U Ảnh cũng sẽ không dừng lại ở công hội tam lưu, cho tới sau khi hắn tiếp nhận, mới dần dần phát triển thành công hội đỉnh cấp nhị lưu.
Mà đời này thì hoàn toàn khác, vốn Thạch Phong lên kế hoạch tiêu tốn không ít chi phí để cạnh tranh nhân tài với U Ảnh Công Hội, nhưng hiện tại xem ra thuần túy là dư thừa.
Trương Lạc Uy thua, địa vị của U Ảnh Công Hội ở trong lòng mọi người đã giảm mạnh, ngược lại Linh Dực Công Hội của Thạch Phong lại thành mục tiêu duy nhất trong cảm nhận của tất cả mọi người, Lam Hải Long tức tới ngứa răng lại lại không có biện pháp gì.
Lam Hải Long sớm biết Thạch Phong lợi hại như vậy, tuyệt đối sẽ không đáp ứng để Trương Lạc Uy luận võ với Thạch Phong, như vậy ít nhiều còn có thể khai thác được không ít người mới có tiềm lực hoặc là cao thủ, mà hiện tại lại một chút sức cạnh tranh cũng không có, chỉ có thể lựa chọn một số cơm thừa canh cặn mà Linh Dực Công Hội chừa lại.
- Bạn học Thạch Phong, ngươi xem liệu ta có thể gia nhập Linh Dực Công Hội không, cho dù là thành viên công hội cũng được.
- Chào ngươi, ta là hội trưởng studio Thanh Diệp sống lại thành phố Kim Hải, ta để cả studio đều nhập vào Linh Dực Công Hội, không biết Thạch Phong huynh có bằng lòng tiếp nhận không, chúng ta cũng không cần gì nhiều, chỉ cần danh ngạch mười thành viên chính thức và năm mươi thành viên ngoại vi.
Ngay khi Thạch Phong bắt đầu nhận người, từng học sinh tinh anh của trường học đều xông tới, càng có không ít studio và tuyển thủ cách đấu, khiến cho Thạch Phong giật mình là studio Thanh Diệp cũng gia nhập, ở đời trước studio Thanh Diệp hoàn toàn phớt lờ sự mời chào của U Ảnh, ngược lại thành lập một công hội riêng, cuối cùng kéo được tài trợ và ủng hộ của mấy tập đoàn, cũng phát triển thành công hội tam lưu ở Thần Vực.
Lúc ấy nếu không phải tài chính có hạn, công hội mà thành phố Kim Hải thành lập càng lúc càng nhiều, đầu tư phân tán, sợ rằng Thanh Diệp Công Hội chính là người cạnh tranh lớn nhất của U Ảnh rồi.