Tuy Đoạn Ngạc là đang mời Thanh Phong Tiếu và Lương Hạ gia nhập Tội Vực, nhưng cảm giác áp bức phát ra trên người lại vô cùng cường thế, chỉ cần hai người Thanh Phong Tiếu dám cự tuyệt, một giây tiếp theo sẽ táng mạng ngay tại chỗ, bầu không khí và lực áp bức như vậy khiến người chơi xung quanh đều không khỏi có chút run rẩy.
Có điều mời cường hành như vậy, cũng khiến không ít người chơi cao thủ ở đây có chút hâm mộ.
Tuy Tội Vực ở Tử Kinh Vương Quốc vô cùng cường thế, nhưng thực lực của là thật, có thể vừa tiến vào công hội đã trực tiếp trở thành thành viên hạch tâm, cũng là một chuyện không tồi, ít nhất sau này ở trong Tử Kinh Vương Quốc tuyệt đối là có thể đi ngang, khiến cao tầng của công hội nhị lưu cũng phải đối đãi thận trọng, càng đừng nói là làm trưởng lão của Tội Vực, sợ rằng hội trưởng của công hội nhị lưu nhìn thấy cũng phải đối đãi ôn hòa.
Ngay khi mọi người cho rằng đám người Thanh Phong Tiếu sẽ đi theo Đoạn Ngạc, Thanh Phong Tiếu liền mở miệng.
- Cám ơn lời mời của Tội Vực các ngươi, có điều huynh muội chúng ta đã quen với tự do tự tại rồi, thích loại sinh hoạt này hơn.
Thanh Phong Tiếu lắc đầu.
Lương Hạ ở bên cạnh cũng gật đầu.
Theo Thanh Phong Tiếu nói xong, mọi người trên đường đều cảm giác bầu không khí lập tức hạ xuống băng điểm, một cỗ sát ý tràn ngập toàn trường, khiến không ít cao thủ bậc hai ở đây đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.
- Đây là ngươi muốn cự tuyệt lời mời của Tội Vực chúng ta à?
Ánh mắt nhìn Thanh Phong Tiếu của Đoạn Ngạc không khỏi lạnh toát, khóe miệng mang theo nụ cười nói.
- Vậy ngươi cũng biết cự tuyệt lời mời hảo tâm của Tội Vực chúng ta, bình thường sẽ có kết quả gì chứ?
Nói tới đây, tất cả người của Tội Vực ở xung quanh Đoạn Ngạc đều không khỏi tiến lên một bước, tràn ngập sát ý đối với hai người Thanh Phong Tiếu, hoàn toàn là tư thế chuẩn bị động thủ.
- Thanh Phong Tiếu đó bị ngu à, không ngờ dám cự tuyệt Tội Vực?
- Lần này chính là Trọng Kiếm Đoạn Ngạc tự thân xuất mã, hắn cho rằng mình có thể thoát được sao?
Tất cả mọi người trên đường đều nhìn Thanh Phong Tiếu và Lương Hạ với vẻ không thể tin nổi, không ngờ ở Tử Kinh Vương Quốc còn có người dám cự tuyệt lời mời của Tội Vực, phải biết rằng cho dù đoàn mạo hiểm đứng đầu của Tử Kinh Vương Quốc cũng bị Tội Vực nói diệt là diệt, thành viên cao tầng toàn đoàn đều bị khiến cho chỉ có thể xóa nick chơi lại, càng đừng nói là hai người chơi tự do.
Phải biết rằng những đoàn mạo hiểm đứng đầu này đều có hơn trăm cao thủ, số lượng thành viên khác thì hơn ngàn, trong đó cao thủ hàng đầu đều có thể tranh phong với cao thủ nhất đẳng trong công hội nhất lưu, nhưng cuối cùng còn không phải vẫn biến mất à?
Mà lúc này Thanh Phong Tiếu cũng cảm thấy một trận áp lực.
Hiện tại hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần hắn cự tuyệt, đám người Đoạn Ngạc sẽ thật sự động thủ.
Mặc dù trong thành trấn có NPC vệ binh, nhưng hiện tại đám người Đoạn Ngạc mà trực tiếp động thủ, hắn cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra, dẫu sao NPC vệ binh chạy tới cũng cần một chút thời gian, nếu đám người Đoạn Ngạc trở nên điên cuồng, bọn họ thật sự sẽ phải chết ở đây.
Ngay khi Thanh Phong Tiếu đang nghĩ nên làm gì, bên tai đám người Đoạn Ngạc hay là Thanh Phong Tiếu đều vang lên một đạo thanh âm trầm thấp.
- Ngại quá, chỗ ngươi còn Cường Hóa Dược Tề sơ cấp không?
Theo đạo thanh âm này xuất hiện, vang vọng trên đường, bầu không khí vốn vô cùng trầm trọng cũng lập tức hòa hoãn lại không ít, ánh mắt của từng người chơi đều không khỏi hướng tới chỗ thanh âm phát ra.
Đều muốn nhìn xem là kể ngốc nào không hiểu bầu không khí, dám nhúng tay vào chuyện của người Tội Vực.
Chỉ thấy một vị người chơi Kiếm Sĩ trẻ tuổi mặc áo choàng đen, đang từng bước tiến về phía quầy hàng của Thanh Phong Tiếu, giống như là đám người của Tội Vực không tồn tại vậy.
Theo Kiếm Sĩ thanh niên đi tới trước quầy, Thanh Phong Tiếu và Lương Hạ lập tức cũng ngây ra, không ngờ lúc này lại có người dám đi tới.
Mà vị Kiếm Sĩ thanh niên này chính là Thạch Phong đã bỏ đi ngụy trang Hắc Viêm.
Bất kể là Thanh Phong Tiếu hay là Lương Hạ, hai người này có thể nói đều là cao thủ và Luyện Kim Sư đáng để Linh Dực lôi kéo, hiện tại đã gặp gặp được, giúp một chút khiến hai người nợ một cái nhân tình cũng không có gì không tốt.
Đối với câu hỏi của Thạch Phong, Lương Hạ không khỏi làm ra phản ứng theo bản năng.
- Có! Vẫn còn không ít.
Lương Hạ nhìn nhìn Thạch Phong, đột nhiên có phản ứng, ánh mắt lại lập tức chuyển sang đám người Đoạn Ngạc ở bên cạnh, có chút do dự nói.
- Có điều...
Lúc này Đoạn Ngạc đã nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh như băng, tuy không nói gì, nhưng bầu không khí vốn đã thoải mái lại trở nên khẩn trương trầm trọng, có thể nhìn ra hiện tại Đoạn Ngạc đã nổi giận thực sự rồi.
Mà người chơi xung quanh bởi vì lửa giận của Đoạn Ngạc, đều không kìm được lui lại mấy bước về phía sau.
- Người này nhất định là điên rồi.
- Không phải hắn thực sự muốn khiêu chiến uy tín của Tội Vực chứ!
Lúc này mọi người nhìn Thạch Phong, đều không khỏi tim chui tọt lên cổ họng, không chút nghi ngờ Thạch Phong là chết chắc rồi.
- Tiểu tử! Ngươi lớn gan thật, Tội Vực chúng ta làm việc, ngươi cũng dám nhúng tay vào à.
Đoạn Ngạc nhìn Thạch Phong, hờ hững nói,
- Ngươi là chán sống rồi sao?
Ở Tử Kinh Vương Quốc, Tội Vực bọn họ chính là trời, không ai dám đối nghịch với bọn họ.
Loại chuyện này có thể nói đã là thường thức và quy tắc của Tử Kinh Vương Quốc.
Nhưng hiện tại có người dám ngang nhiên khiêu chiến quy tắc này, cũng có thể nói là ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm của Tội Vực bọn họ, loại chuyện này hắn đã rất lâu chưa gặp phải.