Trong nháy mắt tiến vào Khê Nguyệt Trấn, Phi Tâm và Mộc Vân lập tức bận rộn, trừ an bài phòng ngự cho trấn nhỏ ra, còn phân phát cho Huyết Nguyên Dược Tề cho người chơi tinh nhuệ và cao thủ trong trấn, tổng cộng bốn ngàn bình Huyết Nguyên Dược Tề, không nói có thể ngăn cơn sóng dữ, ít nhất đối mặt với đại quân tinh nhuệ ba mươi vạn người, khiến Khê Nguyệt Trấn chống đỡ được ba tiếng là không có bất kỳ vấn đề gì.
Mà ba tiếng đủ để Bách Hoa Cung tổ chức đại quân cứu viện tới nơi, đến lúc đó Tinh Hoàn muốn chiếm Khê Nguyệt Trấn sẽ phải trả giá đắt, mà trả giá như vậy, đối với Tinh Hoàn Công Hội mà nói tuyệt đối là điều không muốn nhìn thấy, dẫu sao mục tiêu chân chính của Tinh Hoàn Công Hội là Chiến Hồn Bất Lạc và Xích Đế, hao phí rất nhiều tinh nhuệ ở trên người Bách Hoa Cung căn bản là không đáng, làm như vậy ngược lại sẽ cho Chiến Hồn Bất Lạc và Xích Đế không ít cơ hội.
Ngay khi thời gian đang trôi qua từng chút một, toàn bộ Khê Nguyệt Trấn cũng bởi vì sự có mặt của đám người Phi Tâm, bầu không khí vốn đã rất nặng nề và tuyệt vọng liền biến mất, bị thoải mái dễ chịu hoàn toàn thay thế, thậm chí bắt đầu thoải mái đàm luận về chiến tranh lần này Tinh Hoàn Công Hội phát động với Khê Nguyệt Trấn, giống như trận chiến này đã không còn liên quan gì tới bọn họ.
- Phi Tâm tỷ, lên vừa nhận được tin tức, hiện tại hội trưởng đã tổ chức hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ đang trên đường tới Khê Nguyệt Trấn, không cần ba tiếng là có thể tới nơi.
Mộc Vân đi đến bên cạnh Phi Tâm đang đứng trên tường thành quan vọng, có chút kích động nói.
- Ba tiếng là có thể tới nơi à?
Phi Tâm nghe thấy tin tức này, giống như nghe thấy thiên âm, trên mặt không khỏi lộ ra một tia vui vẻ.
Ba tiếng đối với Khê Nguyệt Trấn hiện tại mà nói đã không phải vấn đề lớn, nói cách khác lần này Khê Nguyệt Trấn đã thủ được, tiếp theo việc cần phải làm là làm thế nào để ổn định thế cục của Bách Hoa Cung ở Ám Dạ Đế Quốc, dẫu sao đã mất đi Đông Cốc Trấn, ảnh hưởng đối với Bách Hoa Cung cũng tương đối lớn.
Sau khi nhìn thấy biểu hiện của Linh Dực, hợp tác với Linh Dực chắc chắn là một lựa chọn không tồi, chỉ là điều kiện hợp tác vẫn phải đợi thương thảo đã.
Ngay khi Phi Tâm và Mộc Vân đang nói cười, cảnh báo trên đài quan sát của Khê Nguyệt Trấn đột nhiên vang lên, thanh âm vang vọng toàn bộ Khê Nguyệt Trấn, khiến hai người Phi Tâm và Mộc Vân không khỏi quay đầu nhìn về phía bình nguyên và hẻm núi ở xa xa.
Bởi vì cảnh báo này vang lên, chứng tỏ người chơi điều tra trên tường thành đã phát hiện ra địch tình quan trọng, nhắc nhở thành viên công hội trong cả trấn phải chuẩn bị.
Chỉ thấy trên khu vực bình nguyên rộng lớn xuất hiện một đống người chơi, số lượng nhiều như đêm tối dần dần bao phủ đại địa, chỉ nhìn một cái, đã khiến người ta cảm thấy da đầu ngứa ran.
Có điều khiến người ta kỳ quái là những người chơi này không một mực đi tới, chỉ đứng bất động ở ngoài tầm bắn của pháo tháp, giống như đang chờ đợi gì đó.
- Bọn họ không tấn công à?
Mộc Vân nhìn đại quân Tinh Hoàn không đi tới nữa, có chút kỳ quái nói,
- Chẳng lẽ bọn họ đang do dự không biết có nên chiếm Khê Nguyệt Trấn hay không?
Bình thường đại quân công chiếm trấn nhỏ đều là một phát xông tới, phòng ngừa bên thủ bị sẽ làm tốt công tác thủ bị, bằng không công kích về sau sẽ phải trả giá đắt hơn, nhưng Tinh Hoàn trước mắt thì dừng lại, hành động rất kỳ quái.
- Không tấn công à?
Phi Tâm nhìn Tinh Hoàn không hành động, lờ mờ có chút dự cảm không tốt dự cảm không tốt,
- Không đúng, Mộc Vân, ngươi cảm thấy một một cơ hội tốt đánh hạ thành trấn, có lý do gì mà lại khiến bọn họ đột nhiên dừng lại không tiến nữa?
- Đề thăng sĩ khí? Lại hoặc là... Có tự tin tuyệt đối có thể chiếm được?
Mộc Vân không khỏi nghĩ như vậy, mà vừa nghĩ đến đây, bản thân Mộc Vân cũng giống như hiểu ra gì đó.
- Bảo tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, mở ra ma pháp trận phòng ngự, chúng ta sắp phải đối mặt sợ rằng không chỉ đơn giản là ba mươi vạn tinh nhuệ đâu? Nói không chừng chúng ta sẽ lần đầu tiên đối mặt với thế lực siêu cấp muốn đánh thật.
Nghe thấy Phi Tâm nói như vậy, thần sắc trên mặt Mộc Vân cũng không khỏi trở nên ngưng trọng.
Ở trong Ám Dạ Đế Quốc, Bách Hoa Cung bọn họ chiến đấu với Tinh Hoàn Công Hội, chỉ là một chút ma sát, lại hoặc là phân ra một bộ phận lực lượng nhỏ chiến đấu với Tinh Hoàn Công Hội, đã khiến Bách Hoa Cung biến thành nguy trong sớm tối rồi.
Nếu đối mặt với Tinh Hoàn Công Hội chơi thật, lần chiến đấu này sẽ không còn được thoải mái như trong tưởng tượng nữa.
Ngay khi Phi Tâm và Mộc Vân đang an bài thành viên công hội phân bộ trên tường thành của trấn nhỏ, mở ra ma pháp trận phòng ngự bao phủ toàn bộ Khê Nguyệt Trấn, Tinh Hoàn Công Hội ở xa xa cũng bắt đầu chậm chạp triển khai trận hình, tách ra từng con đường nhỏ.
Chỉ thấy trong những con đường nhỏ này đẩy ra từng chiếc trọng nỗ cỡ lớn, khiến Phi Tâm và Mộc Vân đang bận rộn trên tường thành đều không khỏi dừng công tác trong tay, trực tiếp sững sờ.
Lúc này không chỉ là Phi Tâm và Mộc Vân, toàn bộ thành viên Bách Hoa Cung ở trên tường thành cũng đều đờ đẫn.
Bởi vì trọng nỗ cỡ lớn Tinh Hoàn Công Hội đẩy ra có tới hơn trăm chiếc.
Cho dù bọn họ chưa được kiến thức uy lực của trọng nỗ cỡ lớn này, nhưng nhìn thấy trên trọng nỗ cỡ lớn lắp mũi tên sắt to lớn liền hiểu được rằng, uy lực này tuyệt không đơn giản.
Bởi vì trên những mũi tên sắt này đều khắc ma văn màu đỏ thẫm, ma lực xung quanh không kìm được mà bị hấp dẫn tới, chỉ là nhìn ma lực dẫn động, liền có thể hiểu được uy lực này tuyệt đối phải bậc ba trở lên, nói cách khác uy lực tuyệt đối không kém gì đạn pháo của pháo tháp.