Có điều Thanh Đồng Long Vương ở xa xa không bởi vì sự vui sướng vì nắm giữ vực của Thạch Phong mà dừng lại, đột nhiên bước ra một bước, trực tiếp lao về phía Thạch Phong, long lân đại kiếm trong tay đột nhiên bổ về phía cổ Thạch Phong.
Một loạt động tác vô thanh vô tức nhanh như lôi điện này đối với Thạch Phong trước kia mà nói thì tuyệt đối sẽ bị thuấn sát, có điều Thạch Phong lúc này đã không phải là người mù không nhìn thấy, tuy rất miễn cưỡng, nhưng vẫn đọc trước ra một bộ phận động tác, trực tiếp đón đánh.
Chỉ thấy tia lửa bắn ra bốn phía, thanh âm kim loại va chạm không ngừng vang vọng trong đại điện.
Vốn nên là tình thế nghiêng về một bên, hiện tại lại diễn biến thành hai bên ngươi tới ta đi, tuy Thạch Phong hoàn toàn rơi vào thế yếu, điểm sinh mệnh cũng bởi vì trùng kích va chạm mà không ngừng giảm bớt, nhưng Thạch Phong giao thủ với Thanh Đồng Long Vương, ít nhất đã xem như là một hồi chiến đấu, chứ không phải đơn phương tàn sát.
Tuy Thạch Phong nắm giữ vực, có điều vẫn rất rung động trước sự cường đại của Thanh Đồng Long Vương, rõ ràng hắn đã có thể làm ra một số phản kích, nhưng Thanh Đồng Long Vương không ngờ không tránh cũng không né, toàn bộ đều là đón đánh chính diện, không bởi vì hắn nhìn thấy một số quỹ tích công kích mà từ đó thay đổi chênh lệch to lớn giữa hai người bọn họ.
Theo từng kỹ năng liên tiếp được dùng ra, thậm chí ngay cả kỹ năng khôi phục Sinh Mệnh Lĩnh Vực cũng mở ra, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không có bất kỳ thay đổi gì, điểm sinh mệnh không ngừng bị triệt tiêu, bị tiêu diệt chỉ là vấn đề sớm hay muộn, nhưng đây lại là cơ hội thứ ba trăm của Thạch Phong rồi, chỉ cần bị tiêu diệt, cũng có nghĩa là khảo nghiệm thất bại.
Nhìn điểm sinh mệnh còn lại không nhiều, Thạch Phong thở dài một hơi, quyết định phóng tay liều một phen, xem cực hạn của mình ở đâu.
Hắn chiến đấu đến giờ, cộng thêm thời gian phục sinh nửa đường, tính đâu ra đấy thì chưa tới thời gian một ngày, chút điểm sinh mệnh còn sót lại hiện tại, đừng nói là kiên trì hai ngày, cho dù là kiên trì năm phút cũng không làm được.
Đằng nào cũng bị tiêu diệt, còn không bằng thông qua Thanh Đồng Long Vương để kiểm tra thực lực hiện tại của hắn.
Lập tức Thạch Phong dùng ra hai kỹ năng Chư Thần Hoàng Hôn và Hoàng Hôn Chi Ảnh của Hoàng Hôn Chi Nhận, ngay tức khắc trong bán kính một trăm mét đều biến thành Hoàng Hôn Lĩnh Vực của Thạch Phong, đột nhiên Thạch Phong chia ra làm tám, mỗi phân thân đều có 7 5% thuộc tính cơ bản của bản thể, sau khi nắm giữ Hoàng Hôn Chi Ảnh, thuộc tính của bản thân trực tiếp đạt tới 85%.
Tuy vì vậy mà hy sinh thuộc tính cơ bản, có điều khiến cục diện một chọi một biến thành tám chọi một.
Mắt thấy Thanh Đồng Long Vương lại xông tới, Thạch Phong lại dùng ra Quang Huy Chi Hoàn của Phúc Âm Chi Hoàn, về phần thế giới mini bởi vì Ma Thủy Tinh không đủ, cho nên không thể sử dụng, có điều Quang Huy Chi Hoàn chiếu xuống, tám phân thân lập tức có 100% thuộc tính vốn có của Thạch Phong, trên thể chất còn mạnh hơn một bậc.
- Thủ đoạn nhỏ nhàm chán.
Thanh Đồng Long Vương liếc Thạch Phong một cái, trong ánh mắt mang theo một tia khinh thường, ngay tức khắc Thanh Đồng Long Vương vốn nắm giữ một thanh long lân đại kiếm đột nhiên lấy ra thanh thứ hai, biến thành sử dụng hai thanh đại kiếm, hơn nữa khí thế toàn thân cũng đột nhiên tăng lên.
- Vẫn còn giữ lại à?
Thạch Phong nhìn Thanh Đồng Long Vương khí tức tăng vọt, vẻ mặt không khỏi trở nên ngưng trọng.
So với một thanh vũ khí, hai thanh vũ khí là chiếm ưu thế rất lớn, đó chính là số lần công kích, trong Thần Vực người chơi cầm song kiếm có thể gia tăng số lần công kích, nhưng phải hy sinh lực lượng, một tăng một giảm, chiến lực không đề thăng bao nhiêu, nhưng Thanh Đồng Long Vương rõ ràng không có chỗ thiếu hụt ở phương diện này, nói cách khác chiến lực là có đề thăng trên diện rộng, tuyệt đối không phải lúc trước có thể sánh bằng.
- Kết thúc đi, nhân loại.
Thanh Đồng Long Vương gầm khẽ một tiếng, cả người hóa thành một đạo lưu quang, so sánh với tốc độ lúc trước thì rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều, khiến đọc trước cũng biến thành vô cùng khó khăn.
Kiếm Quang Thần Thiểm.
Thạch Phong cũng không cam chịu yếu thế, tám phân thân cùng nhau vây về phía Thanh Đồng Long Vương, toàn bộ đều dùng ra Kiếm Quang Luân Hồi.
Theo vô số kiếm quang chợt lóe rồi biến mất, Thạch Phong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể không nhịn được ngã xuống đất, mà Thanh Đồng Long Vương vẫn ngạo nghễ đứng đó, vẻ mặt vẫn lạnh lùng cao ngạo, đối với chuyện phàm nhân muốn khiêu chiến hắn, bản thân chính là một chuyện không thể tuyệt đối.
Mà theo Thạch Phong ngã xuống đất, Thanh Đồng Long Vương chuẩn bị xoay người trở lại tấm chắn ma pháp, Thanh Đồng Long Vương đột nhiên dừng chân, bởi vì Thanh Đồng Long Vương phát hiện trên cánh tay mình không ngờ bị để lại một vết kiếm, mà điểm sinh mệnh cũng ít đi một chút.
- Ta không ngờ lại bị thương à?
Thanh Đồng Long Vương nhìn vết xước trên cánh tay, trong ánh mắt không giấu được vẻ khiếp sợ.
Sau khi chiến đấu của Thạch Phong và Thanh Đồng Long Vương kết thúc, Thạch Phong vốn tưởng rằng sẽ trực tiếp bị tống ra khỏi Cổ Thần Mê Cung, có điều khi mở mắt ra, không xuất hiện ở ngoại giới, mà là ở trong một cung điện khí phái.
Trong cung điện là kim bích huy hoàng, vải đỏ như máu trải ở giữa, một đường thông tới vương tọa màu vàng ở phía trước, trên trần nhà là tinh không rực rỡ sáng ngời, giống như đứng trong đại điện là có thể nhìn xuống toàn vũ trụ, khiến người ta vô cùng rung động.