- Lần này tam đệ cuối cùng cũng có thể thu tâm một chút, cả ngày ăn chơi đàng điếm, lão gia tử đã mắng hắn mấy lần mà vẫn không biết hối cải.
Phương Minh Vũ không khỏi cười nói.
Tuy Tam đệ của hắn rất phế vật, có điều chung quy cũng là đích hệ của Phương gia, Bạch gia ở Phong Lâm Thị chỉ là gia tộc nhị lưu, nguyện ý cưới Bạch Khinh Tuyết, đã là Bạch gia trèo cao rồi.
- Có điều gần đây động tác của tiểu nha đầu Bạch gia không ngừng, ngươi có rảnh mà tới Bạch gia một chuyến, hơi gõ một chút, nếu thật sự không được thì gọi Bạch lão gia tử tới đây, cứ nói lão gia tử nhà chúng ta muốn gặp hắn.
- Được, ta sẽ làm.
Phương Minh Vũ gật đầu.
Hắn cũng không quá để ý chuyện như vậy, Phương gia bọn họ đã chủ động đề xuất, nếu Bạch gia không thức thời, vậy chỉ có thể khiến Bạch gia cút khỏi Phong Lâm Thị, điểm này chắc Bạch gia cũng biết rất rõ, tất nhiên biết nên lựa chọn thế nào.
Mà ở ngoài nhà hàng Hồng Ngọc, Thạch Phong đã tới.
Lúc trước Lương Tĩnh đã hỏi thăm, người quản sự trước mắt của Phương gia, đồng thời cũng là đại thiếu gia Phương Hao Thiên đang ở trong nhà hàng Hồng Ngọc, mà Phương Hao Thiên cũng là người đề xuất để tam đệ của mình cầu hôn, tất nhiên phải tìm Phương Hao Thiên để thương lượng.
Sau khi Thạch Phong phân phó xong, Lương Tĩnh liền an bài xe tới đây.
- Chúng ta vào thôi.
Thạch Phong nhìn nhà hàng Hồng Ngọc, nói với Tiếu Ngọc.
Hắn không phải là hội viên của nhà hàng Hồng Ngọc, có điều Tiếu Ngọc bởi vì quan hệ của Hàn Dịch Phong, đã trở thành hội viên của nhà hàng Hồng Ngọc, có điều cho dù là như vậy, chỉ là phí hội viên hàng năm cũng tốn hai trăm vạn điểm tín dụng, lão bản bình thường đúng là không chịu nổi.
- Thạch tổng huấn luyện viên, ngươi không phải thật sự muốn tìm Phương Hao Thiên chứ.
Tiếu Ngọc nhìn Thạch Phong, lo lắng nói,
- Tuy Phương gia kém xa tập đoàn tài chính Tinh Hàng, nhưng lại là thâm căn cố đế ở Phong Lâm Thị, sức ảnh hưởng rất lớn, nhất là giới cách đấu của Phong Lâm Thị, đó chính là nói một không hai, quán huấn luyện Thiên Đấu của chúng ta vất vả lắm mới phát triển được, hiện tại đắc tội với bọn họ, sợ rằng hậu quả....
- Lão Tiếu, ngươi sợ chúng ta đắc tội với bọn họ, nhưng sợ rằng bọn họ vẫn chưa biết kết quả gì đắc tội với chúng ta là gì.
Lôi Báo ở bên cạnh cười nói,
- Được rồi, chúng ta vào đi thôi.
Tiếu Ngọc nghẹn lời rồi, cảm thấy Lôi Báo căn bản chính là đang phá rối.
Có điều nhìn thấy thái độ của Thạch Phong, Tiếu Ngọc cũng chỉ có thể cắn răng dẫn Thạch Phong đi vào.
Rất nhanh trong nhà hàng Hồng Ngọc, đám người Thạch Phong dưới sự dẫn đường của nhân viên tiếp tân đi tới trước cửa lớn ghế lô VIP ở tầng bảy.
Lúc này trước cửa lớn của ghế lô có bốn gã tráng hán mặc tây trang màu đen, đeo kính đen trông coi, những người này chính là bảo tiêu của Phương Hao Thiên, khí tức hùng hậu, tuy chỉ đứng ở cửa, nhưng toàn bộ đại sảnh tầng bảy đều ở trong sự quan sát của bọn họ, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, có thể lập tức biết ngay.
Hơn nữa bốn người này đứng chung một chỗ, cho dù là Lôi Báo cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.
Bởi vì bốn người này đều là cao thủ ám kình, đặt ở giới cách đấu trong thành thị nhỏ cũng là đại lão một phương, nhưng hiện tại lại nguyện ý làm bảo tiêu cho Phương gia, có thể thấy được nội tình của Phương gia là mạnh cỡ nào.
- Tiên sinh, nơi này là ghế lô tư nhân, không cho phép người ngoài vào.
Bảo tiêu nhìn thấy đám người Thạch Phong đi tới, trực tiếp ngăn cản.
- Ngươi cứ nói Thạch Phong của quán huấn luyện Thiên Đấu muốn nói chuyện với Phương đại thiếu một chút.
Thạch Phong cũng không cảm thấy bất ngờ, mở miệng nói.
- Ngươi chờ một chút.
Bảo tiêu vừa nghe vậy, lập tức dùng điện thoại tiến hành xác nhận.
Mà sau khi bảo tiêu trong ghế lô nhận được tin tức, cũng ngay lập tức báo cho Phương Hao Thiên.
- Quán chủ Thạch Phong của quán huấn luyện Thiên Đấu à?
Phương Hao Thiên lập tức mỉm cười,
- Xem ra là muốn ra mặt cho Bạch Khinh Tuyết rồi.
- Đúng là không biết lượng sức, chỉ là một quán chủ của quán huấn luyện mới, cũng dám tới đây gặp chúng ta?
Phương Minh Vũ khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói,
- Xem ra ta rời khỏi Phong Lâm Thị quá lâu, những người này đã quên mất ta rồi.
- Thôi, bảo bọn họ cút đi.
Phương Hao Thiên nghĩ nghĩ một chút, vẫn ra lệnh.
Sau đó bảo tiêu lại thông tri chuyện này cho bảo tiêu ngoài ghế lô, để bảo tiêu ở ngoài ghế lô giải quyết.
Có điều Phương Hao Thiên vừa nói xong không bao lâu, cửa lớn của ghế lô trực tiếp mở ra, từ ngoài cửa một vị nam tử trẻ tuổi bước vào, mà phía sau nam tử trẻ tuổi này còn có hai người đi theo, chính là Lôi Báo và Tiếu Ngọc.
Trong ghế lô theo sự xuất hiện của ba người Thạch Phong, Phương Hao Thiên và Phương Minh Vũ đang ăn cơm bên trong đều không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
- Là ai cho phép bọn họ vào?
Ánh mắt Phương Hao Thiên nhìn về phía cửa lớn, thanh âm lạnh như băng chất vấn.
Lúc này trong lòng Phương Hao Thiên rất tức giận, rõ ràng hắn đã hạ lệnh bảo đám người Thạch Phong cút đi, nhưng đám người Thạch Phong lại vẫn vào, hơn nữa bên ngoài lại một chút động tĩnh tranh cãi cũng không có, khả năng duy nhất chính là bảo tiêu bên ngoài cho đám người Thạch Phong vào.
Có điều Phương Hao Thiên hỏi được ba giây, ngoài cửa vẫn không có bất kỳ đáp lại gì.
Không có một ai đáp lại, giống như ngoài cửa căn bản không có người, khiến trong lòng Phương Hao Thiên cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ đều làm phản rồi à?
Nhưng nghĩ lại một chút thì thấy cũng không đúng, những bảo tiêu này chính là gia tộc bỏ ra rất nhiều trả giá huấn luyện ra, đối với gia tộc chính là duy mệnh thị tòng (răm rắp nghe lời), cho dù một người làm phản, cũng không thể cả bốn người đồng loạt làm phản được.