- Xem ra là từ bỏ tiến vào Ngân Diệp Sâm Lâm rồi.
- Ha ha ha, lúc trước Hắc Viêm còn nói ẩu nói tả, hiện tại lại mang đuôi bỏ chạy, nếu phát chuyện này lên trên mạng thì nhất định sẽ khiến người ta cười vỡ bụng.
Nam Lang nghe xong liền cười to.
Duy Ngã Độc Cuồng bĩu môi, miệt thị:
- Linh Dực Công Hội chỉ là một đám ô hợp, cũng chỉ giỏi đánh võ mồm, từ lúc ban đầu bọn họ đã không có bất kỳ phần thắng gì, coi như là vận khí của bọn họ tốt, nếu chờ chúng ta tiêu diệt toàn bộ đoàn chủ lực của Linh Dực, xoay người giết tới, cùng người của Hùng Bá Thiên Hạ giáp công, đến lúc đó chính là Linh Dực Công Hội chỉ có ba bốn ngàn người cũng xong đời hết, triệt để biến mất khỏi Bạch Hà Thành.
- Duy Ngã hội trưởng quả nhiên lợi hại, thì ra còn chuẩn bị chiêu này, không hổ là cao thủ có thể tranh phong với Bạch Khinh Tuyết ở Bạch Hà Thành, không chỉ thực lực siêu quần, ngay cả trí mưu cũng là có một không hai Bạch Hà Thành.
Nam Lang bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi tán dương.
- Chỉ cần xoá tên Linh Dực Công Hội khỏi Bạch Hà Thành, tiếp theo chính là đối phó Phệ Thân Chi Xà, có điều hai phương Ám Tinh và Hùng Bá Thiên Hạ liên thủ, cho dù là đội ngũ do Bạch Khinh Tuyết suất lĩnh cũng không đáng sợ, đến lúc đó Duy Ngã hội trưởng chính là bá chủ chân chính của Bạch Hà Thành.
- Hiện tại nói những cái này thì vẫn quá sớm.
Duy Ngã Độc Cuồng mỉm cười, trong lòng lại sảng khoái nói.
- Bạch Khinh Tuyết có nói như thế nào cũng là cao thủ và người dẫn đội nổi danh trong giới trò chơi ảo, muốn đuổi ra khỏi Bạch Hà Thành, sợ rằng vẫn cần tăng cường thực lực thêm một bước, đến lúc đó phải xem Minh Phủ các ngươi có xuất lực không.
- Ha ha ha, điểm này thì Duy Ngã hội trưởng cứ yên tâm, chỉ cần Ám Tinh Công Hội có cơ hội rất lớn trở thành bá chủ Bạch Hà Thành, Minh Phủ chúng ta khẳng định sẽ gia tăng đầu tư, đến lúc đó sẽ điều thêm cao thủ của Minh Phủ tới, triệt để củng cố địa vị bá chủ của Ám Tinh.
Nam Lang cười cười, đưa ra một câu trả lời khẳng định.
- Có những lời này của Nam Lang huynh, ta an tâm rồi.
Duy Ngã Độc Cuồng cười hiểu ý với Nam Lang.
Hiện tại Duy Ngã Độc Cuồng đã tràn ngập lòng tin với tương lai của Ám Tinh.
- Hiện tại Linh Dực Công Hội đã từ bỏ đám thành viên đoàn chủ lực Hỏa Vũ này, tuy ta rất đồng tình với bọn họ, có điều chúng ta vẫn cứ kết thúc sinh mệnh của bọn họ nhanh lên đi.
Nam Lang nghĩ đến dáng người nóng bỏng của Hỏa Vũ, nụ cười đáng khinh đó bất giác lộ ra.
Mà lúc này bên Hỏa Vũ cũng vô cùng nguy hiểm, xung quanh đều là người của Ám Tinh Công Hội, tuy bọn họ một đường xông sát, có điều quyển trục trở về thành đã không thể sử dụng, tất cả đường ra đều bị chặn lại, căn bản là không thoát được, cứ tiếp tục như vậy, chết chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Có điều bọn họ không chết được, lúc này bọn họ vẫn còn lại hơn ba mươi người, tất cả mọi người là hồng danh, mà tên của Hắc Tử và nàng lại từ màu đỏ biến thành màu đen, nếu như bị kích sát, rớt ba bốn cấp chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt và không chịu nổi tổn thất trang bị.
- Hỏa Vũ tỷ, hiện tại chúng ta phải làm gì bây giờ, người của Ám Tinh lại phát hiện vị trí của chúng ta rồi.
Lúc này Tịch Mịch Như Tuyết cũng lộ ra có chút chật vật, liên tục phá vây hơn mười lần, hiện tại cũng đã tâm lực tiều tụy, mấu chốt nhất là không thoát được, không có hi vọng.
- Trước tiên cứ trốn đã rồi tính, bọn Thủy Sắc Sắc Vi đang đột phá cửa ra vào, hơn nữa có rất nhiều đạo cụ phụ trợ, khẳng định có thể đột phá ngăn cản, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một lúc là được rồi.
Hỏa Vũ cũng đang nghĩ cách đào thoát, có điều người của Ám Tinh Công Hội quá nhiều, có trốn thế nào cũng vẫn có một đám người vây tới, nếu không phải trang bị và kỹ thuật của bọn họ tốt hơn, đã sớm chết sạch rồi.
Ngay khi mọi người bất đắc dĩ chạy thoát thân, Thạch Phong liên hệ với Hỏa Vũ, tiến vào trong đoàn đội.
- Hội trưởng.
- Hội trưởng, ngươi cuối cùng cũng tới rồi.
Hắc Tử thấy Thạch Phong gia nhập đoàn đội, trong lòng lập tức dấy lên hy vọng, đối với Thạch Phong, Hắc Tử đã sớm sùng bái một cách mù quáng, một mực cho rằng không có chuyện gì là Thạch Phong không làm được.
Kỳ thật không chỉ là Hắc Tử, người khác cũng vậy, không khí tuyệt vọng lập tức tan thành mây khói.
- Hội trưởng, ngươi đúng là lợi hại hơn cả suối sinh mệnh, chỉ là mọi người nhìn thấy ngươi gia nhập đoàn đội, trong nháy mắt đã khôi phục sức sống, chiến lực tăng gấp bội.
Hỏa Vũ cũng nói đùa.
- Ha ha ha, không ngờ ta còn có hiệu quả này.
Thạch Phong cười nói.
Mọi người cũng không khỏi bật cười.
Không khí lập tức trở nên thoải mái.
- Tình huống bên các ngươi thế nào?
Thạch Phong hỏi.
- Ám Tinh Công Hội đã đẩy chúng ta vào góc chết, muốn lao ra thì cơ hồ là không thể, sợ rằng tối đa nửa giờ nữa là sẽ phải quyết một trận tử chiến với bọn họ.
Hỏa Vũ nói lại tình huống đại khái, lão thủ chiến trường Thạch Phong vừa nghe đã biết là tới lúc rồi.
Bọn Hỏa Vũ muốn chiến đấu chính diện với ba ngàn người của Ám Tinh Công Hội, kết cục là không cần nói cũng biết, cho dù có Thạch Phong, kết quả cũng vẫn vậy.
Qua một hồi lâu.
- Ta hiểu rồi, các ngươi đi theo tọa độ này, ta sẽ chờ các ngươi ở đó.
Thạch Phong lại mở miệng nói.
Bọn Hỏa Vũ đã bị bức đến mức này, cho dù hắn cũng không thể ngăn cơn sóng dữ, đó chính là ba ngàn người, không phải một hai trăm người, người chơi đến cấp bậc này, đã học tập được không ít kỹ năng, có không ít kỹ năng giữ mạng, đối với kỹ xảo chiến đấu cũng có không ít đề thăng, muốn giết chết là khó hơn trước kia rất nhiều, may mà Thạch Phong vô cùng quen thuộc với Ngân Diệp Sâm Lâm, nghĩ tới nghĩ lui, nơi duy nhất mà bọn Hỏa Vũ có thể sống sót cũng chỉ có chỗ đó.