Nếu nói muốn đi kích sát người nào đó, như vậy hành động nhất định phải bí mật, sau đó tìm kiếm cơ hội kích sát.
Nhưng Thạch Phong một hơi muốn dẫn hơn ba trăm người đi là cái quỷ gì?
Nhiều người như vậy tới đó, muốn không bị phát hiện trong bản đồ mà người chơi ác ma hoạt động, cơ hồ là chuyện không thể.
- Không thể dẫn theo nhiều người như vậy à?
Thạch Phong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Huyễn Ngữ, không khỏi mở miệng hỏi.
Theo hắn đã muốn tới Thần Vực Đại Lục, tất nhiên không thể để người của Địa Ngục Quân Đoàn lại Hắc Ám Động Quật này, hơn nữa mục đích của hắn là giết gà dọa khỉ, nếu lặng lẽ tiêu diệt Chư Thiên Loạn Thế, căn bản không mang tới tác dụng chấn nhiếp, tất nhiên phải gióng trống khua chiêng một chút, khiến cho thế lực có ý đồ với nơi ẩn núp số một không dám manh động.
Về phần sự nguy hiểm của lãnh thổ ác ma, đối với đoàn đội cao thủ bình thường đích xác là tồn tại giống như cấm địa, nhưng đoàn đội hắn mang tới không phải đoàn đội cao thủ bình thường, mà là quân đoàn vương bài của Minh Giới Đế Quốc, một trong năm công hội siêu cấp lớn.
Có thể nói nếu bọn họ không thể hoạt động ở lãnh thổ ác ma mới là chuyện cười trong Thần Vực.
- Có thể thì có thể, có điều phải tốn một chút thời gian, không biết Hắc Viêm hội trưởng ngươi có nguyện ý chờ một chút không.
Huyễn Ngữ hồi thần, chậm rãi nói.
- Đại khái phải đợi bao lâu?
Thạch Phong hỏi.
- Sáu bảy tiếng chắc là có thể xong.
Huyễn Ngữ vô cùng khẳng định nói.
- Được, vậy phiền Huyễn Ngữ phó hội trưởng.
Thạch Phong nghe thấy chỉ cần chờ sáu bảy tiếng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Hỏa Vũ đã tỏa định Chư Thiên Loạn Thế, nhưng thời gian duy trì của phép ma lực truy tung này không dài, tối đa cũng chỉ là hai ngày, nếu thời gian vừa qua, ma lực truy tung giấu trong thân thể Chư Thiên Loạn Thế cũng sẽ tiêu hao hết, đến lúc đó vẫn muốn đuổi giết Chư Thiên Loạn Thế, cơ hồ là chuyện không thể.
Sau khi Huyễn Ngữ và Thạch Phong ước định xong, Huyễn Ngữ cũng trực tiếp cưỡi tọa kỵ phi hành rời khỏi nơi ẩn núp Cực Quang, bắt đầu đi chuẩn bị, Thạch Phong thì dẫn theo đám người Thanh Sương tới nơi ẩn núp Cực Quang nghỉ ngơi khôi phục, chờ tin tức của Huyễn Ngữ.
Mà ngay khi Thạch Phong đang lẳng lặng chờ tin tức ở nơi ẩn núp Cực Quang, tin tức có liên quan tới trận đánh của Linh Dực và Tiếu Binh Tí Hộ Sở cũng giống như phát điên được truyền bá ra, trong nhất thời khiến toàn bộ Hắc Ám Động Quật chấn động.
Bởi vì không ai ngờ được, người chơi lại có thể chống đỡ Ma Vương Chi Thủ mà không chết, thậm chí còn khiến đệ nhất nhân Chư Thiên Loạn Thế của Tiếu Binh Tí Hộ Sở phải kinh sợ thối lui, chiến tích như vậy ở toàn bộ Hắc Ám Động Quật tuyệt đối là số một, hoàn toàn không phải một trong.
Ngay khi tin tức của Thạch Phong truyền khắp Hắc Ám Động Quật, một tin tức khác cũng khiến các nơi ẩn núp chấn động, đó chính là Thạch Phong muốn đuổi giết Chư Thiên Loạn Thế, có thể nói không chút bảo lưu đã bị mọi người biết tới, trong nhất thời dẫn tới nghị luận của vô số người chơi trong Hắc Ám Động Quật.
- Không thể nào, Linh Dực đó không ngờ còn định đuổi giết Chư Thiên Loạn Thế à?
- Đủ ác. Có điều ta thích! Nếu Linh Dực thành công, sau này chỉ sợ Tiếu Binh Tí Hộ Sở cũng xong rồi.
- Chắc không thể, Chư Thiên Loạn Thế đó cũng không phải đồ ngốc, nếu phát hiện ấn ký truy tung trên người, chỉ cần ở trong thành thị đợi cho ấn ký biến mất, Linh Dực cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
- Cho nên Linh Dực mới muốn dẫn hơn ba trăm người tới, chắc là định cường hành kích sát Chư Thiên Loạn Thế trong thành thị, Chư Thiên Loạn Thế này cũng đủ thảm, nhiều cao thủ như vậy cùng tiến lên, tuyệt đối là chết chắc rồi.
- Có điều Chư Thiên Loạn Thế cũng có lời rồi, dẫu sao còn có hơn ba trăm cao thủ chôn cùng, thật không biết Linh Dực này là nghĩ gì.
Đối với danh tác của Linh Dực, người chơi của Hắc Ám Động Quật đều kinh thán không thôi, đồng dạng cũng khen chê khác nhau.
Bởi vì mọi người không ngờ Linh Dực lại ác như vậy, vì thu thập một bại binh chi tướng, không ngờ nguyện ý lấy ra sinh mệnh của ba trăm thủ làm tiền cược, cho dù là thành công cũng là hành động mất nhiều hơn được.
Mà tin tức này cơ hồ không lâu sau cũng xuất hiện trên bàn rượu của một quán rượu cao cấp trong Ác Ma Thành Thị, trong mấy nam tử trung niên ngồi cạnh bàn rượu, có một người chính là đoàn trưởng Chư Thiên Loạn Thế của Tiếu Binh Tí Hộ Sở.
- Chư Thiên đoàn trưởng, ngươi nói Linh Dực này có phải điên rồi rồi, vì đối phó ngươi mà không ngờ định chạy đến đây.
- Có điều chỉ hơn ba trăm người, không ngờ bọn họ cũng dám đến, dựa vào chút nhân số này, sợ rằng còn không chờ bọn họ tới được thành thị chỗ chúng ta, đã bị ác ma và người chơi hoạt động ở xung quanh làm thịt rồi.
- Ai nói không phải, chỗ chính là địa bàn của người chơi ác ma, cho dù Linh Dực dẫn hơn ba trăm người tới đây, sợ rằng vẫn chưa đủ cho mấy đoàn mạo hiểm cỡ lớn hoạt động ở xung quanh nhét kẽ răng, hơn nữa cho dù bọn họ may mắn tới được nơi này, đây chính là thành thị mà Ác Ma Chi Tâm chúng ta nắm giữ, cho dù là rồng cũng phải cuồn mình.
Mấy nam tử trung niên ở bên cạnh Chư Thiên Loạn Thế nhìn thấy tin tức mới nhất này, ai nấy đều mỉm cười.
Trong Hắc Ám Động Quật, Tiếu Binh Tí Hộ Sở đích xác không phải là đối thủ của Linh Dực, nhưng ở đây thì lại là tình huống khác, cho dù hơn ba trăm cao thủ của Linh Dực đều xuất hiện trong thành thị, cũng không làm gì được Chư Thiên Loạn Thế.
Bởi vì ở trong Ác Ma Thành không ai dám tùy tiện xuất thủ, trừ khi là muốn đối địch với Ác Ma Chi Tâm.