Có điều ngay khi mọi người vừa say mê vừa đi tới trung tâm của tiên cảnh này, liền nghe thấy xa xa truyền đến một trận gầm rú, thanh âm vang vọng toàn bộ rừng rậm.
Chỉ thấy một con độc giác cự hùng (gấu một sừng) cao hơn hai trăm mét đang chiến đấu với một con lục nhãn cự viên (vượn sáu mắt) cao gần hai trăm mét, nhất cử nhất động của hai cự thú đều khiến cả rừng rậm lay động, thậm chí địa hình dưới chân cũng bị phá hoại hết.
- Đáng chết! Sao hai con đầu lĩnh khu vực này lại đánh nhau ở đây.
Trầm Mặc Xích Tinh nhìn hai con cự thú cách bọn họ càng lúc càng gần, hơi nhíu mày.
Trong bí cảnh thượng cổ nguy hiểm trùng trùng, số lượng quái vật rất nhiều thì không nói, khiến người ta sợ hãi nhất chính là BOSS chiếm lĩnh một khu vực, BOSS như vậy được bọn họ gọi là đầu lĩnh khu vực.
Những đầu lĩnh khu vực này yếu nhất cũng là quái vật truyền kỳ cấp 120, ngoài ra trình độ chiến đấu cũng rất cao, có thể so sánh với cao thủ tầng thứ sáu của tháp thí luyện, cộng thêm thể chất của quái vật trong hoàn cảnh thượng cổ đều vô cùng cường đại, ai nấy đều có thể so sánh với thái cổ chủng cùng cấp, bọn họ đều tận lực né tránh, không đi trêu chọc những đầu lĩnh khu vực này.
Bởi vì chiến đấu của chúng, rất dễ tạo thành thương vong thì không nói, còn dễ dẫn tới quái vật khác, kết quả cuối cùng chính là càng đánh càng nhiều, cuối cùng tiêu hao chết.
Lúc này hai đầu lĩnh khu vực xuất hiện, quả thực chính là tình huống xấu nhất.
Những quái vật này tự giết lẫn nhau nhìn thì là cơ hội, nhưng cơ hội như vậy ở ngoại giới có lẽ có khả năng, nhưng quái vật trong bí cảnh thượng cổ đều là quỷ tinh, phàm là gặp phải người chơi, đều liên thủ tiêu diệt người chơi trước, sau đó mới đánh tiếp, căn bản sẽ không cho người chơi cơ hội ngư ông đắc lợi.
- Sao vận khí lại kém như vậy, có thể gặp phải hai đầu lĩnh khu vực tranh địa bàn.
Bạo Sa ở trên ngọn cây xa xa nhìn hai cự thú càng lúc càng gần, vẻ mặt rất không cam tâm.
- Được rồi, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi, nếu như bị phát hiện, sẽ rất thảm đó.
Nữ Kỵ Sĩ ở bên cạnh mở miệng nói.
- Ta hiểu, lần này cnn bọn họ gặp may mắn.
Bạo Sa liếc Thạch Phong ở xa xa một cái, cắn răng nói.
Mà ngay khi đám người Bạo Sa chuẩn bị xoay người rời khỏi khu vực này, lại thấy Trầm Mặc Xích Tinh cũng tổ chức mọi người chuẩn bị cấp tốc rút lui, rời xa hai đầu lĩnh khu vực.
- Hắc Viêm hội trưởng, chúng ta mau chạy thôi, còn nhìn nữa sẽ rất phiền đó.
Trầm Mặc Xích Tinh nhìn Thạch Phong cả nửa ngày vẫn bất động, gấp giọng nói.
- Bên kia không phải là đường gần nhất tới thượng cổ chi thành à?
Thạch Phong chỉ chỉ chỗ hai cự thú đang chiến đấu,
- Nếu chúng ta đi vòng, sợ rằng sẽ mất thêm nửa ngày.
- Đó là đường gần nhất thì không sai, nhưng nếu bị hai đầu lĩnh khu vực này cầm chân, chúng ta đừng nói là nửa ngày, nói không chừng toàn bộ đều sẽ phải chết ở đây.
Trầm Mặc Xích Tinh nhìn Thạch Phong vẫn bám lấy con đường gần nhất, lập tức nghẹn lời nói.
Có điều nàng cũng không phải không thể lý giải, thời gian công đánh thí luyện của bọn họ vốn không nhiều, chỉ có bảy ngày mà thôi, nếu lãng phí nửa ngày, áp lực về sau sẽ rất lớn, dẫu sao thí luyện đó cũng rất tốn thời gian, bởi vì phải đối phó rất nhiều quái vật, không có năm sáu ngày thì sợ rằng căn bản là không thể đi đến dưới chân BOSS thí luyện.
Hơn nữa trước mắt chỉ có hai BOSS truyền kỳ, nếu là ở bên ngoài, đó chính là nhặt được bảo, nhưng nơi này là bí cảnh thượng cổ, quái vật trong đây căn bản không phải là quái vật ngoại giới có thể sánh bằng, thực lực không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần, bằng không Tử La Lan Chi Kiếm bọn họ cũng không cần phải thăm dò cẩn thận như vậy.
- Hắc Viêm hội trưởng, đi nhanh đi, nếu còn không đi, chúng ta chính là tiến vào phạm vi cảm tri của đầu lĩnh khu vực.
Hoang Hỏa Cuồng Chiến nhìn Thạch Phong, cũng vội vàng khuyên giải,
- Đánh với hai đầu lĩnh khu vực ở đây là thật sự không cần thiết, mục đích chủ yếu của chúng ta chung quy vẫn là thông qua thí luyện.
- Cũng đúng, đánh với chúng đích xác không cần thiết.
Thạch Phong gật đầu, lập tức nhìn về phía Hoang Hỏa Cuồng Chiến và Trầm Mặc Xích Tinh ở bên cạnh, nói,
- Ta đi dẫn dụ chúng, các ngươi thừa cơ đi qua.
Nói xong Thạch Phong bước ra một bước, trong chớp mắt đã biến mất, lao thẳng tới hai cự thú.
Theo Thạch Phong một bước lao về phía hai cự thú ở xa xa, sắc mặt Hoang Hỏa Cuồng Chiến và Trầm Mặc Xích Tinh lập tức xá ngoét.
- Điên rồi! Đúng là điên rồi.
Trầm Mặc Xích Tinh nhìn Thạch Phong đã rời khỏi phạm vi trăm mét, không khỏi gấp giọng nói,
- Tất cả mọi người theo Phù Quang rút mau! Tuyệt đối đừng có ngừng lại, toàn bộ quay về Tử Quang Thành! Hoang Hỏa ngươi cùng ta ở lại đoạn hậu.
- Tốt.
Hoang Hỏa Cuồng Chiến cũng lấy ra vũ khí, vẻ mặt cũng biến thành ngưng trọng chưa từng có.
Mà khi người của Tử La Lan Chi Kiếm lâm vào một mảng khẩn trương, đám người Bạo Sa ở xa xa quan sát cũng nhìn mà mắt thiếu chút nữa thì lồi ra.
- Nhanh lên! Rút mau! Hắc Viêm đó quả thực là điên rồi!Không ngờ lại trực tiếp lao về phía hai con đầu lĩnh khu vực.
Bạo Sa không nhịn được hô.
Theo Bạo Sa vừa dứt lời, người của Huyễn Cảnh Thần Thoại ở dưới tàng cây chuẩn bị rời đi cũng đột nhiên biến sắc.
- Hắc Viêm đó đúng là kẻ điên, một người điên không đủ, còn kéo theo tất cả mọi người xuống nước, chẳng lẽ những người đó của Tử La Lan Chi Kiếm lúc trước không nói với hắn, gặp phải đầu lĩnh khu vực thì phải tránh à?
Nữ Kỵ Sĩ không nhịn được mắng.