Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần (Dịch Full)

Chương 415 - Chương 415: Quái Vật Công Thành (1)

Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần Chương 415: Quái vật công thành (1)

- Kẻ điên, quả thực chính là kẻ điên.

- Không ngờ dám giết người ở trước mặt chúng ta.

- Nghe nói cả người hắn đều là bảo vật, hiện tại lại là hồng danh, nếu có thể kích sát hắn, chúng ta chính là phát tài to, cho dù thực lực của hắn tuyệt cao, đối mặt với nhiều người như vậy, cũng vậy phải chết, đến lúc đó chúng ta chính là danh lợi song thu.

Tuy mọi người đều bị hành động và lời nói của Thạch Phong chấn nhiếp, nhưng đã xé rách da mặt, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Thạch Phong, dẫu sao danh lợi từ kích sát Thạch Phong cũng cực kỳ nhiều.

- Không tốt, những người này muốn động thủ.

Ban Cưu nhìn thấy mọi người đang ùa lên, cũng lo lắng cho Thạch Phong.

Lần trước ở trong ngàn quân kích sát Duy Ngã Độc Cuồng là không giả, nhưng không có nghĩa là Thạch Phong có chiến lực tiêu diệt hơn một ngàn người, nơi này chật chội như vậy, căn bản là không thể đào tẩu, đối mặt với kết quả khẳng định không cần nói cũng biết, chỉ có một con đường chết.

Thế là Kiếm Ảnh và Ban Cưu lập tức xông tới bên cạnh Thạch Phong, chuẩn bị cùng Thạch Phong nghênh chiến.

Mắt thấy sắp đánh nhau, ngoài đại sảnh truyền tống truyền tới tiếng nổ mạnh, vang vọng cả đại sảnh truyền tống.

Mọi người chưa hiểu là có chuyện gì, lại truyền ra tiếng nổ mạnh liên tiếp, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn, thậm chí tất cả mọi người ở đại sảnh truyền tống đều có thể cảm giác được rõ ràng mặt đất đang chấn động.

- Nó đến đúng là nhanh thật.

Thạch Phong nhìn đường cái bụi đất nghi ngút ở ngoài cửa lớn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Kiếm Ảnh và Ban Cưu ở cách Thạch Phong gần nhất nhìn thấy vẻ trấn tĩnh của Thạch Phong, cũng muốn biết là có chuyện gì, trong lòng không khỏi trở nên tò mò.

Nhưng so sánh với rối loạn ở bên ngoài, hiện tại bọn họ đang phải đối mặt với mấy trăm người chơi, vì sao Thạch Phong vẫn có thể cười được.

Tuy tiếng vang ngoài đại sảnh truyền tống càng lúc càng lớn, nhưng không khiến thành viên của các công hội lớn từ bỏ cơ hội công thành danh toại.

Hội trưởng Hắc Viêm của Linh Dực ở ngay trước mắt, chỉ cần giết được hắn, bọn họ có thể một đêm thành danh, bất kể là đối với bản thân hay là công hội sở thuộc đều có lợi ích cực lớn.

Danh khí của Hắc Viêm thật sự quá lớn.

Linh Dực Công Hội có thể có uy vọng hôm nay, trong đó có hơn nửa công lao là thuộc về Hắc Viêm.

Nhất là trước mắt bọn họ có cơ hội tốt như vậy, càng không thể bỏ qua.

Hắc Viêm đã động thủ giết chết nhiều người chơi như vậy ở trong thành trước, vi phạm quy củ của Bạch Hà Thành, không còn được Bạch Hà Thành bảo hộ, chỉ chốc lát nữa vệ binh tới khẳng định sẽ kích sát Hắc Viêm, nói cách khác, cho dù bọn họ kích sát Hắc Viêm, vệ binh của Bạch Hà Thành cũng sẽ không làm gì bọn họ.

Hiện tại cửa ra duy nhất đã bị phá hỏng, cơ hội trời ban như vậy sợ rằng sau này sẽ không có nữa.

- Không cần quan tâm tới bên ngoài, cứ tiêu diệt Hắc Viêm trước đã rồi tính, nếu đợi vệ binh tới, chúng ta sẽ không còn cơ hội.

- Đúng vậy, tuyệt đối không thể buông tha cho hắn.

- Hắc Viêm ngươi đừng tưởng rằng mình là cao thủ, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.

- Cao thủ thì sao?

- Biết cái gì gọi là người nhiều thì lực lượng lớn, kiến nhiều cắn chết voi không?

Thành viên của các công hội lớn đều cười lạnh, ánh mắt nhìn Thạch Phong hoàn toàn không còn vẻ kính sợ lúc trước, chỉ có tham lam và tự tin bành trướng cao độ.

- Hắc Viêm hội trưởng, đợi lát nữa để ta hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, ngươi thừa cơ đào tẩu đi.

Kiếm Ảnh đột nhiên xông tới phía trước Thạch Phong, muốn sáng tạo cơ hội cho Thạch Phong.

Thạch Phong nhìn Kiếm Ảnh với vẻ kinh ngạc.

Lúc trước Thạch Phong một mực không quá chú ý tới Kiếm Ảnh, chỉ chú ý bản thân sự việc, hiện tại quan sát kỹ Kiếm Ảnh một chút, đột nhiên phát hiện người này không đơn giản, tuy một thân trang bị không được tốt lắm, cấp bậc cũng chỉ có cấp 17, nhưng trong nhất cử nhất động của Kiếm Ảnh đều tỏa ra khí chất đặc thù mà chỉ người luyện võ mới có.

- Mặc dù đời trước trong ký ức không nghe nói tới có cao thủ tên là Kiếm Ảnh, có điều người này vẫn rất thú vị.

Thạch Phong nhìn thân ảnh của Kiếm Ảnh, cười nhạt.

Thần Vực có vô số cao thủ, tuy đời trước Thạch Phong là hội trưởng của U Ảnh, lại chơi Thần Vực mười năm, cũng không thể nhớ kỹ tên của tất cả cao thủ, dẫu sao người chơi của Thần Vực rất nhiều, cao thủ hắn có thể nhớ được, trừ người quen thuộc ở bên cạnh ra, cũng chính là cao thủ hàng đầu nổi danh Thần Vực.

Có điều cái Thạch Phong thưởng thức ở Kiếm Ảnh không phải thân thủ, mà là hành vi đó của Kiếm Ảnh đó.

Chuyện mà Người khác đều tránh còn không kịp, Kiếm Ảnh lại chủ động xông tới, thậm chí biết rõ đây là hành động chết chắc, lại vẫn làm, 'kẻ ngốc' như vậy đã rất lâu không được gặp.

Mắt thấy hơn trăm người xông tới, Ban Cưu nhìn Thạch Phong không nhúc nhích, không ngờ không có bất kỳ động tác gì, ngược lại chỉ lẳng lặng nhìn mọi người, không biết đang nghĩ gì.

Đối với điều này, trong lòng Ban Cưu rất kinh ngạc.

Chẳng lẽ tên này đã bỏ cuộc?

- Ừm, công hội đến đúng là không ít, xem ra lần này phải chịu thiệt một chút rồi.

Thạch Phong nhìn chung quanh, nhớ kỹ tất cả ở đây.

Tới cửa đại sảnh truyền tống chặn đường người chơi muốn gia nhập Linh Dực, nếu không cho những công hội này biết sự lợi hại của Linh Dực, sau này sợ rằng còn có thể ngày một nghiêm trọng hơn.

Vốn hắn là không có cơ hội, nhưng tình huống hiện tại thì khác.

- Thời gian cũng tới rồi, các ngươi lát nữa cách ta ra càng xa càng tốt, nếu như bị ngộ thương sẽ toi mạng đó.

Thạch Phong nhỏ giọng nhắc nhở Kiếm Ảnh và Ban Cưu xong liền chậm rãi đi vào trong đám người, cùng lúc đó Thất Diệu Chi Giới trên ngón tay cũng điều chỉnh Không Chi Hoàn, miễn dịch tất cả khống chế và hiệu quả hạn chế.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
2 Tháng Trước
Ko thấy ai bình luận
Trả lời
| 0