Nhưng mà còn không chờ mọi người từ trong rung động hồi thần, liền cảm thấy một cỗ dao động tinh thần khủng bố ập tới.
Vào khoảnh khắc này, giống như thời gian đều ngừng trôi, thậm chí tư duy của mọi người cơ hồ rơi vào trạng thái đình trệ, ai nấy đứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà khi mọi người hoàn toàn lâm vào đình trệ, Thạch Phong cũng cảm thấy rõ ràng, chỉ là trong lòng lạnh toát.
- Xong rồi.
Đối với loại tồn tại cơ hồ có thể khiến thời gian đình trệ này, hắn cũng chỉ từng thấy một lần, đó chính là một đám cao thủ Thần cấp bậc sáu, giao thủ với một vị tà linh thượng cổ.
Trận chiến đó có thể nói là kinh thiên động địa, chỉ là ở đó trừ những cao thủ Thần cấp bậc sáu và số ít cao thủ đỉnh phong bậc năm biết là đã xảy ra chuyện gì, người chơi khác đều không ai hay biết.
Bởi vì đợi cho khi mọi người khôi phục lại, chiến đấu đã kết thúc.
Mà trận chiến này từ đầu tới cuối, đối với bọn họ mà nói đều chỉ là chuyện một cái nháy mắt, giống như không hề có gì từng phát sinh.
Chỉ là sau khi lấy lại tinh thần, một phần mười vương quốc đã không còn, hoặc là nói triệt để biến mất ở Thần Vực, chỉ còn lại hoang địa vô tận và không gian đổ nát.
Hiện giờ một màn này lại tái hiện, chứng tỏ thực lực của đối phương tuyệt đối không kém gì tà linh thượng cổ đó.
Mắt thấy tốc độ thời gian chung quanh càng lúc càng chậm, thậm chí sắp khiến tư duy của Thạch Phong đình trệ, trong ba lô của Thạch Phong đột nhiên tỏa ra một đạo quang hoa màu đỏ, khiến cỗ lực lượng bao phủ Thạch Phong này bắt đầu rút đi.
Sau đó một thanh đoạn nhận cũ nát mà chói mắt trực tiếp bay ra khỏi ba lô không gian, lẳng lặng bồng bềnh ở trước mặt Thạch Phong.
- Đây là... Khôi Tẫn Chi Nhận.
Thạch Phong nhìn tàn này, trong lòng ngạc nhiên không thôi.
Đối với thanh vũ khí Khôi Tẫn Chi Nhận này, trong Thần Vực một mực lưu truyền các loại truyền thuyết, bởi vì trong lời đồn thanh vũ khí này là vũ khí của Thí Thần Giả, hơn nữa đời trước cũng từng xuất hiện một thanh vũ khí tên là Khôi Tẫn Chi Nhận ở Thần Vực, người nắm giữ là một vị cao thủ thần bí, không ai biết thân phận của người đó là ai.
Có điều người này lại làm một đại sự kinh thiên động địa, một mình cầm Khôi Tẫn Chi Nhận, trực tiếp diệt một tòa chủ thành của công hội siêu cấp, hơn nữa Khôi Tẫn Chi Nhận mà người đó nắm giữ cực kỳ lợi hại, có thể dễ dàng phá hoại vũ khí cấp Sử Thi.
Có thể nói vũ khí cấp Sử Thi, ở trước mặt Khôi Tẫn Chi Nhận, căn bản không đỡ được ba bốn phát đã gãy, cũng là tàn phiến vật phẩm cấp Truyền Thuyết mới có thể miễn cưỡng ngăn cản.
Tất cả mọi người một mực suy đoán Khôi Tẫn Chi Nhận này rất có thể là một thanh vũ khí cấp Truyền Thuyết.
Cho nên hắn cũng một mực cất kỹ Khôi Tẫn Chi Nhận đã gãy này, nghĩ tới một ngày nào đó nói không chừng có thể đúc lại.
Đương nhiên Khôi Tẫn Chi Nhận còn có một truyền thuyết, đó chính là tìm kiếm tung tích của Thí Thần Giả, đạt được truyền thừa của Thí Thần Giả, chỉ là những cái này đều là tư liệu lịch sử trong đồ thư quán của vương quốc và đế quốc, một mực không có ai thực sự có được, cho tới khi cao thủ thần bí đó xuất hiện, mới triệt để phá đi bình tĩnh vốn có, khiến mọi người chú ý tới Khôi Tẫn Chi Nhận.
- Đúng là thú vị, lần này trong người tới đây còn mang theo thứ đó, xem ra vận khí của ngươi rất không tồi.
Ngay khi Thạch Phong đang cảm thấy kinh ngạc trước Khôi Tẫn Chi Nhận, một đạo lại trầm thấp lạnh như băng lại từ sâu trong huyệt động truyền tới, những lời này không phải ngôn ngữ của nhân loại, mà là thần ngữ, giống như ác ma chi ngữ vậy.
Tuy không hiểu thần ngữ, nhưng trong ngoài lại có thể hiểu rõ là có ý gì.
Còn không chờ Thạch Phong từ trong thần có phản ứng, một lão giả mặc áo xám xuất hiện trước mặt Thạch Phong.
Toàn thân lão giả này đều là trạng thái linh hồn bán trong suốt, hơn nữa cực kỳ không ổn định, tạo cho người ta một loại cảm giác tùy thời đều có khả năng tiêu tán, nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác vô cùng vĩ đại, khiến người ta không khỏi thần phục.
Mà tất cả tin tức của lão giả này toàn là không biết, căn bản không thể kiểm tra.
- Trưởng giả tôn kính, chúng ta tới đây thuần túy là vào nhầm nơi, không có ý gì khác, mong thứ lỗi.
Thạch Phong nhìn lão giả, đầy áy náy nói.
Đối với lão giả trước mắt, hắn cũng không dám có chút bất kính.
Tuy không biết thân phận thực sự của lão giả, nhưng thủ đoạn có thể khiến thời gian đình trệ, tuyệt đối là trình độ thần linh bậc sáu, cho dù lúc này lão giả này đã biến thành một đạo tàn hồn, cũng tuyệt đối không phải hắn có thể trêu chọc.
- Ngươi không cần phải nói dối, ta biết ý đồ đến của ngươi.
Lão giả lẳng lặng nhìn Thạch Phong, ánh mắt thâm thúy giống như ngay cả linh hồn cũng có thể nhìn thấu, chậm rãi nói.
- Ngươi không chỉ có được đó tấm bản đồ đó, còn nắm giữ Khôi Tẫn Chi Nhận, như vậy ngươi cũng có tư cách tiến vào nơi này, có thể biết bí mật nơi này, nhưng về phần ngươi có thể từ trong bí mật này có được bao nhiêu, đạt được bao nhiêu, toàn phải xem chính ngươi, ta chỉ là một người đứng xem và thủ hộ, sẽ không tiến hành quấy nhiễu gì ngươi.
Nghe thấy lão giả nói xong, Thạch Phong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Về phần lời lão giả nói là thật hay giả, hắn đã không quan tâm, bởi vì bất kể lão giả này nói thật hay giả, hắn cũng không thể làm gì.
- Trưởng giả tôn kính, không biết những bằng hữu của ta thì sao?
Thạch Phong cũng có chút lo lắng hỏi.