Đại ác ma chỉ huy ngẩng đầu nhìn ba đạo kiếm ảnh, không lộ ra vẻ kính sợ và kiêng kị, ngược lại rất hờ hững vung chiến đao trong tay.
Ầm!
Chiến đao và ba đạo kiếm ảnh va chạm, trùng kích mãnh liệt khiến ác ma và mọi người xung quanh đều không khỏi lui về phía sau.
Chỉ thấy đại ác ma chỉ huy ầm ầm rơi xuống đất, mặt đất vỡ vụn từng tấc, chiến đao trên tay không ngừng rung, cánh tay lại run rẩy.
Điều này khiến mọi người đều cảm thấy được khích lệ và phấn chấn.
Tuyệt kỹ độc môn của Kiếm Thánh quả nhiên bất phàm.
Có điều sau đó mọi người lại cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì nữ Kỵ Sĩ tóc vàng mắt đỏ cũng không tốt hơn là bao, không chỉ sắc mặt tái nhợt hơn, ngay cả đồng tử cũng bắt đầu tan rã, rõ ràng đã đến thời khắc cuối cùng, không còn khả năng chiến đấu nữa.
- Ha ha ha, lợi hại! Lợi hại! Naimen Caro ta vẫn là lần đầu nhìn thấy nhân loại bậc bốn lợi hại như ngươi.
Đại ác ma chỉ huy nhìn nữ Kỵ Sĩ, không khỏi cười ha hả.
- Có điều tất cả đều kết thúc rồi, trước khi ngươi chết, ta đưa các ngươi cùng xuống địa ngục.
Nói xong Naimen Caro bắt đầu ngâm xướng ma pháp bậc bốn Địa Ngục Chi Môn.
Đột nhiên lại thấy bầu trời biến thành một mảng u ám, một cánh cửa to lớn toàn là khô lâu cũng lờ mờ bắt đầu hiện ra, khô lâu trên cửa lớn hiện ra một con mắt màu đỏ,cùng từng tiếng hét thảm từ trong cửa truyền đến, giống như đang nói vận mệnh của tất cả người ở đây vào khoảnh khắc này đã đạt tới chung điểm.
Cho dù người khác có lòng muốn ngăn cản, nhưng ác ma còn sống ở xung quanh cũng điên cuồng ngăn cản, không cho bọn họ tiếp cận ác ma hầu tước Naimen Caro này.
Mắt thấy ma pháp trận của Địa Ngục Chi Môn trên bầu trời sắp hoàn toàn hình thành, trong không trung đột nhiên vỡ ra một khe nứt không gian phạm vi hơn mét, bão táp thời không thổi tới, khiến cho ma lực trên bầu trời đều hỗn loạn thì không nói, ma pháp trận của Địa Ngục Chi Môn cũng lập tức vỡ nứt.
Sau đó lại thấy trong khe nứt không gian rơi xuống mấy đạo thân ảnh, trực tiếp đập xuống chiến trường sơn cốc, làm cuốn lên bụi đất đầy trời.
- Đây là thượng cổ thượng cổ à?
Vị nam tử cầm đầu nhìn lướt qua phiến thiên địa này, trong lòng kinh thán.
Bởi vì ma lực của đại địa rất dồi dào, quả thực sắp ngưng tụ thành trạng thái lỏng, thậm chí ngay cả nguyên tố ma pháp cũng có thể cảm thấy rõ ràng, giống như từng tinh linh, có con hoạt bát vui vẻ, có con lạnh lùng cô độc, có con nóng nảy phẫn nộ vân vân, loại cảm giác này đều vô cùng rõ ràng.
…
Trên chiến trường theo năm người Thạch Phong đột nhiên xuất hiện, ngay tức khắc toàn trường cũng biến thành một mảng yên tĩnh, bất kể là nhân loại, hay là ác ma, ai nấy đều nhìn chằm chằm năm người Thạch Phong, có kinh ngạc, có bất ngờ, có phẫn nộ.
- Bọn họ rốt cuộc là ai?
- Có thể từ trong khe nứt không gian lớn như vậy đi ra, chắc là không đơn giản, chắc không phải là Thủ Hộ Giả đến từ thánh địa chứ.
- Có điều nhìn khí tức trên người bọn họ hình như rất yếu, những người đó cũng mới nghề nghiệp bậc ba, chắc không phải Thủ Hộ Giả từ thánh địa đến, hơn nữa nhìn bọn họ, cảm giác giống như là Thiên Quyến Giả.
Mọi người nhìn đám người Thạch Phong đột nhiên xuất hiện, cũng nhỏ giọng nghị luận, vốn còn ôm hy vọng nhất định đối với Thạch Phong, nhưng sau khi nhận thấy khí tức trên người bọn Thạch Phong, ai nấy đều tuyệt vọng.
Nữ Kỵ Sĩ tóc vàng mắt đỏ miễn cưỡng đứng dậy, cũng dùng tầm mắt mơ hồ nhìn về phía bên Thạch Phong, rõ ràng cũng rất kinh ngạc và khó hiểu đối với đám người Thạch Phong đột nhiên xuất hiện lúc này.
- Thiên Quyến Giả của Nhân loại
Đại ác ma Naimen Caro nhìn đám người Thạch Phong, trong lòng cũng đầy kinh ngạc.
- Sao có thể như vậy được?
Đối với Thiên Quyến Giả của nhân loại, Naimen Caro không hề cảm thấy kinh ngạc, thực sự hắn kinh ngạc là khe nứt không gian cắt qua bầu trời đó, uy lực chính là không tầm thường, cho dù là hắn không cẩn thận lây dính phải cũng sẽ trực tiếp mất mạng, nhưng đám người Thạch Phong lại trực tiếp từ bên trong đi ra.
Mà so sánh với mọi người và ác ma ở đây, thực sự kinh ngạc ngược lại là đám người Thạch Phong.
- Sao có thể
Thạch Phong nhìn một số thân ảnh trong đám người, trong lòng cũng đầy kinh ngạc.
- Vì sao nơi này lại có người chơi?
Trong đám người này, trừ một lượng lớn NPC ra, còn có một số lượng không ít người chơi, hơn nữa cấp bậc của những người chơi này phổ biến rất cao, ai nấy đều từ cấp 128 trở lên, không thiếu tồn tại cấp 130 trở lên.
Mà đối với Thần Vực thời kì thượng cổ bọn họ đi tới, Thạch Phong đã vô cùng xác định.
Bởi vì hoàn cảnh nơi này hoàn toàn khác, căn bản không phải là Thần Vực Đại Lục hoặc là những Vị Diện Thế Giới đó có thể sánh bằng, hơn nữa trang phục của NPC rõ ràng cũng khác với NPC trong Thần Vực, trên vũ khí trang bị là hoàn mỹ hơn quá nhiều.
Ở Thần Vực hiện giờ, vũ khí trang bị của các NPC chủ yếu là lấy cấp Sử Thi làm chủ, ít có tàn phiến vật phẩm cấp Truyền Thuyết, bởi vì thứ này đối với NPC cường đại cũng là rất hiếm có quý giá.
Nhưng NPC ở đây, vũ khí trang bị quả thực là chói mắt, trên người mỗi người ít nhất cũng có một hai kiện tàn phiến vật phẩm cấp Truyền Thuyết, nhất là vị nữ Kỵ Sĩ cầm đầu đó, trên người có cả bộ tàn phiến vật phẩm cấp Truyền Thuyết, tuy kiếm trong tay không phải vũ khí cấp Truyền Thuyết, nhưng chỉ sợ cũng là tàn phiến vật phẩm cấp Truyền Thuyết cực phẩm.
Hơn nữa càng bất khả tư nghị hơn là, ở đây Thạch Phong còn nhìn thấy một người quen.