Phải biết rằng trong Hải Thần Chi Lao, thể lực và tinh thần của người chơi sẽ tiêu hao nhanh chóng, cho dù là nghề nghiệp bậc bốn, ở đây cũng không chống đỡ được mười phút.
Nếu người chơi không có thể lực và tinh thần, căn bản ngay cả động đậy một chút cũng không thể, thậm chí trực tiếp tử vong, cho dù bọn họ không phải là đối thủ, cũng có thể vây chết Thạch Phong trong Hải Thần Chi Lao.
Mà Thảo Mộc Nhất Thu thấy Mặc Tâm Vũ không nghe lời hắn, cảm thấy sắp điên rồi.
- Không! Ngươi hãy nghe ta, ngươi căn bản không hiểu hắn...
Ngay khi Thảo Mộc Nhất Thu vẫn muốn nói gì đó, Thạch Phong triển khai Ma Pháp Lĩnh Vực cuối cùng cũng động.
Chỉ thấy Thạch Phong rút ra Thâm Uyên Giả, chỉ hơi giơ lên, đột nhiên trực tiếp chém vào không trung.
Chiến pháp ma lực Quang Ảnh!
Đột nhiên lại thấy trong không trung hiện ra một thanh hư ảnh cự kiếm dài mấy trăm mét, trực tiếp từ trên không hạ xuống, nơi đi qua đều thành hư vô, lưu lại một phiến không gian hắc ám, giống như thiên địa vào khoảnh khắc này đều bị phân thành hai.
Về phần Hải Thần Chi Lao hoàn toàn bao bọc đám người Thạch Phong, trực tiếp rách làm đôi thì không nói, mặt biển lại xuất hiện một lỗ thủng to lớn, một mực kéo dài đến ngoài ngàn, nước biển vô tận chảy ngược vào trong không gian hắc ám đó, hình thành một thác nước vô cùng lớn.
Bởi vì sự tồn tại của kẽ nứt không gian này, tàu thuyền xung quanh đều không khỏi bị hút vào, phàm là tàu thuyền bị hút vào, người chơi bên trên trong nháy mắt đều hóa thành tro bụi, trực tiếp chết trong không gian hắc ám.
Hơn ngàn thành viên của đoàn mạo hiểm Chiến Huyết Chủ trì Hải Thần Chi Lao ai nấy cũng hộc máu ngay tại chỗ, tinh thần lâm vào uể oải, rõ ràng chịu phản phệ không nhẹ.
Mà không gian chỗ Thảo Mộc Nhất Thu, lúc này đã triệt để biến mất.
Trừ hư không hắc ám thì vẫn là hư không hắc ám, thậm chí ngay cả một chút dấu vết của Thảo Mộc Nhất Thu cũng không tìm thấy, chỉ còn lại đám người Thạch Phong lẳng lặng đứng trong không trung.
- Không.
- Điều đó là không có khả năng.
Đám người của đoàn mạo hiểm Chiến Huyết Mặc Tâm Vũ nhìn Hải Thần Chi Lao bị một kiếm chém vỡ vụn, còn có Thảo Mộc Nhất Thu hoàn toàn biến mất, ai nấy đều đứng đờ tại chỗ, trong ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Uy lực của ma pháp trận viễn cổ Hải Thần Chi Lao cho dù là quái vật truyền kỳ thượng vị bậc bốn cũng đừng hòng làm lay động mảy may, lúc này lại bị một kiếm trảm phá thì không nói, ngay cả Thảo Mộc Nhất Thu thân là Ma Đạo Sĩ bậc bốn cũng bị một kiếm miểu sát, ngay cả bụi cũng không còn.
Như vậy gọi bọn họ làm sao dám tin?
Cùng là nghề nghiệp bậc bốn, sao chênh lệch có thể lớn như vậy?
Càng đừng nói Thạch Phong còn bị Hải Thần Chi Lao áp chế, cho dù Thảo Mộc Nhất Thu thật sự không phải là đối thủ, cũng không đến nỗi ngay cả sức đánh một trận cũng không có, nhưng hiện tại nhìn thấy, đừng nói là chiến đấu, thậm chí ngay cả năng lực bỏ chạy cũng không có.
Lúc này đám người Thần Ảnh bị trói buộc ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là nhìn thấy một kiếm cắt ngang thiên hà đó của Thạch Phong, hoàn toàn khiến bọn họ hiểu được, cái gì gọi là nghề nghiệp bậc bốn, vì sao Thần Vực lại coi bậc ba và bậc bốn là một đường ranh giới, thậm chí những NPC đó cũng có mấy phần kiêng kị và kính sợ.
Chỉ một kiếm đã triệt để thay đổi địa hình, nếu đánh nhau điên cuồng, quả thực không dám tưởng tượng khu vực này sẽ biến thành cái dạng gì.
Một vị Thích Khách bậc ba cấp 122 không nhịn được nhìn về phía Mặc Tâm Vũ, hỏi:
- Phó đoàn trưởng, giờ phải làm sao đây Hải Thần Chi Lao đã bị phá, Thảo Mộc phó đoàn trưởng cũng bị tiêu diệt, sợ rằng chúng ta...
- Thông tri cho tất cả mọi người, rút.
Mặc Tâm Vũ cắn răng, vội vàng nói
- Đồng thời báo cho đoàn trưởng, kể lại đầu đuôi gốc ngọn tình huống nơi này, Hắc Viêm này đã không phải chúng ta có thể đối phó, chỉ có để đoàn trưởng đi mời Mật Thủ Hội.
- Vâng.
Thích Khách bậc ba vừa nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu thực sự liều mạng, bọn họ khẳng định là chắc chắn sẽ phải chết.
Sau đó người của đoàn mạo hiểm Chiến Huyết đều bắt đầu điên cuồng rút về phía Long Tâm Đảo, thậm chí ngay cả đám người Thần Ảnh bị trói buộc cũng không quản, ai nấy không phải lấy ra quyển trục thuấn di bậc ba, thì chính là các loại quyển trục giữ mạng.
Bởi vì bọn họ biết quá rõ tốc độ của nghề nghiệp bậc bốn là khủng bố cỡ nào, đừng nhìn lúc này hai bên cách nhau hơn ba ngàn mét, nhưng đối với nghề nghiệp bậc bốn mà nói, dưới tình huống bùng nổ toàn lực, căn bản không cần vài giây là có thể lập tức tới nơi.
- Hắc Viêm! Món nợ này Chiến Huyết chúng ta nhớ kỹ, chúng ta sẽ các ngươi các ngươi trên Long Tâm Đảo.
Mặc Tâm Vũ liếc đám người Thạch Phong đang cấp tốc bay tới, lập tức sử dụng quyển trục thuấn di bậc ba, biến mất trong không trung, chỉ để lại đám người Thần Ảnh bị bắt trói.
Mà sau khi Mặc Tâm Vũ biến mất không tới hai giây, bốn người Thạch Phong cũng bay đến phía trước đám người Thần Ảnh.
- Những người này lúc trước kiêu ngạo lắm, hiện tại ai nấy lại chạy nhanh hơn thỏ.
Cô Cửu Cực nhìn cao thủ bậc ba của Chiến Huyết lần lượt biến mất, cũng cười nhạo nói.
Kinh Vô Mệnh liếc người của đoàn mạo hiểm Chiến Huyết ở ngoài năm ngàn mét, lần lượt đi vào khu vực Long Tâm Đảo, cũng bật cười nói:
- Bình thường thôi, bọn họ tự biết ở lại chính là chỉ có đường chết, dẫu sao cao thủ bậc bốn duy nhất của bọn họ cũng chết rồi, chỉ dựa vào nghề nghiệp bậc ba như bọn họ căn bản không tính là gì.