- Người này tuyệt đối chết chắc rồi! Đây chính là NPC vệ binh của Long Tâm Thành, hắn dám trảm sát, đây không phải chỉ bị nhốt hơn mười ngày là có thể xong việc.
Long Tâm Thành khác với thành thị NPC khác, thuộc về thành thị trung lập, trên phương diện quản lý thành thị là khắc nghiệt hơn thành thị của vương quốc và đế quốc khác rất nhiều.
Trước khi hệ thống big update, nếu người chơi dám chém giết ở Long Tâm Thành, sẽ trảm sát ngay tại chỗ thì không nói, người chơi còn trong một tháng không thể đăng nhập, cho dù là sau đó đăng nhập lại, cũng giảm xuống mười cáp, linh hồn còn rơi vào trạng thái yếu ớt, thời gian duy trì lâu tới mười ngày.
Có thể nói thiếu chút nữa thì khiến một nick bị phế.
Hiện giờ hệ thống big update, lại kích sát NPC vệ binh, mọi người đã không dám tưởng tượng, người chơi sẽ phải chịu trừng phạt gì.
Mà Thạch Phong hành động như vậy, cho dù là đám người Mặc Tâm Vũ ở cửa thành trong nhất thời cũng không kịp phản ứng.
- Tim của hắn rốt cuộc là bao lớn?
Mặc Tâm Vũ nhìn chằm chằm Thạch Phong vẫn phong khinh vân đạm ở nhìn chằm chằm, mãi lâu sau vẫn không thể tin được.
- Hắn không phải thật sự bị tức tới điên rồi chứ.
Nàng nghĩ tới người như Thạch Phong, rất có thể sẽ bởi vì không nhịn được, trực tiếp chống cự đào tẩu, nhưng ở nhưng trảm sát NPC vệ binh, loại chuyện này nàng là có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng Thạch Phong lại làm quyết đoán như vậy.
Có điều Thệ Huyết Chiến Hồn ở trên đầu tường lại thấy mà vui như nở hoa.
- Đúng là là can đảm! Thật không hổ là người tấn thăng nghề nghiệp bậc bốn đầu tiên trong Thần Vực.
Thệ Huyết Chiến Hồn nhìn Thạch Phong, trong ánh mắt đầy châm biếm.
- Đáng tiếc hôm nay chính là ngày ngươi vẫn lạc.
Nhưng mà còn không chờ mọi người từ trong kinh ngạc vì vệ binh đầu lĩnh bị kích sát hồi thần lại, Thạch Phong lại vung ra Thâm Uyên Giả trong tay.
Chỉ thấy chung quanh Thạch Phong trong nháy mắt hiện ra từng ánh sao, trực tiếp xẹt qua mười một NPC vệ binh.
Quỹ tích kiếm.
Từng hơn năm ngàn vạn thương tổn từ trên đầu những NPC bậc ba này bắn ra, mười một NPC vệ binh toàn bộ đều vẫn lạc ngay tại chỗ, chết tới không thể chết thêm được nữa.
- Một đám không biết sống chết! Thực sự cho rằng chỉ là quy củ của Long Tâm Thành thì hữu dụng với ta à?
Thạch Phong lạnh lùng nhìn NPC vệ binh ngã xuống, lập tức thu hồi Thâm Uyên Giả trong tay, giống như vừa làm một chuyện bé nhỏ không đáng nhắc tới.
Nếu đổi thành trước kia, khi hắn chưa tiến vào Thần Vực thượng cổ, còn có mấy phần kiêng kị quy củ của Long Tâm Thành, nhưng hiện tại thì không còn nữa rồi.
Theo Thạch Phong vừa dứt lời, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.
- Điên rồi! Hắn tuyệt đối là điên rồi.
- NPC vệ binh của Long Tâm Thành cũng dám tùy ý tàn sát, hắn rốt cuộc là ai?
Đối với sự xuất thủ của Thạch Phong, mọi người có điên cuồng, có sợ hãi, có hưng phấn, có bội phục, nhất là Thạch Phong liên tục kích sát mười một vị NPC vệ binh, một màn kinh người này, đã thành vĩnh hằng trong cảm nhận của rất nhiều người chơi.
Ngoan nhân như vậy, tuyệt đối là đệ nhất nhân của Thần Vực.
Trong nhất thời, mọi người ở đây đều tràn ngập tò mò đối với thân phận của Thạch Phong.
Mà Hắc Bào Kỵ Sĩ Sabled đứng trên đầu tường thấy một màn này, ánh mắt cũng biến thành một mảng đỏ rực, khí thế đột nhiên tăng vọt, hoàn toàn không tiến hành thu liễm, uy thế của NPC bậc bốn lộ hết, khí tức khủng bố khiến tất cả mọi người ở chung quanh đều không khỏi sợ hãi.
- Lớn mật! Dám động thủ với thành phòng kỵ sĩ đoàn chúng ta! Hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi.
Hắc Bào Kỵ Sĩ Sabled hét lớn một tiếng, trực tiếp nhảy lên.
NPC vệ binh khác trên đầu tường cũng nhao nhao đi theo, số lượng đạt tới hơn trăm người.
- Xong rồi.
Thần Ảnh nhìn Hắc Bào Kỵ Sĩ Sabled đi tới, ánh mắt cũng đầy tuyệt vọng, hoàn toàn không rõ vì sao Thạch Phong vì sao Thạch Phong phải làm như vậy.
- Giờ thì chúng ta thực sự xong rồi.
NPC bậc bốn cấp 160 động thủ, bọn họ thật sự không có một chút cơ hội nào, cho dù Thạch Phong là nghề nghiệp bậc bốn cũng vậy, dẫu sao NPC so thuộc tính cơ bản với người chơi thì cao hơn một đoạn thì không nói, sự nắm giữ đối với ma lực, vũ khí trang bị vân vân cũng không phải người chơi có thể sánh bằng.
Mà khi Thần Ảnh và Phạm Mộc Nhiên cảm thấy tuyệt vọng, hai đạo thanh âm oán giận lại truyền vào trong tai hai người.
- Hội trưởng, động tác này của ngươi cũng quá nhanh rồi.
- Đúng vậy, hội trưởng ngươi tốt xấu gì cũng phải nói trước cho chúng ta biết một chút chứ, để chúng ta có thời gian chuẩn bị.
Chỉ thấy Kinh Vô Mệnh và Cô Cửu Cực rất bất đắc dĩ lấy ra vũ khí, rõ ràng định đánh một trận với những NPC vệ binh này.
- Điên rồi! Bọn họ cũng điên rồi.
Điều này khiến Phạm Mộc Nhiên và Thần Ảnh ở bên cạnh lập tức sinh ra một cỗ cảm giác sắp sụp đổ.
Tên hội trưởng Thạch Phong nổi danh cuồng vọng này thì cũng thôi, nhưng Kinh Vô Mệnh và Cô Cửu Cực đi cùng Thạch Phong là cái quỷ gì vậy?
Có điều Vũ Lạc lại không biểu hiện ra vẻ kinh ngạc, cũng lấy ra pháp trượng, lặng lẽ nói với hai người Thần Ảnh
- Phó đoàn trưởng, Mộc Nhiên, chờ lát nữa hai người các ngươi đứng ở phía sau ta, NPC vệ binh xông tới cứ để chúng ta đối phó là được.
- ...
Thần Ảnh và Phạm Mộc Nhiên nhìn Vũ Lạc, trong ánh mắt hai người đều tràn ngập kinh ngạc.
Thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy?
Đây đúng là Vũ Lạc mà bọn họ biết sao?
Vũ Lạc nhìn ánh mắt hoảng sợ của hai người, cũng bật cười trấn an
- Yên tâm đi, không sao đâu, chỉ là đối phó một số NPC vệ binh thôi.
Đối với Thạch Phong động thủ, biểu hiện của nàng là bình thản nhất.