Triệu Nhược Hi ở bên cạnh nhìn thấy Tiếu Nham vẻ cung kính và ánh mắt nóng bỏng này của Tiếu Nham, ngay cả xưng hô với Thạch Phong cũng biến thành tiên sinh, còn đề thăng thân phận hội viên bình thường của Thạch Phong lên thành cấp bạch kim, nàng cũng cho rằng mình nghe lầm.
Hội viên bạch kim của Bắc Đấu ở toàn bộ thành phố Kim Hải cũng không tới một trăm, hoàn toàn là tượng trưng cho địa vị, ngay cả nàng cũng chỉ là hội viên hoàng kim, hiện tại chỉ là phá kỷ lục kiểm tra của Bắc Đấu, trực tiếp thăng cấp đến bạch kim, hoàn toàn khiến Triệu Nhược Hi không thể lý giải.
- Nha đầu ngươi, Thạch tiên sinh là cao thủ võ thuật chân chính, từ hội viên bình thường đề thăng tới hội viên bạch kim thì có gì ngạc nhiên, cũng là nha đầu ngươi biết rõ Thạch tiên sinh là cao thủ, lại không cho ta biết trước, khiến ta có chút không kịp trở tay.
Tiếu Nham nhìn Triệu Nhược Hi, tức giận nói.
- Lúc trước không phải ngươi nói muốn mời Thạch tiên sinh huấn luyện những học sinh này à, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, không bằng chúng ta tới phòng khách tâm sự đi.
- Tiếu thúc thúc, vậy kết quả tỷ thí thì tính thế nào?
Triệu Nhược Hi chỉ chỉ kết quả kiểm tra.
- Đương nhiên là Thạch tiên sinh thắng rồi, kiểm tra phản ứng còn lại cũng không cần nữa, ba bình dược tề dinh dưỡng cấp S một lúc nữa sẽ đưa đến.
Ánh mắt Tiếu Nham lập tức chuyển sang Vương Thành và Ngô Xuyên ở bên cạnh, hỏi.
- Các ngươi có ý kiến gì không?
Vương Thành và Ngô Xuyên vội vàng lắc đầu.
Ngay cả Tiếu Nham cũng cung kính với Thạch Phong như vậy, đủ để thấy được sự lợi hại của Thạch Phong, nếu còn đọ tiếp thì chính là tự rước lấy nhục.
- Thạch tiên sinh, trận tỷ thí này cũng kết thúc rồi, vậy chúng ta lên lầu tới phòng tiếp khách nói chuyện một chút, ta có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Thạch tiên sinh.
Tiếu Nham nói.
Triệu Nhược Hi nhìn thấy Tiếu Nham tôn kính Thạch Phong như vậy, trong lòng trừ kinh hỉ ra, phần lớn là một loại tự hào, giống như thành công của Thạch Phong chính là thành công của nàng vậy.
Sau khi mọi người ở đại sảnh kiểm tra giải tán, Tiếu Nham dẫn theo Thạch Phong và Triệu Nhược Hi tới phòng khách ở tầng hai mươi mốt.
- Thạch tiên sinh, không biết ngươi có hứng thú đến Bắc Đấu chúng ta làm tổng huấn luyện viên không?
Tiếu Nham nhìn Thạch Phong nghiêm túc nói.
- Nếu Thạch tiên sinh nguyện ý, có thể tùy tiện ra điều kiện.
Một cao thủ ám kình, chính là vô cùng khó gặp, không ai không phải là đại sư của giới võ học, thân phận và địa vị đều vô cùng cao, cho dù Tiếu Nham cũng không phải muốn gặp thì có thể gặp, nếu mời được đến Bắc Đấu lại càng khó.
Tuy Bắc Đấu bọn họ rất nổi danh ở thành phố Kim Hải, cũng có sức ảnh hưởng nhất định, nhưng nhưng ra khỏi thành phố Kim Hải thì không có ai biết, căn bản không thể so với những đại sư võ thuật tọa trấn quán huấn luyện hoặc là trung tâm thể hình.
Nếu cao thủ ám kình như Thạch Phong có thể tọa trấn Bắc Đấu, như vậy tâm nguyện muốn ra khỏi thành phố Kim Hải nhiều năm của Bắc Đấu, nói không chừng rất nhanh là có thể thực hiện được.
- Tiếu thúc thúc, ngươi không nói đùa chứ?
Triệu Nhược Hi ngây đơ, thân phận tổng huấn luyện viên của Bắc Đấu không phải là nói đùa, quyền lực còn cao hơn cả quản lí Tiếu Nham này, hiện tại Thạch Phong chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp, chỉ là thân thủ không tồi thôi, nàng tìm Tiếu Nham chỉ là muốn kiếm một kiêm chức không tồi cho Thạch Phong, huấn luyện những học sinh lần này, hiện tại lại biến thành như vậy, nàng cũng không có một số phản ứng kéo.
- Tiếu thúc thúc đã nói đùa bao giờ chưa, ta đang rất nghiêm túc, chỉ sợ Thạch tiên sinh không muốn.
Tiếu Nham cũng không biết phải nói gì với Triệu Nhược Hi, rõ ràng có cao thủ ám kình ở bên cạnh, lại không biết giá trị của cao thủ ám kình, hắn hiện tại đang rất khẩn trương, rất sợ Thạch Phong cứ vậy bỏ đi, khiến Bắc Đấu lỡ mất giấc mộng ra khỏi thành phố Kim Hải.
- Tổng huấn luyện viên của
Bắc Đấu.
Thạch Phong nghĩ nghĩ một chút nói.
- Cũng không phải không được, có điều ta có một điều kiện.
- Thạch tiên sinh cứ nói.
Tiếu Nham vội vàng nói.
- Ta muốn trở thành thành viên ban giám đốc của Bắc Đấu, thành lập một khu huấn luyện chuyên môn ở Bắc Đấu, mà khu huấn luyện này sẽ do ta phụ trách toàn quyền.
Thạch Phong nói rất nghiêm túc.
Điều kiện Thạch Phong đề xuất không thể không nói là hà khắc.
Tiếu Nham nghe xong cũng chau mày, sắc mặt có chút ngưng trọng, lúng ta lúng túng.
Nếu Thạch Phong chỉ là muốn một chút cổ phần của Bắc Đấu, Tiếu Nham hoàn toàn có thể làm chủ, thậm chí chủ tịch cũng sẽ rất cao hứng, nhưng trở thành thành viên của ban giám đốc thì lại khác.
Loại chuyện này đã không phải Tiếu Nham hắn có thể làm chủ.
Sự quản lý của Bắc Đấu hoàn toàn thuộc về ban giám đốc, có thể nói là trung tâm quyền lực tuyệt đối, sao có thể để người ngoài tùy tiện tiến vào.
Hơn nữa Thạch Phong còn muốn thành lập một khu huấn luyện hoàn toàn do hắn nắm giữ, cái này tương đương với tách Bắc Đấu ra một bộ phận, không thể khiến người ta chấp nhận được.
Nếu Thạch Phong là đại sư võ thuật nổi danh, chuyện như vậy nói không chừng thực sự có thể sẽ đáp ứng, nhưng Thạch Phong lại lặng lẽ vô danh, loại chuyện này cơ hồ là không thể đáp ứng.
Triệu Nhược Hi ở bên cạnh cũng lập tức ngây ra, mắt đẹp không ngừng quan sát Thạch Phong.
- Đây đúng là bạn học Thạch Phong trong lớp chúng ta sao?
Nghi vấn này không ngừng vang vọng trong lòng Triệu Nhược Hi.
Thạch Phong hoàn toàn là giở công phu sư tử ngoạm, quả thực là còn tham hơn nàng.
Tổng huấn luyện viên chỉ là danh treo mà thôi, bình thường cũng không cần làm gì, xem như là chức vị rất thanh nhàn, nhưng địa vị cực cao, không biết bao nhiêu người tranh cướp nhau, ngay cả tuyển thủ nổi danh của thành phố Kim Hải cũng muốn đạt được chức vị này, đáng tiếc những người này đều không ở trong phạm vi cân nhắc của Bắc Đấu, nhưng Thạch Phong lại ra điều kiện như vậy, hoàn toàn khiến Triệu Nhược Hi không thể lý giải.