- Phong hội trưởng, làm người cũng không thể tham như vậyđược, có điều nể tình Phong hội trưởng có thành ý như vậy, ta có thể làm chủ, các ngươi thanh toán 10 ức điểm tín dụng có thể có được 0.1% cổ phần của Linh Dực Công Hội, ngươi cảm thấy thế nào?
Lúc này ngữ khí của Thạch Phong giống như Phong Hiên Dương ngươi kiếm bộn rồi, khiến người ta nghe mà tưởng thật.
- Hắc... Viêm.
Phong Hiên Dương nghe thấy những lời này của Thạch Phong, lập tức tóc gáy dựng đứng, sắc mặt đỏ bừng, mạch máu trên trán nổi lên, không không áp chế được lửa giận trong lòng nữa, giận dữ hét.
- Ngươi thèm tiền tới điên rồi, sao ngươi không đi cướp đi?
Ngay cả Nam Lang ở bên cạnh cũng bị lời Thạch Phong nói ra khiến cho giật nảy mình.
Cho dù Linh Dực nay đã khác xưa, nhưng giá đề thăng 100 lần, Hắc Viêm này cũng quá biết ăn rồi.
Cái giá này, nhìn thế nào cũng biết là Thạch Phong rất phẫn nộ với việc làm của Phong Hiên Dương.
Hiểu lầm gì, toàn là gạt người.
Có điều loại chuyện này ai cũng biết, nếu chuyện gì cũng có thể nói là hiểu lầm, vậy còn cần cảnh sát làm gì?
- Phong hội trưởng, chỗ ta chính là hộc máu bán phá giá rồi, nếu ngươi không có hứng thú, vậy ta vẫn còn không ít người muốn hợp tác
Thạch Phong khẽ cười nói.
Thạch Phong không hề nói dối, mấy vương quốc ngoài Tinh Nguyệt Vương Quốc đều có ý muốn hợp tác với Linh Dực Công Hội, ngoài ra cũng có tập đoàn tài chính lớn nhìn trúng Linh Dực Công Hội, nguyện ý ra giá cực cao.
Lúc này sắc mặt của Phong Hiên Dương biến thành đen xì, hai mắt lóe ra hàn quang khiến người ta không dám nhìn thẳng, ngay cả Nam Lang ở bên cạnh cũng cúi đầu, hai chân run rẩy, rất sợ Phong Hiên Dương nổi giận tìm hắn trút giận, vậy thì đúng là oan muốn chết.
Phong đại thiếu gia đã lúc nào phải chịu tức như vậy đâu, phàm là người làm ra chuyện như vậy, cuối cùng đều không có kết cục tốt, mà Thạch Phong lại hai lần ba lượt trêu đùa.
Không ai biết vị Phong đại thiếu gia này sẽ làm ra gì...
Qua một lúc.
- Hắc Viêm hội trưởng, bên ta rất có thành ý, như vậy đi, ta chỉ cần 5% cổ phần, thế nào?
Phong Hiên Dương cố nén lửa giận, vô cùng bình tĩnh nói.
- 0.1% không thương lượng, đây cũng là cực hạn của ta rồi, nếu Phong hội trưởng không có thành ý thì thôi, ta cũng không cưỡng cầu.
Thạch Phong luôn cảm thấy Phong Hiên Dương làm như vậy là không phù hợp với phong cách làm việc của hắn, cho nên mới thăm dò một chút, không ngờ Phong Hiên Dương lại biết nhịn như vậy.
Phong Hiên Dương làm việc luôn ngang ngược, một lời không hợp sẽ ra tay đánh nhau, hiện tại không ngờ lại ăn nói khép nép mặc cả với hắn, sao có thể không khiến Thạch Phong cảm thấy khả nghi.
Chuyện khác thường tất có nguyên nhân.
Phong Hiên Dương nghe thấy câu trả lời của Thạch Phong, răng đã nghiến ken két, thiếu chút nữa thì gãy.
Mười ức điểm tín dụng không phải là con số nhỏ, cho dù hắn lấy ra cũng có chút đau lòng, nếu chỉ là 10% cổ phần, hắn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng 0. 1% cổ phần, bất kể là mặt mũi bên ngoài hay là trong lòng, hắn đều không thể chấp nhận.
- Hắc Viêm, ngươi dám coi ta là kẻ coi tiền như rác, ta sớm muộn gì cũng sẽ khiến ngươi phải trả giá gấp trăm lần.
Phong Hiên Dương thầm gầm lên trong lòng, chỉ cần trở thành cổ đông của Linh Dực Công Hội, hắn có thể tùy tiện quang minh chính đại tra xét Linh Dực, phái người tiến vào tầng hạch tâm của Linh Dực, đến lúc đó tất cả người của Linh Dực đều mặc hắn xâm lược, cho nên cố áp chế lửa giận vạn trượng, nói khẽ.
- Ta biết, hy vọng Hắc Viêm hội trưởng đừng khiến ta thất vọng, hiện tại chúng ta lập tức hẹn thời gian ký hợp đồng đi.
Thạch Phong bị thái độ của Phong Hiên Dương dọa sợ rồi, vốn Thạch Phong cho rằng chọc tức Phong Hiên Dương là hắn sẽ nổi giận, sau đó giải tán trong không vui, bỏ lại vài câu đen dọa, không chết không ngừng gì đó, kết quả này là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thạch Phong, là mà cũng có thể nhịn được.
0.1% cổ phần cũng nguyện ý, không phải Phong Hiên Dương tức tới điên rồi muốn cam chịu, mà là mưu đồ quá nhiều.
Nhìn thấy cái đuôi hồ ly của Phong Hiên Dương, Thạch Phong lập tức cười bảo:
- Phong hội trưởng, ngươi gấp cái gì, ta chưa nói hết mà, trừ 10 ức điểm tín dụng ra, ta còn muốn 50% cổ phần của Minh Phủ các ngươi, nếu ngươi đáp ứng chuyện này, ta không còn bất kỳ vấn đề gì nữa.
- Hắc... Viêm... Ngươi tự tìm chết.
Hiên Dương nổi giận nói, hắn đã hoàn toàn hiểu được, Thạch Phong quả thực là đang đùa giỡn hắn, chứ không phải là vì tức giận mới cố ý nâng giá.
Thạch Phong muốn dùng 0.1% cổ phần của Linh Dực đổi lấy 10 ức điểm tín dụng thì cũng thôi, lại còn muốn 50% cổ phần của Minh Phủ.
Minh Phủ là gì, đó chính là thế lực siêu cường hơn xa công hội nhất lưu, đừng nói là 50% cổ phần, ngay cả 1% cổ phần hắn cũng không có, càng đừng nói là cho Thạch Phong 50% cổ phần.
- Phong hội trưởng, ngươi không muốn giả vờ nữa à?
Thạch Phong cười nhạt.
- Ta vẫn muốn chơi thêm một lúc.
- Hắc Viêm, đừng tưởng rằng hiện tại ngươi có thể lấy thúng úp voi ở Bạch Hà Thành thì ta không làm gì được ngươi, ngươi quá coi thường Minh Phủ chúng ta rồi, Linh Dực Công Hội chỉ là một trong các bá chủ của Bạch Hà Thành, mà mấy tòa thành thị xung quanh Bạch Hà Thành đã hoàn toàn do Minh Phủ chúng ta nắm giữ, không bao lâu nữa ta sẽ tự tay tiêu diệt ngươi, khiến Linh Dực hoàn toàn biến mất khỏi Thần Vực.
Phong Hiên Dương giận không thể át, giống như dã thú phát cuồng, phát ra một tiếng gào thét, khiến người ta nghe mà cảm thấy toàn thân lạnh toát,
- Hắc Viêm ngươi vốn có thể có mười ức điểm tín dụng để dưỡng lão, hiện tại ngươi không còn cơ hội nữa rồi, ta sẽ từng bước bức ngươi vào tuyệt lộ, khiến ngươi hối hận vì hành vi hôm nay.
Thạch Phong nghe thấy lời nói nổi giận của Phong Hiên Dương, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó lập tức cười bảo:
- Ta sẽ chờ ngươi.