Có điều theo lặn xuống càng lúc càng sau, trình độ lạnh nuốt cũng càng lúc càng mạnh, cho dù là người có ý chí kiên cường như Thạch Phong, sắc mặt cũng trắng bệch, hai mắt biến thành màu đỏ, thậm chí ngay cả kêu cũng không kêu được nữa, không cần nghĩ cũng biết thống khổ cảm nhận được là mạnh mà mức nào.
- Sao chưa tới đáy?
Thạch Phong nhìn nhìn thời gian, đã lặn xuống gần 10 giây, cho dù với ý chí của hắn, tuy điểm sinh mệnh của người chơi không bị hao tổn, nhưng tinh thần lực lại có tiêu hao cực lớn.
Lúc trước hắn vẫn tính nhầm, không ngờ dưới nước lại vẫn lạnh như vậy.
Đừng nói là duy trì 40 giây, chỉ là duy trì 10 giây, Thạch Phong cũng sắp đến cực hạn rồi.
Nhìn một mảng đen xì xung quanh, vẫn không nhìn thấy tình huống dưới lòng đất, Thạch Phong giAnnan mở ra hình thức Băng Lam Ma Diễm, cho dù là ở trong nước, Băng Lam Ma Diễm vẫn bốc cháy hừng hực, bao bọc toàn thân Thạch Phong, nhiệt độ của nước đầm xung quanh cấp tốc tăng lên, còn chiếu sáng chung quanh.
Hiệu quả của Băng Lam Ma Diễm khiến Thạch Phong thở phào nhẹ nhõm, nhiệt độ tăng lên khiến hắn cảm thấy tốt hơn rất nhiều, mức độ lạnh buốt miễn cưỡng ở trong phạm vi mà hắn có thể chịu được.
Sau khi có ánh sáng, Thạch Phong nhìn chung quanh một chút, lập tức phát hiện đầm nước lớn hơn so với tưởng tượng của hắn, lúc trước bởi vì là một mảng tối mò không nhìn thấy gì, hiện tại có Băng Lam Ma Diễm chiếu sáng, Thạch Phong đã nhìn rất rõ.
Đây đâu phải là đầm nước, dưới chân hắn căn bản chính là một tòa đình viện.
Mà chỗ hắn sắp sửa hạ xuống chính là quảng trường đình viện.
Thế là Thạch Phong gia tốc bơi tới.
Tòa đình viện này nhìn qua thì vô cùng cổ xưa, cũng hoàn toàn khác với Thần Vực hiện tại, nếu không phải đang ở trong nước đầm lạnh buốt tới thấu xương, nơi này căn bản chính là một tòa cực nhạc tịnh thổ trong thần thoại, đẹp tới khiến người ta mê muội.
Tuy nơi này vô cùng mỹ lệ, nhưng Thạch Phong lại có một loại cảm giác nguy hiểm cực độ, loại nguy hiểm này tuyệt đối là mạnh nhất từ lúc Thạch Phong chơi Thần Vực tới nay.
Hệ thống: Người chơi phát hiện Vĩnh Hằng Đình Viện.
- Chắc chính là nơi đó rồi.
Thạch Phong nhìn thấy một tòa kiến trúc kiểu xoắn ốc cửa lớn đóng chặt ở trong đình viện, cấp tốc bơi tới.
Nơi mỹ lệ kỳ ảo như vậy, ngay cả tháp ngắm sao cũng ảm đạm thất sắc, nếu không không có cảm giác nguy hiểm to lớn, Thạch Phong đúng là cũng muốn ở lại thêm một lúc.
Cửa lớn đóng chặt là từ hoàng kim đả tạo thành, bên trên khắc rất nhiều tranh vẽ, giống như có liên quan tới sự phá diệt của thần linh thượng cổ, thậm chí Thạch Phong thấy Thự Quang Nữ Thần, một trong các thần linh thượng cổ.
Hoàng kim hoàng kim này được lực lượng nào đó bảo hộ, muốn dựa vào ngoại lực để phá hoại thì căn bản là không thể, lúc này Thạch Phong cũng không có tâm tư đi nghiên cứu đồ án khắc trên cửa lớn, mà ở trong đồ án mặt trời ở cửa lớn tìm được một lỗ khóa, thế là lấy ra chìa khóa nhiều vòng cắm vào, nhẹ nhàng vặn một cái.
- Quả nhiên hữu dụng.
Thạch Phong nhìn thấy vầng sáng màu xanh của chìa khóa chảy vào trong cửa lớn hoàng kim, cửa lớn hoàng kim lập tức tỏa ra lưu quang màu vàng, giống như mặt trời chiếu sáng toàn bộ Vĩnh Hằng Đình Viện.
Cửa lớn phát ra tiếng vang kẽo kẹt rồi chậm rãi mở ra, sau đó chỉ thấy một cỗ hàn khí lạnh như băng từ bên trong cửa lớn ùa tới, Thạch Phong phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy về phía sau.
Có điều Thạch Phong đang ở trong nước, tốc độ lui về phía sau chậm hơn không ít, vẫn bị hàn khí trào ra đụng phải thân thể.
Thạch Phong chỉ cảm thấy đau nhói giống như bị dao cắt, trong nháy mắt giảm xuống 2000 điểm sinh mệnh.
- Hàn khí nơi này lợi hại quá.
Thạch Phong nhìn nhìn cột sinh mệnh của mình, cũng may kháng băng của hắn đủ, bằng không vừa rồi hắn đã chết chắc, lập tức từ trong ba lô lấy ra dược tề khôi phục trung cấp, uống một ngụm, khiến điểm sinh mệnh lập tức khôi phục không ít.
Với 60 điểm kháng băng của hắn cũng có thể trong nháy mắt mất đi 2000 điểm điểm sinh mệnh, không cần nghĩ cũng biết bên trong cửa lớn hoàng kim lạnh tới mức nào.
Có điều cũng may sau khi cửa lớn hoàn toàn mở ra, hàn khí cũng theo đó khuếch tán, bên trong không còn lạnh như vậy nữa.
Sau khi Thạch Phong tiến vào, trong đại điện đặt các loại tượng điêu khắc hoàng kim, điêu khắc toàn là thần linh thượng cổ.
Mà trong các tượng điêu khắc, có một nam tử oai hùng giơ cao lợi kiếm vô cùng bắt mắt, nam tử đó đứng thẳng ở trung tâm đại điện, trên mặt đất xung quanh cắm đầy bảo kiếm, tùy tiện nhìn một cái cũng phải hơn ngàn thanh, những bảo kiếm này giống như toàn bộ đều thần phục nam tử đó.
Ngay cả ma khí Thâm Uyên Giả trong tay Thạch Phong cũng lờ mờ có chút không chịu khống chế của Thạch Phong, muốn bay tới thần phục dưới chân nam tử đó.
Thạch Phong cũng cảm thấy bất khả tư nghị.
Chỉ là một bức tượng mà thôi, không ngờ có thể khiến ma khí Thâm Uyên Giả tới hắn kiêng kị thần phục, nam tử đó lúc sinh tiền ruốt cuộc là mạnh tới mức nào?
Mà phía dưới bức tượng đó còn đặt một quả thủy tinh cầu màu lam thẫm, tỏa ra hàn khí kinh người.
Sau khi nhìn thấy thủy tinh cầu này, Thạch Phong lập tức hiểu ra.
Thì ra sở dĩ trong cả đầm nước lạnh như vậy, toàn là vì thủy tinh cầu màu lam trước mắt này.
Điều này khiến Thạch Phong không khỏi động tâm.
Có thể khiến đầm nước lớn như vậy biến thành lạnh thế này, tuyệt đối phải là bảo bối.
Lập tức Thạch Phong bơi tới trước thủy tinh cầu màu lam, muốn thử xem có lấy đi được không.
Tay Thạch Phong còn chưa chạm tới thủy tinh cầu màu lam, trên ngón tay đã truyền đến đau đớn đến tận xương, trên đầu bắn ra một ngàn điểm thương tổn, khiến Thạch Phong không thể không từ bỏ.
Nhìn bảo vật lợi hại như vậy, lại không lấy được tới tay, trong lòng Thạch Phong thầm cảm thấy đáng tiếc.