- Thương Lang huynh, nàng thật sự không phải à?
Tào Thành Hoa vừa nghe vậy, muốn xác nhận lại một chút.
Nếu Tử Yên Lưu Vân không phải luyện công phu như Dạ Phong và Thương Lang Chiến Thiên, cho dù kỹ thuật của Tử Yên Lưu Vân rất cao, Tào Thành Hoa cũng không lo lắng, dẫu sao Mục Sư cũng là Mục Sư.
- Ừm, trên người nàng ta không có khí chất đặc hữu của chúng ta, điểm này thì ta có thể bảo đảm.
Thương Lang Chiến Thiên gật đầu, nói một cách khẳng định.
- Quá tốt.
Trên mặt Tào Thành Hoa lộ ra nụ cười, lập tức nhìn về phía đối diện, ra vẻ lạnh lùng nói.
- Bạch Khinh Tuyết à Bạch Khinh Tuyết, tuy ngươi mời đến được cao thủ, nhưng đến cuối cùng ngươi vẫn thua một chiêu.
- Linh Xà, tiếp theo dựa vào ngươi, đừng khiến ta thất vọng.
- Tào ca, ngươi cứ yên tâm, chỉ là một Mục Sư cấp 22 mà thôi, cho dù ta chưa trải qua huấn luyện đặc biệt cũng có thể đánh bại một cách thoải mái, càng đừng nói là ta hiện tại.
Linh Xà nhìn Tử Yên Lưu Vân đã đi vào sân thi đấu, trên khuôn mặt hàm hậu không khỏi lộ ra vẻ âm độc, hắn chính là cấp 24, ưu thế chênh lệch 2 cấp bậc, đối với cao thủ mà nói thì chính là không nhỏ.
Lập tức Linh Xà cũng tiến vào sân thi đấu.
Mà Thương Lang Chiến Thiên ngồi trong thính phòng lại không hề có vẻ tươi cười, mà là vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc trước kỳ thật hắn chỉ nói một nửa.
Tử Yên Lưu Vân đích xác không có khí chất đặc hữu của luyện công phu, nhưng trực giác nhạy bén của hắn có thể từ trên người Tử Yên Lưu Vân cảm thấy một chút cảm giác nguy hiểm, nói là nguy hiểm thì có chút không đúng, mà giống như là uy áp mang đến từ trên trình độ sinh mệnh.
- Trên người nữ Mục Sư này rốt cuộc có bí mật gì?
Thương Lang Chiến Thiên không phải khoe khoang, ở trong toàn bộ Thần Vực, hắn đúng là không cảm thấy có bao nhiêu người có thể khiến hắn kiêng kị, cho dù có, cũng tuyệt không phải là thiếu nữ tuổi xuân đang ở trong sân thi đấu.
Nhưng cố tình lại xuất hiện.
Điều này khiến Thương Lang Chiến Thiên không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Mà ở bên Bạch Khinh Tuyết, cũng vô cùng khẩn trương.
- Dạ Phong, Tử Yên thật sự không có vấn đề chứ.
Triệu Nguyệt Như ngồi đến bên cạnh Thạch Phong, muốn từ trong miệng Thạch Phong có được đáp án.
Tuy không biết gì, nhưng Triệu Nguyệt Như lại cảm thấy Thạch Phong khẳng định biết.
- Chắc được.
Thạch Phong nói một cách không xác định.
- Cái gì gọi là chắc được, nếu bị thua, Khinh Tuyết sẽ phải rời khỏi Thần Vực, chẳng lẽ ngươi nỡ à?
Triệu Nguyệt Như lập tức thở phì phì nói.
- ...
Thạch Phong vừa nghe vậy, lập tức nghẹn lời rồi.
- Nguyệt Như.
Bạch Khinh Tuyết lườm một cái.
Lúc này còn có tâm tình nói đùa.
Đối với tính cách của Dạ Phong, Bạch Khinh Tuyết ít nhiều cũng hiểu một chút.
Thạch Phong chưa bao giờ nói chuyện không chắc chắn, nếu nói, chứng tỏ là nhất định có thể, nếu không xác định, hắn cũng sẽ không mở miệng.
- Nhưng...
Triệu Nguyệt Như đương nhiên biết, cho dù hỏi thì có thể được gì, chỉ là nàng muốn từ trong miệng Thạch Phong có được câu trả lời khẳng định, như vậy trong lòng nàng cũng sẽ an tâm hơn.
- Ta thực sự không biết, thực lực của Linh Xà cụ thể đạt tới trình độ nào, huống chi còn nắm giữ loại kỹ xảo chiến đấu Quan Chi Nhãn và gia tốc cấp hai, về phần trình độ hiện tại của Tử Yên, ta cũng không biết, có điều chắc là rất mạnh, ít nhất Linh Xà khi không nắm giữ Quan Chi Nhãn và gia tốc cấp hai không thể là đối thủ, về phần hiện tại, ta cũng không biết, chỉ có đánh rồi mới biết.
Thạch Phong cũng có thể thể hội được sự bất an của Triệu Nguyệt Như, cho dù liền giải thích.
Vốn Thạch Phong là có thể khẳng định, nhưng ai có thể ngờ được mọc ra một Thương Lang Chiến Thiên, còn khiến Linh Xà học được kỹ xảo chiến đấu mà trong Thần Vực chỉ có một số rất ít cao thủ mới nắm giữ được.
Đương nhiên Linh Xà có ưu thế cấp bậc, cũng có ưu thế kỹ xảo, nhưng Tử Yên Lưu Vân cũng có ưu thế cấp bậc.
Ai thắng ai thua vẫn rất khó nói.
Sau khi nghe Thạch Phong giải thích, Triệu Nguyệt Như càng lo lắng hơn, thế này khác gì là chưa nói.
Có điều Bạch Khinh Tuyết lại có chút kinh ngạc.
Bởi vì từ trong lời nói của Thạch Phong, thực lực của Tử Yên Lưu Vân không ngờ là trên Linh Xà, vốn Linh Xà đã là chiến lực đỉnh phong của Phệ Thân Chi Xà, cho dù là chính nàng, muốn thắng được cũng không dễ dàng gì, nhưng Thạch Phong lại dùng ngữ khí khẳng định, chứng tỏ Linh Xà trước kia khẳng định không phải là đối thủ của Tử Yên Lưu Vân.
Tử Yên Lưu Vân chỉ là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, sao có thể mạnh như vậy.
Nếu thực sự dựa theo lời nói của Thạch Phong, như vậy trận chiến này, thật sự có khả năng giành chiến thắng nhất định, hơn nữa Tử Yên Lưu Vân là nghề nghiệp viễn trình, đối phó loại kỹ xảo Quan Chi Nhãn và gia tốc cấp hai này cũng dễ dàng hơn một chút.
Lúc này đếm ngược chiến đấu trong sân thi đấu cũng kết thúc.
Linh Xà ngay lập tức mở ra tiềm hành, biến mất trong mắt mọi người.
Không thể không nói Linh Xà không hổ là một trong những chiến lực đỉnh phong của Phệ Thân Chi Xà, di động sau khi tiến vào tiềm hành đúng là vô thanh vô tức, thủ đoạn còn cao hơn Thích Khách Tuyệt Thiên một bậc, cho dù Thạch Phong ở trong thính phòng cũng không nhìn ra vị trí cụ thể của Linh Xà.
Thời gian từng chút trôi qua, trong sân thi đấu trừ thân ảnh của Tử Yên Lưu Vân ra thì không có người thứ hai.
Mà Linh Xà thủy chung không có ý định không động thủ, khiến không khí trong sân thi đấu trở nên rất áp lực.
Đây có thể nói là thủ đoạn thường dùng của Thích Khách, khiến đối phương rơi vào trong áp lực vô hình, chỉ cần mục tiêu hơi có chút lơi lỏng, có thể sẽ phát động một kích trí mạng, cho nên người đối chiến với nghề nghiệp Thích Khách đều rất khó chịu, đều muốn Thích Khách động thủ nhanh lên, dẫu sao cứ phải trường kỳ ở vào trạng thái đề phòng cao độ là rất mệt mỏi.