Giống như Hư Vô Chi Bộ, loại bộ pháp này đã vượt xa trình độ của người thường, căn bản không thể sử dụng ra trong hiện thực, nhưng ở trong Thần Vực lại có thể làm được.
Trường hợp chiến đấu giống như siêu nhân, căn bản không phải là đối chiến của phàm nhân có thể so sánh.
Nếu chỉ là một hồi đối chiến ở Thần Vực, Thạch Phong cũng có thể không cần bất kỳ phí ra sân gì.
Tiếu Nham ở trong hình ảnh chau mày, ánh mắt do dự, đúng vào lúc này trong điện thoại truyền ra thanh âm của một người khác.
- Ta đáp ứng yêu cầu của Thạch Phong tiên sinh, chỉ cần có thể thắng, 5 chiếc Hư Nghĩ Thực Cảnh Thương và 15 bình dược tề dinh dưỡng cấp S tất nhiên sẽ được đưa tới.
- Đại ca.
Một thanh âm khác trong Điện thoại chính là đại ca Tiếu Ngọc của Tiếu Nham, người cầm quyền thực sự của Bắc Đấu.
Lúc này Tiếu Ngọc tiếp nhận điện thoại, bắt đầu nói chuyện với Thạch Phong.
Tuy bộ dạng của Tiếu Ngọc và Tiếu Nham rất giống nhau, có điều Tiếu Ngọc trường kỳ cầm quyền, bất kể là thanh âm hay là thần thái, đều có một loại cảm giác áp bức không giận mà tự uy, khiến người ta bất giác muốn cúi đầu.
Có điều uy thế mà loại quyền lực này mang đến, đối với Thạch Phong mà nói thì dường như không có tác dụng, không có chút khó chịu nào.
- Lúc nào thì đối chiến?
- Cái này vẫn cần chuẩn bị một chút, khoảng bốn ngày sau, thời gian cụ thể, đến lúc đó chúng ta sẽ thông tri cho Thạch Phong tiên sinh.
- Được.
Sau khi Thạch Phong và Tiếu Ngọc ước định xong, video call cũng kết thúc.
- Đại ca, Bắc Đấu chỉ là vì bồi dưỡng những tuyển thủ hạt giống của Hải Tuyển mà đã tiêu tốn rất nhiều rồi, nếu lại tiêu tốn thêm ba ngàn vạn điểm tín dụng, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với kế hoạch tiếp theo của Bắc Đấu.
Tiếu Nham nhìn về phía Tiếu Ngọc, đầy nghi hoặc.
- Tiền đề để thanh toán những thứ đó là Thạch Phong có thể thắng, hiện tại chưa đấu võ, ngươi tự tin Thạch Phong có thể thắng như vậy à, xem ra Thạch Phong này đích xác không đơn giản.
Tiếu Ngọc nhìn Tiếu Nham, cười cười đọc ghi chép kiểm tra trên bàn làm việc, số liệu trên ghi chép kiểm tra chính là Thạch Phong lúc trước lưu lại ở Bắc Đấu.
- Trẻ tuổi như vậy đã có thể dùng ra ám kình đánh được 576kg lực đạo, tuy vẫn không bằng lực đạo mà những đại sư võ thuật đó đánh ra, nhưng cũng vô cùng lợi hại, phí ra sân này không đắt, hiện tại làm tốt quan hệ, cũng có lợi cho hợp tác sau này.
- Ta biết rồi.
Tiếu Nham bất đắc dĩ gật đầu.
Bên kia Thạch Phong đã login vào Thần Vực.
- Thế này rốt cuộc là sao?
Thạch Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi kinh ngạc.
Vừa nhìn một cái, khắp nơi đều là thi thể của người chơi và chiến hầu, những người chơi đã chết này có thành viên công hội, có người chơi tự do, số lượng ước chừng hơn ba trăm...
Ngoài ra còn có nhiều người chơi hơn đang chiến đấu, năm sáu người đối phó một con Xích Nhãn Chiến Hầu, những người chơi này đều là cấp 20 trở lên, thực lực đều cực kỳ không tồi, không ít đội ngũ còn lợi hại hơn cả tiểu đội tinh anh của công hội.
Vốn nên là cấm địa không có người chơi nào quan tâm, hiện tại lại thành giống như bánh thơm, đội ngũ mới chạy tới càng lúc càng nhiều, khiến Thạch Phong hoàn toàn không thể lý giải.
Hắn mới rời khỏi Thần Vực hơn một ngày, đã sắp không nhận ra Bạch Vụ Hạp Cốc rồi.
- Vị huynh đệ này, ngươi tới một mình à?
- Nhìn cấp bậc của ngươi chỉ có cấp 22, thực lực chắc không tồi, hay là không bằng đội ngũ của chúng ta nhé, nếu rơi ra trang bị, mọi người chia đều, thế nào?
Khi Thạch Phong vẫn đang tiêu hóa những tin tức này, một tiểu đội sáu người đã tiểu đội trước người Thạch Phong, cầm đầu là một vị mỹ nữ tóc đỏ mặc lân giáp màu lam nhạt, nhìn qua thì rất hào sảng, lân giáp trên người hoàn toàn làm tôn lên dáng người thon dài của nàng, không kém gì Triệu Nguyệt Như.
Mỹ nữ tóc đỏ này là một Thuẫn Chiến Sĩ cấp 22, phía sau đeo thuẫn bài và đao một tay, còn là cấp Bí Ngân, trang bị khác trên người phần lớn cũng đều là cấp Bí Ngân, không có kí hiệu công hội, rõ ràng là người chơi tự do.
Về phần người khác cũng rất mạnh, cấp bậc đều ở cấp 21, một thân trang bị đều là cấp huyền thiết trở lên, mạnh hơn tiểu đội tinh anh của công hội lớn một bậc.
- Ngươi là nói ta à?
Thạch Phong kinh ngạc nói.
Lúc này Thạch Phong dùng bộ dạng của Hắc Viêm, tuy ẩn tàng ID, nhưng ở trong Bạch Hà Thành, đúng là không có mấy người người không nhận ra bộ dạng này của hắn.
Hiện tại mỹ nữ tóc đỏ này không ngờ lại nói với hắn, thực lực của ngươi không tồi, còn muốn hắn gia nhập bọn họ.
Thạch Phong cũng không biết nên nói gì cho phải...
- Con người ngươi thật thú vị, chẳng lẽ nơi này còn có người khác à?
Mỹ nữ tóc đỏ chỉ chỉ xung quanh, lại nói.
- Chẳng lẽ ngươi là lo lắng sau khi rơi ra trang bị, chúng ta sẽ lừa ngươi?
- Nếu ngươi lo lắng, chúng ta có thể lập Chủ Thần Khế Ước, như vậy có thể yên tâm rồi chứ.
Lúc này trong đội ngũ có một vị nam Nguyên Tố Sư tráng kiện nói:
- Thục Vân, nói nhiều với tiểu tử này như vậy làm gì, hắn không muốn gia nhập thì thôi, sáu người chúng ta đối phó Xích Nhãn Chiến Hầu cũng dư sức, nhiều người chia trang bị, chúng ta kiếm được chẳng phải là càng ít đi à.
Thạch Phong không khỏi cười cười lắc đầu.
Hắn xem như đã nhìn ra rồi, bất kể là mỹ nữ tóc đỏ trước mắt, hay là người khác trong đội ngũ, đều không nhận ra đệ nhất cao thủ Hắc Viêm của Tinh Nguyệt Vương Quốc này.
Về phần loại chuyện lừa trang bị này, Thạch Phong không lo lắng.
Ở trong Bạch Hà Thành, cho dù là Minh Phủ cũng không chịu nổi, huống chi là một tiểu đội do người chơi tự do tạo thành.
- Chắc các ngươi không phải người chơi bản thổ của Bạch Hà Thành, sao lại tới Bạch Vụ Hạp Cốc?