Những Đại Địa Khôi Lỗi đó chỉ cần phát hiện kẻ địch chính là không chết không ngừng, nếu không kích sát, căn bản không dứt được.
Ven đường bọn họ tiêu tốn nửa ngày mới tới được nơi này, nhưng Thạch Phong thì giống như người không sao cả, từ lúc bắt đầu tìm kiếm bọn họ, chỉ dùng không đến hai tiếng...
- Đương nhiên là chạy tới.
Thạch Phong cười nói:
- Hội trưởng, chẳng lẽ ngươi không gặp phải Đại Địa Khôi Lỗi à!?
Thủy Sắc Sắc Vi nhìn Thạch Phong không có chút hao tổn, cũng kỳ quái hỏi:
- Có, có điều đều bị ta cắt đuôi rồi.
Thạch Phong cười cười nói:
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, hiện tại rời khỏi nơi này đi.
- Hội trưởng, chúng ta vẫn không thể rời khỏi nơi này.
Thủy Sắc Sắc Vi lắc đầu nói:
- Lúc trước Hỏa Vũ đi dò đường, nàng phát hiện phía trước không xa có một rương báu cấp Ám Kim bị khóa, nàng đã thử mở, chúng ta ở đây là để ngăn cản những khôi lỗi tuần tra cho nàng.
- Rương báu cấp Ám Kim bị khóa?
Thạch Phong vừa nghe vậy cũng không khỏi có chút kích động.
Đời trước, rương báu Ám Kim Thạch Phong từng thấy chính là có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một rương báu Ám Kim đều khiến vô số công hội lớn nước miếng chảy ròng ròng, bởi vì rương báu Ám Kim là có xác suất nhất định mở ra vật phẩm cấp Sử Thi.
Đối với Thần Vực hiện tại mà nói, trang bị cấp Ám Kim đều vô cùng hiếm có, trang bị cấp Sử Thi thì càng là nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng chỉ có vận khí của Thạch Phong không tồi, có được vài kiện, công hội khác ngay cả nửa kiện cũng không có.
- Để ta.
Thạch Phong nói xong liền đi tới.
Lúc trước Thạch Phong ở chỗ thần mộ có được Thất Diệu Chi Thi, có thể mở rương báu cấp Ám Kim bị khóa ba lần, hiện tại vẫn có thể dùng hai lần nữa.
Đi tới chỗ giấu rương báu cấp Ám Kim, Hỏa Vũ đang nỗ lực mở khóa, có điều độ khó mở rương báu cấp Ám Kim là quá lớn, Hỏa Vũ có kỹ năng mở khóa hơn nữa là cấp bậc không thấp, có xác suất nhỏ nhất mở được rương báu cấp Ám Kim, có điều thử liên tục mấy trăm lần vẫn không mở được.
- Để ta thử.
Thạch Phong đi tới lấy ra Thất Diệu Chi Thi, cắm vào trong ổ khóa ma pháp cổ xưa.
Chỉ thấy trên Thất Diệu Chi Thi bắn ra một đạo lưu quang màu xanh chui vào trong ổ khóa ma pháp, két một tiếng ổ khóa ma pháp bị phong ấn đã bị mở ra.
Sau khi ổ khóa ma pháp của rương báu Ám Kim bị giải trừ, Thạch Phong lập tức muốn đánh mở rương báu Ám Kim.
Trong nháy mắt Thạch Phong chạm đến rương báu Ám Kim, trong đầu Thạch Phong đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác nguy cơ tử vong chưa từng có, giống như bị độc xà nhìn chằm chằm vậy, không khỏi cả người lạnh toát, lâm vào run rẩy.
Tuy nhiên Thạch Phong cũng không nói ra được là vì sao?
Nhưng loại cảm giác này là kinh nghiệm nhiều năm mạo hiểm và trực giác của Thạch Phong ở Thần Vực truyền ra.
- Hội trưởng, làm sao vậy?
Hỏa Vũ ở bên cạnh nhìn Thạch Phong không nhúc nhích, kỳ quái hỏi.
Thạch Phong không lập tức trả lời nghi vấn của Hỏa Vũ, chỉ nhìn nhìn rương báu Ám Kim trước mắt, sau đó lại nhìn nhìn địa thế xung quanh.
Lập tức phát hiện địa thế nơi này thực sự có chút đặc biệt.
Địa thế trong bán kính 30 mét quanh rương báu Ám Kim không ngờ là thấp hơn nơi khác một chút, chút chênh lệch này khoảng 15mm, tuy bị phạm vi 30 mét chậm rãi chia ra nên không nhìn thấy, lại thêm tầm nhìn tăm tối càng khó phân biệt.
Nhưng đối với Thạch Phong có ngũ cảm nhạy bén siêu cấp mà nói, chỉ cần dụng tâm quan sát, vẫn có thể phát hiện một số manh mối.
Trong mạo hiểm dã ngoại ở Thần Vực, cơ quan cạm bẫy không ít, những quan cạm bẫy này là cực kỳ lợi hại, vì thế không biết bao nhiêu người chơi đã bỏ mạng, trong đó có cả nghề nghiệp bậc cao, cho dù là đời trước, khi Thạch Phong còn là Kiếm Vương bậc ba, cũng bị một cơ quan chơi chết, cho nên mạo hiểm dã ngoại tuyệt đối không thể lơ là, cho dù người chơi đẳng cấp cao cũng vậy.
Trước mắt có địa thế kỳ quái này, sao Thạch Phong có thể không hoài nghi.
- Hỏa Vũ, ngươi cách xa nơi này 40 mét.
Tuy Thạch Phong không rõ trong 30 mét này có gì đặc biệt, nhưng muốn hắn từ bỏ lấy được rương báu cấp Ám Kim tới tay thì là đừng có hòng.
Rương báu cấp Ám Kim, trang bị bên trong, kém nhất cũng đều là cấp Ám Kim, huống chi còn có xác suất cực nhỏ xuất hiện vật phẩm cấp Sử Thi.
- Ừm.
Hỏa Vũ không hiểu gì, có điều vẫn dựa theo lời nói của Thạch Phong rời xa cự ly hơn 40 mét.
Thạch Phong để ngừa vạn nhất, rút ra Thâm Uyên Giả bên hông.
Huyễn Ảnh Sát!
Một phân thân đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Thạch Phong, thời gian duy trì là 40 giây, trong lúc này có thể tùy tiện hoán đổi vị trí giữa bản tôn và phân thân, tuyệt đối là tuyệt kỹ để chạy thoát thân và PK.
Phân thân dưới sự an bài của Thạch Phong cũng cách xa 40 mét.
- Được, mọi chuyện OK rồi.
Sau khi Thạch Phong xác định không có vấn đề, chậm rãi mở ra rương báu Ám Kim.
Trong nháy mắt mở ra, trong rương báu Ám Kim phát ra quang hoa chói mắt, khiến toàn bộ động quật đều sáng rực, sau khi quang hoa rút đi, Thạch Phong nhìn vào bên trong, lập tức ngây đơ.
Đường đường là rương báu cấp Ám Kim, bên trong trừ một điếu trụy thủy tinh màu lam sẫm ra thì không còn thứ khác.
Lần trước Thạch Phong ở trong thần mộ mở ra rương báu Ám Kim có được không ít thứ, trong đó đáng giá nhất phải kể tới sách thiết kế Long Lân Sáo Trang, hiện tại lại chỉ có một điếu trụy.
- Không biết điếu trụy này thế nào.
Tuy Thạch Phong có chút thất vọng, có điều trang bị loại vật phẩm trang sức ở trong Thần Vực là rất ít thấy, vật phẩm trang sức cấp Ám Kim lại càng ít, tuy không đáng giá bằng sách thiết kế Long Lân Sáo Trang, nhưng cũng tính là thu hoạch không nhỏ.