Lam Thục Vân ném ánh mắt nghẹn lời về phía Thạch Phong không có chút khẩn trương, có điều nhìn thấy người bên cạnh Thạch Phong hình như cũng không để hơn năm mươi người chơi hồng danh này vào mắt, trong lòng lại kinh ngạc.
Chẳng lẽ những người này đều là thần hào, chưa từng bị người chơi chặn đường, không ngờ đều bình tĩnh như vậy.
Lam Thục Vân hít một hơi, vẫn kiên nhẫn giải thích:
- Không phải, bọn họ là người chơi hồng danh chặn đường cướp bóc, xem ra, bọn họ là ngay cả các ngươi cũng không muốn buông tha, ta đề nghị hai bên chúng ta liên thủ, 12 người đối phó 50 người, chúng ta vẫn có thể chạy được một số người.
- Thì ra là cướp bóc, xem ra gần đây người chơi đến Bạch Vụ Hạp Cốc đúng là không ít.
Tuy Thạch Phong đã sớm đoán được Bạch Vụ Hạp Cốc xảy ra tình trạng như bây giờ, không ngờ chiến tranh giữa người chơi và người chơi lại bắt đầu nhanh như vậy.
Đời trước Bạch Vụ Hạp Cốc trở thành chiến trường, là vì mọi người phát hiện giá trị của Tinh Hỏa Khoáng Thạch, vì tranh đoạt Tinh Hỏa Khoáng Thạch, mọi người mới xuất thủ.
Trình độ thảm thiết đó, so với hiện tại thì căn bản chính là gặp sư phụ, đâu phải chỉ có năm mươi người chơi tự do chặn đường, ít nhất cũng là mấy trăm tới hơn một ngàn người chơi của công hội, căn bản không tới phiên người chơi tự do.
- Năm mươi người?
Hắc Tử nhìn năm mươi người chơi hồng danh bao vây bọn họ, hưng phấn nói.
- Như vậy một nửa trong đó thuộc về ta, còn lại thì các ngươi chia nhau, đúng rồi, Cuồng Chiến Sĩ cấp 24 đó không tồi, ta muốn.
- Không được, ta còn muốn dùng bọn họ để thử kỹ năng một chút.
Hỏa Vũ lắc đầu nói.
- Hắc ca, ngươi quá không phúc hậu rồi, sao có thể một phát đòi một nửa, nếu Hỏa Vũ và Thủy Sắc tỷ mỗi người một phần, vậy chẳng phải là ta không có phần à.
Phi Ảnh oán giận nói.
- Ta cũng không đồng ý.
Thủy Sắc Sắc Vi gật đầu.
Trong đoạn thời gian này bọn họ đều một mực dùng quái vật để luyện tập kỹ năng, nhưng dẫu sao quái vật cũng là quái vật, so với người chơi thì vẫn kém hơn không ít, nhất là người chơi cao thủ, nhưng ở nơi nguy hiểm như Tinh Thần Vẫn Lạc Chi Địa, bọn họ sao dám tùy ý tỷ thí.
Hiện tại cơ hội tới rồi, có khoảng 50 người chơi cho bọn họ luyện tập, hơn nữa những người chơi này đều có trình độ tinh anh.
Thạch Phong nhìn thấy bọn Hỏa Vũ nói đi nói lại vẫn không ra kết quả, thế là đứng ra nói:
- Các ngươi không cần tranh nhau, dùng thực lực của mình đi tranh đi, thực lực không bằng người thì cũng không thể người khác.
Lam Thục Vân ở bên cạnh thấy một màn này, trong lòng đầy khinh thường.
Những người này coi người chơi hồng danh chung quanh là gì?
Tiểu quái có thể tùy ý giết chóc à?
Giờ là lúc nào rồi, còn có tâm tình nói đùa.
Về phần đội hữu bên cạnh Lam Thục Vân cũng đầu đầy mồ hôi, bởi vì ánh mắt của năm mươi người chơi hồng danh xung quanh càng lúc càng lạnh, ai nấy vốn còn là cười nhạo, lúc này đều biến thành tức giận vạn trượng.
Vốn những người chơi hồng danh này công kích ít nhiều còn có thể có chút giữ lại, dẫu sao ai cũng không muốn chết, nhất là người chơi hồng danh càng không thể chết, hiện tại thì hay rồi.
Điểm này cũng nhờ đám người Thạch Phong thành công chọc giận những người chơi hồng danh này, nhưng vấn đề tới rồi, tiếp theo phải đối phó với những người chơi hồng danh không muốn sống này thế nào.
- Lá gan của các ngươi đúng là không nhỏ, chết đến nơi rồi còn có tâm tình nói đùa.
Sắc mặt Thương Nhất Tiếu trở nên âm trầm, mày nhăn lại, lúc này nào có nụ cười gì, hắn đến Bạch Vụ Hạp Cốc cũng được nhiều ngày rồi, lúc trước ở thành thị khác cũng không ít làm loại chuyện này, hôm nay vẫn là lần đầu gặp phải người chơi không để bọn họ vào mắt.
- Các huynh đệ, làm thịt bọn họ cho ta.
Thương Nhất Tiếu ra lệnh, người khác nhao nhao hành động.
Nguyên Tố Sư và Chú Thuật Sư bắt đầu vịnh xướng, Du Hiệp kéo trường cung, đám cận chiến Thuẫn Chiến Sĩ và Thủ Hộ Kỵ Sĩ cũng đã chuẩn bị chặn đánh.
- Hắc Viêm, tiểu đội của hai chúng ta cùng giết sang bên trái, bên đó là rừng cây, muốn cắt đuôi bọn họ là rất dễ.
Lam Thục Vân giơ thuẫn bài làm tốt chuẩn bị chịu đựng thương tổn vội vàng mở miệng nói.
Đội hữu của Hắc Viêm có cấp bậc cao như vậy, nếu nói không có thực lực thì khả năng là cực nhỏ.
Tuy bọn họ ít người, nhưng so với mười hai người đối phó năm mươi người và sáu người đối phó năm mươi người, không biết dễ hơn bao nhiêu lần, huống chi thực lực của tiểu đội Hắc Viêm rõ ràng cao hơn các nàng không ít, muốn an toàn lao ra khỏi đi cũng không phải không thể.
Nhưng Lam Thục Vân vừa nói xong, Hỏa Vũ đã động thủ trước.
Một Ám Ảnh Bộ lập tức xuất hiện ở phía sau Thương Nhất Tiếu, sau đó là đoản kiếm màu đỏ mang theo tia lửa đâm thủng không khí đâm tới gáy Thương Nhất Tiếu.
Tốc độ cực nhanh, hoàn toàn khiến Thương Nhất Tiếu không kịp phản ứng, trên đầu lập tức bắn ra 1106 điểm thương tổn, trong nháy mắt đã khiến Thương Nhất Tiếu giảm xuống gần một phần ba điểm sinh mệnh.
Mắt thấy một thanh Chân Hỏa Lưu Nhận khác lại tới, Thương Nhất Tiếu kinh hãi.
- Cút.
Thương Nhất Tiếu vội vàng dùng ra Toàn Phong Trảm, đại kiếm quét về phía Hỏa Vũ.
Cuồng Chiến Sĩ nổi danh nhờ lực lượng, Toàn Phong Trảm là thông qua xoay tròn, có thể gia tăng không ít uy lực, cho dù lực lượng cao hơn một bậc, cũng không thể ngăn cản.
Keng.
Đại kiếm giống như chém vào thần thiết, Hỏa Vũ đứng ở bên cạnh lại không nhúc nhích, ngược lại là Thương Nhất Tiếu cảm thấy tay tê dại.
- Sao lại vậy?
Thương Nhất Tiếu nhìn đại kiếm bị đoản kiếm đỏ như máu hẹp mỏng trong tay Hỏa Vũ thoải mái ngăn cản, lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đây là Thích Khách sao?
Suy nghĩ này quanh quẩn rất lâu trong đầu Thương Nhất Tiếu.