- Quả nhiên là quái vật chân chính.
Thạch Phong nhìn thấy Hạ Nhật Dương Quang tấn công tới, trong lòng rất cảm khái.
Hắn cũng cuối cùng hiểu vì sao Hạ Nhật Dương Quang có thể một mực đứng ở trên đỉnh của Thần Vực.
Hắn trải qua mười năm chém giết, vất vả lắm mới làm được vô thanh vô tức khi công kích, nhưng dù như vậy cũng không làm được mỗi một chiêu một thức đều vô thanh vô tức, nhưng nhất cử nhất động của Hạ Nhật Dương Quang trước mắt đều là vô thanh vô tức, chênh lệch trong đây căn bản chính là cách biệt một trời một vực.
Thạch Phong biết hắn hiện tại căn bản không thể là đối thủ của Hạ Nhật Dương Quang.
Nếu không ở trạng thái yếu ớt, không bị cấm ma, hắn còn có một chút vốn liếng đánh lại, nhưng thuần túy đọ kỹ xảo, hắn không có khả năng thắng.
Đặt ở rồi thực tại, hắn có thể không đỡ nổi một chiêu trong tay Hạ Nhật Dương Quang đã bị làm thịt.
Tuy không phải đối thủ, nhưng không biết vì sao trong lòng Thạch Phong lại có một tia vui sướng.
- Đến đây đi.
Thạch Phong cũng hoàn toàn thả lỏng trực tiếp dùng ra Hư Vô Chi Bộ nghênh đón Hạ Nhật Dương Quang, không còn giữ lại nữa.
Sự tiêu hao của Hư Vô Chi Bộ đối với tinh thần lực là cực lớn, nhưng lúc này Thạch Phong cũng không quản được nhiều như vậy, nếu không sử dụng Hư Vô Chi Bộ, hắn có thể chưa tới mấy chiêu đã chết trong tay Hạ Nhật Dương Quang, trái phải đều thua, dứt khoát phóng tay liều một phen.
Sau khi Thạch Phong biến mất, tuy Hạ Nhật Dương Quang có chút do dự, có điều rất nhanh liền làm ra phản ứng, bước chân xoay chuyển, chủy thủ trong tay, đột nhiên đâm về phía bên cạnh.
Mọi người thấy mà đều kinh ngạc, không rõ vì sao Hạ Nhật Dương Quang lại làm như vậy.
Nhưng chủy thủ đâm ra một nửa liền bắn ra tia lửa, ngay sau đó thân ảnh của Thạch Phong cũng lộ ra.
Sau đó Thạch Phong lại dùng ra Hư Vô Chi Bộ, lại biến mất.
Nhất thời, mọi người nhìn thấy Hạ Nhật Dương Quang một mình đứng tại chỗ không ngừng vung chủy thủ, chém ra từng tia lửa.
Người không biết còn tưởng rằng Hạ Nhật Dương Quang điên rồi, nhưng tất cả mọi người đều biết, Hạ Nhật Dương Quang đang giao thủ với Thạch Phong, hơn nữa rõ ràng là chiếm thượng phong.
Loại chiến đấu cấp bậc này, có thể nói là khiến tất cả mọi người đều rung động, video chiến đấu của cao thủ lưu truyền trên mạng so với trận chiến đấu này thì hoàn toàn chính là rác rưởi.
Thậm chí tất cả mọi người đều quên chiến đấu, mà xem chiến đấu của Thạch Phong và Hạ Nhật Dương Quang.
- Lần này nguy rồi.
Hỏa Vũ nhìn Thạch Phong đang chiến đấu, trong lòng vô cùng lo lắng.
Sự tiêu hao của Hư Vô Chi Bộ đối với tinh thần lực không phải là trò đùa, lúc trước Thạch Phong đã nhiều lần sử dụng Hư Vô Chi Bộ đối phó một con quái đầu lĩnh, cuối cùng dẫn tới tinh thần hư thoát, cho dù điểm sinh mệnh vẫn đầy, nhưng ngay cả khí lực động dậy cũng không có.
Mắt thấy thời gian chiến đấu càng lúc càng dài, Thạch Phong cũng cảm thấy mình sắp đến cực hạn, đột nhiên kéo giãn cự ly với Hạ Nhật Dương Quang.
- Ngươi rất không tồi, có thể đánh với ta trong thời gian dài như vậy, ngươi là người đầu tiên, từ khi tiến vào Thần Vực, ta chưa cho bất kỳ ai nhìn thấy một chiêu này ta, mà ngươi sẽ là người đầu tiên.
Hạ Nhật Dương Quang nói xong, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, sát khí lúc trước một mực ẩn tàng đột nhiên bùng nổ, giống như núi lửa phun trào khiến trời sụp đất nứt.
Đột nhiên Hạ Nhật Dương Quang giống như mãnh thú ra khỏi lồng, lướt về phía Thạch Phong.
Nhưng khi Hạ Nhật Dương Quang xông tới nửa đường, bỗng nhiên cũng biến mất, ngay sau đó xuất hiện ở sau lưng Thạch Phong, cầm ngược chủy thủ đâm về phía hậu tâm Thạch Phong.
Lập tức mọi người đang quan chiến đều ngây ra.
- Chẳng lẽ hắn cũng biết Hư Vô Chi Bộ?
Hỏa Vũ kinh ngạc nói.
- Không.
Tử Yên Lưu Vân mở miệng nói.
- Đó là kỹ xảo gia tốc cấp hai.
Lúc trước Tử Yên Lưu Vân đã chỉ từng thấy công kích gia tốc cấp hai của Thương Lang Chiến Thiên.
Hư Vô Chi Bộ là khiến mắt của đối phương bỏ qua sự tồn tại của mình, cho dù nhìn thấy mình, đại não cũng sẽ coi đoạn tin tức này là vô dụng, từ đó mà bỏ qua, nhưng gia tốc cấp hai là lừa gạt thị giác, từ đó công kích góc chết ở mắt của kẻ địch, về kỹ xảo mà nói thì kém hơn Hư Vô Chi Bộ một chút.
Có điều Thương Lang Chiến Thiên dùng gia tốc cấp hai trên công kích, mà Hạ Nhật Dương Quang lại dùng gia tốc cấp hai trên di động, so với kỹ xảo của Thương Lang Chiến Thiên thì cao minh hơn không chỉ một bậc.
Mắt thấy chủy thủ sáng như tuyết sắp đâm vào hậu tâm của Thạch Phong, mà bản thân Thạch Phong cũng vô cùng yếu ớt, căn bản không cản được không tránh nổi một đâm vô thanh vô tức của Hạ Nhật Dương Quang.
Lúc này tuy Thạch Phong đã phát hiện ra công kích của Hạ Nhật Dương Quang, nhưng tinh thần lực sắp tới cực hạn đã khiến thân thể vô cùng trọng, cho dù Thạch Phong cực lực sử dụng Thâm Uyên Giả để ngăn cản, nhưng tốc độ vẫn không theo kịp Hạ Nhật Dương Quang.
- Chẳng lẽ thế là hết à?
Trong nháy mắt sắp bị đánh trúng, Thạch Phong không khỏi nghĩ như vậy.
Không!
Hắn tuyệt đối không thể kết thúc như vậy.
Hắn phải đi tới đỉnh cao hơn, tuyệt đối không thể thua như vậy.
- Ta phải ngăn cản.
- Ta nhất định phải ngăn cản.
- Động tác của ta phải nhanh hơn, phải nhanh hơn.
Lúc này trong lòng Thạch Phong toàn tâm toàn ý nghĩ đến khiến động tác của mình nhanh hơn sắc bén hơn, có điều hắn đã không còn tâm lực để khống chế chỗ khác của thân thể, chỉ có thể sử dụng biện pháp dùng ít sức nhất để ngăn cản một đâm đó.
Thạch Phong thậm chí đã quên cả suy nghĩ, quên cả hô hấp.
Mắt thấy chủy thủ của Hạ Nhật Dương Quang cách thân thể của Thạch Phong còn có mấy cm, Thâm Uyên Giả trong tay Thạch Phong đột nhiên chém vào chủy thủ sáng như tuyết.