Trong Thủ Vọng Phần Trường chôn giấu rất nhiều rương báu và nhiệm vụ ẩn tàng, có điều nổi danh nhất vẫn là Mộ Địa Bảo Tương, đời trước không ít người chơi tự do vận khí tốt gặp phải rương báu cấp cấp huyền thiết thậm chí là Bí Ngân, đạt được không ít vật phẩm và trang bị cực phẩm.
Bởi vậy, người chơi chiến đấu trong Thủ Vọng Phần Trường cũng không ít, càng đừng nói là Linh Dực và Nhất Tiếu Khuynh Thành đang khai chiến toàn diện, trong đó có gần nửa chiến đấu đều phát sinh ở Thủ Vọng Phần Trường
- Người chơi chết ở đây đúng là nhiều thật.
Thạch Phong vừa truyền tống tới đây liền nhìn thấy thi hài người chơi rải đầy đất, trong lòng thầm kinh thán.
Trường hợp thảm thiết hoàn toàn có thể so sánh với Bạch Vụ Hạp Cốc, thậm chí còn thảm thiết hơn, ở Bạch Vụ Hạp Cốc chủ yếu là người chơi tinh anh, nhưng ở Thủ Vọng Phần Trường thì người chơi bình thường cũng tới, trình độ kịch liệt của chiến đấu là không cần nghĩ cũng biết.
- Trong đây chắc là không ai phát hiện.
Thạch Phong tìm một mộ thất bí mật dưới lòng đất, nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện ra người chơi nào, thế là rút ra Thâm Uyên Giả.
- Cắn nuốt đi.
Thạch Phong nhẹ nhàng ấn nút thăng cấp Thâm Uyên Giả.
Khi lựa chọn xong một thanh vũ khí Tinh Kim cấp 25 và mười thanh vũ khí Bí Ngân cấp 25, Thâm Uyên Giả màu xám bạc lập tức bắn ra sương đen cuồn cuộn, so sánh với thăng cấp lúc trước, lần này sương đen nồng đậm hơn.
Mười một thanh vũ khí bị hiến tế trong giây lát liền hóa thành tro bụi, lực lượng ẩn chứa trong vũ khí lập tức trút vào trong Thâm Uyên Giả.
Trong nháy mắt Thạch Phong cảm thấy Thâm Uyên Giả truyền ra một cỗ dao động to lớn.
So với nói là dao động, chẳng thà nói là tiếng tim đập.
Bùm... Bùm...
Càng lúc càng rõ ràng, chấn động cũng càng lúc càng kịch liệt.
Thâm Uyên Giả giãy ra khỏi tay Thạch Phong, chấn Thạch Phong ra, nặng nề va vào trên vách tường mộ thất.
- Đây là có chuyện gì vậy?
Thạch Phong kinh ngạc nhìn về phía Thâm Uyên Giả bồng bềnh trong không trung, loại phản ứng kháng cự này vẫn là lần đầu hắn gặp phải.
Theo dao động càng lúc càng kịch liệt, toàn bộ mộ thất đều bắt đầu lay động, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, toàn bộ mộ thất dưới lòng đất theo đó sụp đổ hủy hoại, lộ ra bầu trời u ám.
Chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Thâm Uyên Giả vỡ vụn hóa thành một quả tim đen xì vô cùng to lớn, theo tim đập, hiện ra ảo ảnh một con cự long màu đen, thân hình cao chừng hơn mười thước, ánh mắt lạnh như băng trực tiếp nhìn về phía Thạch Phong, lập tức há miệng phát ra tiếng gào thét vang trời.
Tiếng gào thét kinh thiên của Hắc long khuếch tán ra, muốn không gây chú ý cũng khó.
- Ừm, thanh âm này lớn thôi, nhất định là đổi mới quái vật cao cấp lợi hại.
- Nếu là một con quái đầu lĩnh thì chúng ta phát tài rồi.
- Đi, chúng ta đi xem thử, không thể để người khác đoạt mất.
Cách mộ thất dưới lòng đất không xa, một đoàn đội hơn hai mươi đang quét quái thăng cấp chú ý thấy tiếng gào thét của hắc long, lập tức làm thịt quái vật trong tay, vội vã chạy tới.
Thủ Vọng Phần Trường khắp nơi đều là bảo, không cẩn thận ngã vào một cái hố cũng có thể phát hiện một rương báu, có điều quái vật lợi hại ở Thủ Vọng Phần Trường rất ít, bình thường bên cạnh quái vật lợi hại luôn luôn có bảo vật, cái này đã thành định luật rồi.
Chỉ là rống lên một tiếng đã lợi hại như vậy, mọi người khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Cùng lúc đó, không chỉ là một đoàn đội phát hiện ra gầm rú kinh người kinh người này, nhao nhao chạy tới.
Có điều trung tâm chỗ phát ra tiếng gầm rú, một người một rồng đang nhìn nhau, tỏa ra uy thế kinh người, ngay cả không khí xung quanh cũng bắt đầu ngưng kết.
- Đây là phản phệ?
Lúc này 5 giác quan của Thạch Phong mở ra, cơ hồ tập trung tất cả tinh thần trên Hắc Long Huyễn Ảnh trước mắt, tuy hắc long này không phải bản tôn, chỉ là một đạo ảo ảnh, có điều cho dù là Thạch Phong cũng như lâm đại địch, không dám có chút lơ là.
Đây không phải là Thạch Phong cố ý làm, mà là không kìm được.
Chỉ là bị Hắc Long Huyễn Ảnh nhìn chằm chằm, cỗ sát khí lãnh liệt này khiến người ta không thở được, cho dù Thạch Phong đối mặt với đại lĩnh chủ cũng không có cảm giác như vậy.
Ma khí phản phệ, Thạch Phong chưa từng gặp phải, cũng chưa từng nghe nói phản phệ là thế nào.
Có điều có thể khiến nhiều cao thủ đỉnh cấp đời trước ăn không tiêu như vậy, không cần nghĩ cũng biết ma khí phản phệ là không tầm thường, không cẩn thận có thể sẽ luyện thành phế hào, đây cũng là vì sao sau khi mọi người có được ma khí đều phải thận trọng cân nhắc một phen.
Tuy Thạch Phong như lâm đại địch, nhưng đôi mắt màu đỏ của Hắc Long Huyễn Ảnh chỉ nhìn Thạch Phong, không có hành động gì.
- Không động thủ à?
Thạch Phong có chút kinh ngạc.
Tuy hắn chưa làm tốt chuẩn bị ứng đối phản phệ, có điều tốc độ hoạt động của não đề thăng, đã khiến hắn bước vào Nhập Vi Lĩnh Vực (lĩnh vực tinh tế tỉ mỉ), kỹ xảo nắm giữ cũng vượt qua đời trước, tự tin là có thể ứng đối với phản phệ.
Chỉ thấy Hắc Long Huyễn Ảnh đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh nhân tính hóa, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường rất sâu, lập tức tiêu tán, chỉ còn lại một mảng phế tích và Thâm Uyên Giả cắm dưới đất.
Lúc này Thâm Uyên Giả lại khôi phục màu đen trước kia, hơn nữa là toàn thân đèn xì, lờ mờ có hắc khí vấn vít, nếu vào ban đêm thì căn bản là không phát hiện được.
- Không phải phản phệ à?
Thạch Phong bất khả tư nghị nhìn Thâm Uyên Giả cắm trên mặt đất,
- Quả nhiên Thâm Uyên Giả càng thăng cấp, lực lượng của hắc long lại càng mạnh, lực lượng áp chế cũng lại càng yếu.
Thạch Phong lập tức đi tới, rút Thâm Uyên Giả ra, quan sát thuộc tính của Thâm Uyên Giả một chút.