Người chơi nam đó vừa nghe vậy, lập tức hoảng sợ ngậm miệng, trước khi tới Thủ Vọng Phần Trường hắn đã nghe qua không ít lời đồn, hai phe này đều là Sát Thần, gặp phải cao thủ của Linh Dực thì còn đỡ, nhưng gặp phải Sát Thần của Nhất Tiếu Khuynh Thành, vậy thì phải cầu nguyện tâm tình của đối phương đang tốt, bằng không...
Lập tức đoàn đội tự do khác cũng nhao nhao rời khỏi, không dám ở lại.
Khi những đoàn đội tự do này rời khỏi, không ít người còn mang theo ánh mắt thương hại nhìn về phía Thạch Phong.
- Tên gia hỏa đó đúng là xui xẻo, rơi vào tay chúng ta, giao ra bảo vật còn có đường sống, nếu không những người đó sẽ không cho một chút sinh lộ.
- Ta nghe nói hình như trong tay những người này còn có bảo vật đặc thù, khiến vật phẩm rơi ra sau khi làm thịt người chơi sẽ tăng gấp bội.
- Không phải hình như, mà là chắc chăn, bằng hữu của ta chính là bị một tiểu đội cao thủ của Nhất Tiếu Khuynh Thành làm thịt, trang bị trên người rơi xuống ba kiện, thậm chí ngay cả vật phẩm trong ba lô cũng rơi ra một số, bởi vì vậy mới dọa cho hắn không dám đến Thủ Vọng Phần Trường, chỉ có thể đi nơi khác thăng cấp.
- Đừng nói nữa, chúng ta mau rời khỏi khu vực này đi, nếu về sau gặp phải những Sát Thần đó, chúng ta sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa đâu.
- Đúng, chúng ta đi nơi khác.
Những đoàn đội này chiếm ưu thế nhân số như vậy, nhưng sợ tiểu đội cao thủ của Nhất Tiếu Khuynh Thành như sợ hổ, tốc độ bước chân không khỏi nhanh hơn mấy phần, muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Ngay khi những đoàn đội này rời khỏi không lâu, tiểu đội cao thủ của Nhất Tiếu Khuynh Thành cũng chậm rãi bước về phía Thạch Phong đang đứng yên không nhúc nhích.
- Thâm ca, tên này là sợ tới ngu rồi à, không ngờ cũng không biết chạy trốn, đúng là không thú vị.
Một Cuồng Chiến Sĩ vẻ mắt hàm hậu trong đội nhìn thấy biểu hiện của Thạch Phong thì cười nói.
- Vốn ta còn tưởng rằng có thể gặp phải người lợi hại một chút, có thể giúp ta hoạt động gân cốt, chứ kích sát những con gà đó thật sự là không thú vị.
- Được rồi tiểu Tiếu, ta còn không hiểu ngươi à, không phải là muốn thử chiến phủ vừa có được ư, nhìn cấp bậc của tên gia hỏa này không thấp, lại dám một mình tới đây, chắc thân thủ cũng không tồi, nhường cho ngươi đó.
Thích Khách cấp 26 được gọi là Thâm ca liếc Cuồng Chiến Sĩ hàm hậu đó một cái, cười khẽ nói:
- Đúng rồi, đồ trên người hắn không tồi, đừng quên dùng thứ đó, nói không chừng có thể rơi ra hàng tốt.
- Giao cho ta.
Hai mắt Cuồng Chiến Sĩ tên là Tiểu Tiếu , ánh mắt nhìn Thạch Phong lộ ra vẻ hưng phấn, từng bước tiến về phía Thạch Phong, còn từ trong ba lô lấy ra một lọ dược tề màu đen, uống vào một ngụm.
- Thứ này đúng là khó uống, nếu không phải thấy ngươi có hàng tốt, lão tử cũng không cần chịu tội như vậy.
- Tiểu tử, đứng yên đừng lộn xộn, ta làm một phát là xong.
Nói xong, Cuồng Chiến Sĩ cấp 25 tên là Tiểu Tiếu đó giơ cao búa lớn màu máu, bổ vào đầu Thạch Phong.
Tuy một búa này rất tùy ý, nhưng nhanh, chuẩn, độc, sắc bén hơn công kích của người chơi bình thường rất nhiều, trực tiếp nhắm vào cổ Thạch Phong mà chém tới, khiến người ta không dễ né tránh, loại công kích này rõ ràng chính là thói quen đã trải qua nhiều năm huấn luyện mới có thể dưỡng thành, không có quá nhiều động tác dư thừa như người chơi khác, rất dễ né tránh.
Chỉ nghe ầm một tiếng, búa lớn rơi xuống đất.
- Ừm, ta chém trượt à?
Tiểu Tiếu kinh ngạc kinh ngạc đại phủ màu máu rơi dưới chân Thạch Phong, nhưng hắn lúc trước rõ ràng đã nhắm chuẩn mà.
- Chẳng lẽ là do ta lúc trước uống rượu hơi nhiều?
Có điều ngay khi hắn chuẩn bị cầm lấy búa lớn màu máu làm lại lần nữa, đột nhiên thấy một đạo hắc mang chợt lóe, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, tầm nhìn trước mắt đã đảo ngược, sau đó cảm thấy thân thể tê rần, tầm mắt cũng đột nhiên biến thành u ám, ầm ầm ngã xuống đất.
Bởi vì là người chơi hồng danh, trang bị trên người đột nhiên rơi ra hơn nửa, sau đó là một tia Bất Hủ Chi Hồn cũng chảy vào trong tay Thạch Phong.
- Tuy không tính là cao thủ, nhưng thân thủ lão luyện, đích xác là mạnh hơn người chơi tinh anh không ít, chẳng trách một tiểu đội có thể tiêu diệt một đoàn đội rất thoải mái.
Thạch Phong nhìn Cuồng Chiến Sĩ nằm dưới chân, ánh mắt lập tức chuyển hướng tới năm người cách đó không xa, căn bản không rảnh nhặt trang bị rơi ra.
- Cái này...
Năm cao thủ của Nhất Tiếu Khuynh Thành nhìn thấy đội hữu đột nhiên ngã xuống đất, tử vong một cách ly kỳ, trong ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao Tiểu Tiếu lại đột nhiên chết?
Từ đầu tới cuối bọn họ đều chăm chú nhìn Thạch Phong, nhưng Thạch Phong từ đầu tới cuối cũng không làm bất cứ chuyện gì, chỉ thấy trên người Tiểu Tiếu hiện ra một đạo hắc mang.
- Hắc mang, đúng, chính là hắc mang, mọi người cẩn thận, tiểu tử đó có đạo cụ đặc thù.
Thích Khách được gọi là Thâm ca vội vàng nhắc nhở, nói xong liền mở ra tiềm hành, ẩn vào trong bóng tối.
Bốn người khác cũng có phản ứng, nhao nhao lấy ra vũ khí, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thạch Phong.
Lúc này bọn họ đã hiểu, bọn họ gặp phải tay cứng rồi, nếu không ứng đối tốt, rất có thể sẽ bị Thạch Phong chơi chết.
Có điều khi bọn họ đang chăm chú nhìn Thạch Phong, đột nhiên phát hiện Thạch Phong lại biến mất.
- Người đâu rồi?
Năm người quay đầu nhìn chung quanh, không phát hiện bất kỳ động tĩnh gì, một người sống sờ sờ như vậy cứ thế biến mất trong cái nhìn chăm chú của bọn họ.
Chẳng lẽ hắn là Thích Khách?
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu bọn họ.
Có điều lúc trước bọn họ đã tra xét rồi, có thể khẳng định là Kiếm Sĩ, bằng không bọn họ cũng sẽ không tùy ý như vậy, nói như thế nào thì Thích Khách tiến vào trạng thái tiềm hành, muốn bắt được chính là vô cùng khó khăn.