Triệu Nhược Hi ở bên cạnh vừa nghe vậy, trong lòng càng lo lắng hơn, muốn ngăn cản nhưng đáng tiếc lại hữu tâm vô lực.
Hai bên đều là đại sư võ thuật, đã sớm ước định trước rồi, người xem cũng đã mời đến, tên đã lên dây không thể không phát.
Có điều sức đấm bình thường của Thạch Phong cũng mới 400kg, cho dù sử dụng ám kình lực lượng tối đa cũng chỉ ngang ngửa với Lôi Báo, nhưng sự tiêu hao của ám kình là to lớn cỡ nào?
Lôi Báo lại nhất cử nhất động đều có lực lượng ngàn cân, có thể kéo dài không dứt, hy vọng chiến thắng của Thạch Phong là rất xa vời.
Kỳ thật ngay cả Tiếu Ngọc cũng không nghĩ tới chênh lệch của hai người lại to lớn như vậy.
Sớm biết thế này, căn bản không cần thiết phải tổ chức thi đấu.
- Xem ra chỉ đành bồi thường cho Thạch Phong sau vậy.
Tiếu Ngọc có thế nào cũng không ngờ Lôi Báo lại cường đại như vậy, có sự gia nhập của Lôi Báo, tương lai trung tâm thể hình Bắc Đấu tuyệt đối sẽ trở thành trung tâm thể hình nhất đẳng của cả nước, về phần Thạch Phong, tuy là thiếu niên thiên tài, có điều so với cường giả đương thời mà nói thì vẫn kém quá xa, có điều sau này vẫn phải giữ quan hệ.
Trên lôi đài, Lôi Báo nhìn máy kiểm tra sức đấm bị phá hoại, rất hài lòng với kiệt tác của mình, ánh mắt lãnh liệt lập tức nhìn tới trên người Thạch Phong.
- Ngươi rất không tồi, tuổi còn nhỏ, không chỉ nắm giữ ám kình, còn có thể đối mặt với uy thế của ta mà vẫn lâm nguy không sợ, tương lai khẳng định là tiền đồ vô lượng, nếu không phải vì ta nhất định muốn lên làm tổng huấn luyện viên của Bắc Đấu, cho dù tặng trận tỷ thí này cho ngươi cũng không sao.
Tuy thanh âm của Lôi Báo không lớn, lại khiến người ta nghe rất rõ ràng, trong giọng nói lộ hết vẻ cuồng bá, khiến người ta không nhịn được t tâm sinh thần phục.
- Đối với thiên tài võ học, ta trước nay luôn rất thích, ta cũng không coi thường ngươi, nếu ngươi có thể qua được mười chiêu trong tay ta mà không bại, coi như ngươi thắng cho dù trận tỷ thí này.
Nghe thấy Lôi Báo nói như vậy, ở đây không ai không kính phục khí lượng của hắn, không lấy lớn khi nhỏ, không hổ là Võ Học Đại Sư, lại càng kính nể Lôi Báo hơn.
- Nếu ta thua thì sao?
Thạch Phong căn bản là bất vi sở động, lạnh lùng hỏi.
- Ngươi quả nhiên thông minh.
Lôi Báo cười cười.
- Nếu ngươi thua, bái ta làm thầy, một thân công phu của ta có thể dạy hết cho ngươi, tương lai ngươi khẳng định có thể vượt qua ta, mua bán này không thiệt chứ.
Trước khi ước chiến, Lôi Báo đã hỏi thăm về Thạch Phong, biết Thạch Phong không có sư phó, chắc là tự học thành tài, là thiên tài chân chính.
Võ giả đều rất xoi mói đồ đệ, dù sao cũng là truyền nhân tương lai, nếu làm danh tiếng yếu đi, ngay cả mặt mũi của mình cũng không còn, cho nên đều phải chọn lựa kỹ càng, đối với cao thủ thanh niên học được ám kình như Thạch Phong, tất nhiên muốn nhận vào môn hạ.
Từ lúc trước Trần Vũ cũng động tâm rồi, có điều thực lực của Thạch Phong không kém hắn, cho nên từ bỏ ý tưởng này.
Có điều Lôi Báo thì khác, hắn lợi hại hơn Thạch Phong quá nhiều, tất nhiên có tư cách làm sư phó.
Mọi người nghe thấy Lôi Báo nói như vậy, đều không khỏi cả kinh.
Đây là Lôi Báo đại sư muốn thu đệ tử thân truyền à.
Lập tức không ít người trong thính phòng đều hâm mộ không thôi, Lôi Báo nhìn một cái liền biết chính là đại sư võ thuật đỉnh cấp, khả năng tương lai trở thành một đại tông sư là cực lớn, không biết bao nhiêu người đều muốn thành đệ tử thân truyền của một đại tông sư, cơ hội này lại rơi xuống người Thạch Phong.
- Vì sao lại là hắn?
Lúc này hai mắt Trương Lạc Uy đã đỏ bừng, vốn còn đang vui sướng khi người khác gặp họa, hiện tại trong lòng lại ghen tị không nói nên lời.
Có một đại tông sư cẩn thận dạy dỗ và bồi dưỡng, có thể nói là một phát nhảy lên trở thành nhân trung long phượng, tương lai đi tranh bá quán quân cách đấu thế giới cũng có vài phần khả năng, đến lúc đó có thể trở thành tiêu điểm của toàn thế giới.
Chỉ là một hội trưởng công hội ở Thần Vực thì tính là gì, cho dù hội trưởng của công hội nhất lưu, cũng kém xa tuyển thủ cách đấu cấp thế giới, những người này đều là quái vật vượt qua cực hạn của thể năng, không biết bao nhiêu tập đoàn tài chính sẽ tới tài trợ, bất kể là kim tiền hay là địa vị có được đều không phải một hội trưởng của trò chơi ảo có thể so sánh.
- Ha ha ha, thì ra đây là tính toán của ngươi?
Thạch Phong không khỏi cười to, hắn có thể nhìn ra Lôi Báo là thật tâm muốn thu đồ đệ.
- Được, có thể đáp ứng ngươi, có điều nếu ta trong hai mươi chiêu có thể thắng ngươi, vậy ngươi cũng phải đáp ứng ta một việc, có được không?
Đột nhiên toàn trường là một mảng tĩnh mịch.
- Hắn bị ngu à?
- Hắn không ngờ lại khiêu khích một đại sư đỉnh cấp, quả thực là điên rồi.
Không nói tân khách trong thính phòng, ngay cả mọi người trong ghế lô VIP cũng giật mình, không ngờ Thạch Phong lại to gan như vậy.
- Ha ha ha, không hổ là người ta nhìn trúng, quả nhiên có vài phần khí phách.
Lôi Báo cũng cười ha hả, hơn nữa càng nhìn Thạch Phong càng thích, từ khi hắn xuất đạo tới nay, chưa có ai dám nói với hắn như vậy, hắn năm nay sắp 28 tuổi, hiện tại cách Tông sư chi cảnh cũng chỉ còn một chút, đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa tìm được một truyền nhân tốt, sự xuất hiện của Thạch Phong mới dẫn tới chú ý của hắn, cho nên cố ý đến một chuyến, bằng không chỉ dựa vào cái miếu nhỏ Bắc Đấu này, sao có thể dung được chân thần như hắn.
Nói xong hai bên bước vào lôi đài, dưới hiệu lệnh của trọng tài, thi đấu chính thức bắt đầu.
- Xem chiêu.