Tốc độ giao thủ của hai người quá nhanh, đã vượt quá cực hạn mà hắn có thể phản ứng, cho nên ngay cả hắn cũng không biết Thạch Phong rốt cuộc đã làm gì, chỉ một quyền tử vong đó của Lôi Báo không đánh trúng Thạch Phong.
Có điều Lôi Báo là ai?
Tình cảnh lúc đó đã là tên lên giây không thể không phát, cho dù Lôi Báo không muốn kích sát Thạch Phong, nhưng cũng không khống chế được loại tình trạng đột phát này, có điều Thạch Phong lại né được.
Né tránh một quyền nhanh đến đỉnh phong đó.
Càng bất khả tư nghị là, hắn cũng không nhìn thấy Thạch Phong ra lúc nào, thậm chí Lôi Báo cũng không có thời gian để ngăn cản ứng đối.
- Ngươi...
Lúc này Lôi Báo mới đứng lên, nhìn về phía Thạch Phong phong khinh vân đạm, đứng ngạo nghễ với vẻ không thể tin nổi.
Một màn lúc trước, có lẽ người khác không nhìn ra là có chuyện gì, nhưng hắn cẩn thận nhớ lại, lập tức hiểu ra.
Nhưng Lôi Báo có thế nào cũng không thể tin được.
Một học sinh tuổi chỉ hơn hai mươi, không ngờ lại bước ra một bước đó trước hắn, đột phá cực hạn của thân thể, tuy thời gian chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn nhìn vô cùng rõ ràng.
Trong nháy mắt thân thể của Thạch Phong xông tới, ở nửa đường thân thể của Thạch Phong lại gia tốc, từ đó giúp Thạch Phong vào lúc chỉ mành treo chuông né tránh được quyền đầu của hắn, một quyền đánh vào trên người hắn.
Ngay khi mọi người vẫn như lọt vào trong sương mù, nhớ lại một màn Thạch Phong đánh bại Lôi Báo, Trương Lạc Uy và Lam Hải Long trong thính phòng lại ngây ra như gà gỗ.
Trong lòng lại hối hận vô cùng, giống như đột nhiên già đi hơn mười tuổi.
Thạch Phong từ sau trận chiến này, có thể nói là đánh một trận mà thành danh, tiền đồ tương lai vô hạn, đã là đại nhân vật của thành phố Kim Hải.
Mà những bạn học của Thạch Phong như bọn họ, lúc trước không ngờ muốn đối phó Thạch Phong, hiện tại xem ra bọn họ chính là đang tự tìm chết.
Sớm biết Thạch Phong lợi hại như vậy, Lam Hải Long hắn đã sớm ra sức lôi kéo Thạch Phong, cũng sẽ không chỉ vì một Lâm Phi Long mà gây khó dễ cho Thạch Phong.
Lúc này bất kể là Trương Lạc Uy hay là Lam Hải Long, đều có ý muốn làm thịt Lâm Phi Long.
Bởi vì một Lâm Phi Long chết tiệt, bọn họ đã sớm trèo lên con cự long Thạch Phong này mà theo gió vượt sóng, không đến nỗi giống như bây giờ trở thành kẻ địch của Thạch Phong.
- Trương Lạc Uy, ngày mai hai người chúng ta lại đi gặp Thạch Phong, nếu không khiến nộ khí trong lòng Thạch Phong tiêu giảm, tương lai chúng ta chính là rất thảm.
Lam Hải Long bất đắc dĩ nhỏ giọng nói.
- Đúng vậy, may mà khúc mắc của chúng ta và Thạch Phong không lớn, chủ yếu là vấn đề của Lâm Phi Long, sau khi trở về chúng ta nhất định phải phân rõ giới hạn với Lâm Phi Long, tốt nhất là giáo huấn Lâm Phi Long một chút, làm như vậy nói không chừng có thể khiến Thạch Phong quên đi sự không thoải mái lúc trước.
Tuy trong lòng Trương Lạc Uy rất bất cam, có điều vẫn gật đầu.
Tuy thời gian Thi đấu rất ngắn ngủi, nhưng không ai thấy chán, ngược lại là đều vô cùng kích động.
- Tuổi còn trẻ đã có thể đánh bại Lôi Báo đại sư, tương lai tiền đồ vô lượng.
- Chúng ta không đến một chuyến vô ích.
- Lập tức sai người đi an bài một chút, hỏi xem Thạch Phong đại sư nghỉ ngơi ở đâu nghỉ ngơi ở đâu, chuẩn bị một danh sách, ngày khác nhất định phải tới bái phỏng một chút.
Khách quý Trong thính phòng đều không phải người thường, ai nấy đều là nhân vật có uy tín danh dự.
Lúc này Thạch Phong đánh bại đại sư đỉnh cấp như Lôi Báo, tiền đồ tương lai là có thể tưởng tượng được, chỉ dựa vào vũ đài nhỏ như thành phố Kim Hải căn bản là không dung được Thạch Phong, chỉ có vũ đài cấp thế giới mới là nơi để hắn thể hiện ra quang mang chói mắt.
Hiện tại bọn họ không đi kết bạn với Thạch Phong, tương lai bọn họ ngay cả tư cách đó cũng không có.
Có điều so sánh với những khách quý này, chủ tịch Bắc Đấu Tiếu Ngọc lại vui tới miệng sắp không khép lại được, vốn tưởng rằng Lôi Báo nguyện ý trở thành tổng huấn luyện viên của Bắc Đấu, đã là vận khí rất lớn của Bắc Đấu, không ngờ Thạch Phong lại lợi hại như vậy, đánh bại đại sư đỉnh cấp như Lôi Báo.
Đây chính là đại sư đỉnh cấp, đại nhân vật cả nước cũng vô cùng hiếm có, có một đại sư võ thuật như vậy tọa trấn, vậy sinh ý và nhân khí càng cực cao.
- Tiếu thúc thúc, ngươi phải cảm tạ ta thế nào đây, lúc trước chính là ta giới thiệu Thạch Phong cho Bắc Đấu.
Triệu Nhược Hi mặt mày hớn hở, trong mắt lóe lên vả hưng phấn và kiêu ngạo.
Nghĩ đến Thạch Phong hiện tại có thể được chú ý như vậy, còn vui hơn là bản thân nàng chiến thắng.
- Cái này thì đương nhiên là không thể thiếu rồi, chờ lát nữa ta sẽ làm cho ngươi một tấm thẻ hội viên kim cương đỉnh cấp nhất, thẻ hội viên kim cương này ở Bắc Đấu chúng ta tổng cộng mới tặng ra năm tấm, của ngươi chính là tấm thứ sáu.
Tiếu Ngọc cười nói.
Triệu Kiến Hoa vừa nghe vậy thì không khỏi cả kinh.
Thẻ hội viên kim cương của Bắc Đấu là không tầm thường, tiêu phí ở Bắc Đấu được giảm một nửa, ngoài ra mỗi tháng không đạt tới định mức tiêu phí nhất định thì đều có thể miễn giảm, có thể khiến Bắc Đấu làm như vậy trong toàn bộ thành phố Kim Hải cũng chỉ có năm người, ngay cả Triệu Kiến Hoa hắn và phụ thân của Triệu Nhược Hi, cũng không có tư cách này, mà Triệu Nhược Hi hiện tại lại là người thứ sáu.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Kiến Hoa mang theo một tình hoài không thể diễn tả, trình độ mà thế hệ trước bọn họ chưa đạt tới, kết quả lại để hậu bối đạt tới.
Đương nhiên đây toàn là nể mặt Thạch Phong.
Hiện tại Thạch Phong đánh bại đại sư đỉnh cấp Lôi Báo, đánh một trận thành danh, đừng nói là thành thị bình thường như thành phố Kim Hải, ngay cả cự đầu trong thành thị vô cùng phồn hoa cũng sẽ tranh cướp mời Thạch Phong.