Bạch Khinh Tuyết trong ghế lô VIP vô cùng kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía Ưu Úc Vi Tiếu hỏi.
Nàng rất hiểu Thạch Phong, tuyệt không phải người vô tri như vậy, làm việc luôn mưu tính sâu xa.
Nhưng đắc tội với Long Phượng Các như vậy, nàng thật sự không hiểu đây là Thạch Phong muốn làm gì?
- Cái này... Ta cũng không biết.
Ưu Úc Vi Tiếu lắc đầu, lập tức nói.
- Có điều cảm thấy hội trưởng nói như vậy, trong lòng ta thích, chẳng lẽ chỉ có bọn họ bắt nạt chúng ta, chúng ta lại không có quyền phản kháng à?
- ...
Bạch Khinh Tuyết không biết nói gì nữa.
Nói vậy tuy không sai, nhưng nói ra những lời này sẽ phải trả một cái giá cực đắt.
Đồng dạng, tiền đề để phản kháng là phải có đủ lực lượng, tuy thực lực của Linh Dực Công Hội không tồi, nhưng so với quái vật lớn Long Phượng Các này mà nói, căn bản không tồi, tự tìm đường chết.
Trong đại sảnh tiếp đãi ở tầng một Cửu Long Hoàng cũng ngây ra nửa ngày, không ngờ Thạch Phong lại ngu xuẩn như vậy.
Trình độ ngu xuẩn này có thể khiến Thượng Đế bật cười.
Chỉ là Cửu Long Hoàng không cười nổi, sắc mặt hơi có chút âm trầm, trong ánh mắt mang theo một tia sát khí, có điều sát khí này trong giây lát liền biến mất, hóa thành nụ cười sáng lạn.
- Hắc Viêm hội trưởng đã đã không muốn bán, vậy ta cũng không ở lâu, cáo từ.
Cửu Long Hoàng cười cười, lập tức dẫn theo thủ hạ rời khỏi đại sảnh tiếp đãi.
Mọi người nhìn ngơ ngác nhìn nhau.
Tình huống gì thế?
Vậy là xong à?
Không phải nên cảnh cáo Linh Dực, giáo huấn Linh Dực một chút sao?
- Tử Đồng, chúng ta cũng đi thôi.
Lúc này Tinh Hà Vãng Tích cũng mặt mày tươi cười, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
- Hội trưởng, chẳng lẽ chúng ta không nói chuyện với Linh Dực một chút à? Cứ vậy mà đi sao?
Tử Đồng kỳ quái hỏi.
Nói như thế nào thì bọn họ đến một chuyến cũng không dễ dàng gì, Tinh Hà Vãng Tích lại là hội trưởng của Tinh Hà Liên Minh, không có một chút thu hoạch đã đi, nói ra cũng mất mặt.
- Tìm cũng vô dụng, ngay cả Long Phượng Các cũng là thái độ này, ngươi nói Hắc Viêm hắn sẽ cho chúng ta cơ hội thu mua Chúc Hỏa Thương Hành sao?
Tinh Hà Vãng Tích khẽ lắc đầu, giải thích.
- Hơn nữa Bạch Hà Thành lập tức sắp bắt đầu một hồi đại chiến rồi, chúng ta nên sớm về chuẩn bị thôi!
- Đại chiến?
Tử Đồng lập tức hiểu ra.
Cửu Long Hoàng nhìn thì bình tĩnh rời đi, không bỏ lại bất kỳ lời đe dọa nào, kỳ thật sát cơ trong lòng đã nổi lên, ngược lại nói ra trong đại sảnh tiếp đãi mới là ngu ngốc.
Hơn nữa trong Chúc Hỏa Thương Hành, tất cả đều là phải nghe lời của Hắc Viêm, dám ở trong Chúc Hỏa Thương Hành bắn tiếng đe dọa, còn không phải bị Hắc Viêm thu thập ư, dám làm như vậy mới là não tàn.
Sợ rằng lúc này sau khi Cửu Long Hoàng trở về, sẽ lập tức thông tri nhân thủ diệt Linh Dực, căn bản không cho Hắc Viêm một chút thời gian phản ứng.
- Ha ha ha, Hắc Viêm, ngươi cũng có hôm nay à.
Trong lòng Phong Hiên Dương lại vui như nở hoa.
Long Phượng Các không cần nói cũng sẽ diệt Linh Dực, mà Long Phượng Các khẳng định không thèm loại địa phương nhỏ Bạch Hà Thành này, đến lúc đó công hội số một của Bạch Hà Thành chính là Nhất Tiếu Khuynh Thành, mà bọn họ lại không tốn một binh một tốt.
Sau đó các công hội lớn nhao nhao rời khỏi, không ai ở lại lâu.
Trong đại sảnh tiếp đãi, người khác thì không cảm thấy gì, có điều sắc mặt Thủy Sắc Sắc Vi lại âm trầm, nói với Thạch Phong:
- Hội trưởng, ngươi khiêu khích Long Phượng Các như vậy, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, mà nội tình của Long Phượng Các không phải là loại công hội nhất lưu như Tinh Hà Liên Minh và Phệ Thân Chi Xà có thể so sánh, trong bọn họ cao thủ vô số, đại cao thủ nổi danh trong giới trò chơi ảo lại không ít.
- Nếu bọn họ phái ra rất nhiều cao thủ đột kích người của công hội chúng ta, vậy nhân số tử vong tuyệt đối là hơn xa khai chiến toàn diện với Nhất Tiếu Khuynh Thành.
Chỉ là một Minh Phủ, có thể phái ra hơn hai trăm thực chiến thực chiến, càng đừng nói là Long Phượng Các, sợ rằng đến lúc đó ngay cả cao thủ đỉnh cấp cũng sẽ có rất nhiều, căn bản không phải là tồn tại mà Linh Dực có thể ứng phó.
- Ở trong khu vực Bạch Hà Thành, cho dù rồng cũng phải nằm, ngươi cũng đi chuẩn bị một chút đi, sau này có trò hay để chơi rồi.
Thạch Phong cười cười, lập tức cũng rời khỏi đại sảnh tiếp đãi ở tầng một, tới ghế lô VIP ở tầng hai.
Thạch Phong dám đánh vào mặt Long Phượng Các, tất nhiên là có nguyên nhân.
Thứ nhất chính là trong lòng rất thích!
Hắn đường đường là một cao thủ đã bước vào Lưu Thủy Lĩnh Vực, lại mặc sáo trang bậc một, trang bị tàn phiến vật phẩm cấp truyền thuyết và giới chỉ cấp Sử Thi cực phẩm, tay cầm ma khí, sao có thể bởi vì Các chủ của một công hội siêu nhất lưu mà nhân nhượng lùi bước?
Phải biết rằng, năm đó cho dù là công hội siêu cấp chân chính, đối mặt với dã đoàn hai mươi người của Ngọ Dạ Trà Hội, cũng phải kiêng kị ba phần, hiện tại hắn có vũ khí trang bị dẫn đầu tất cả mọi người, trong tay lại nắm giữ mấy ma pháp hủy diệt cỡ lớn, còn là ở nơi vô cùng khác biệt như Bạch Hà Thành này.
Vì sao không dám đánh một trận với công hội siêu nhất lưu?
Thứ hai chính là rèn luyện công hội.
Muốn đề thăng kỹ thuật, kỳ thật chính là một chữ.
Đánh!
Cao thủ đều là đánh ra, chứ không phải là hạ phó bản mà ra.
Nhất Tiếu Khuynh Thành đã không có hiệu quả tôi luyện, tất nhiên cần đối thủ mạnh hơn để tôi luyện, nói chung Linh Dực cũng không thiếu tiền, có thể tiêu hao được.