Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 53

Sau đó Trần Dục Nhiên nghe nói Trần Dũng ở trên tiệc đính hôn của Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật tuyên bố Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên là người thừa kế của Trần gia. Đây là lần đầu tiên Trần Dũng lấy thân phận người đứng đầu Trần gia chính thức thông báo chuyện này cho xã hội thượng lưu của Thiên Khê biết.

Lúc ấy Trần Huy có sắc mặt gìđều có thể xem nhẹ, những người khác như là Ninh Thanh Thanh và Trần Ngọc Dung đều là vui vẻ ra mặt. Ninh Thanh Thanh rốt cục bật hơi nhướng mày, có thể thẳng người bày ra tư thế phu nhân đương gia Trần gia, còn lại Trần Ngọc Dung là bởi vì có thể có một phần lo lắng về nhà chồng trong tương lai – nhưng về sau Trần gia chính là do hai em trai của cô ta định đoạt!

Đối với việc này, Trần Dục Nhiên là thất bại trong mắt mọi người chỉ miễn cưỡng cười trừ, không chút đểý.

Bất quá cậu không chút đểý, nhưng có người lại cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

Sau khi báo chí đăng tin Trần Dũng tự mình mở miệng thừa nhận Trần Cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên là người thừa kế Trần gia, Trần Dục Nhiên bị hai người bà lão vàông lão hàng xóm đến cửa thăm hỏi.

“Đây là ý gì?” Thanh âm âm trầm này dĩ nhiên là của ông lão chưa từng bình tâm tĩnh khí nói chuyện với Trần Dục Nhiên. Trong tay ông là một tờ báo, trên trang nhất tờ báo chính là tin tức cùng ảnh chụp tiệc đính hôn của Trần Ngọc Dung và Trương Quân Dật.

Buổi học sáng nay của Trần Dục Nhiên mười giờ mới bắt đầu, bình thường cậu sẽ trực tiếp ngủ thảng đến chín giờ mới dậy. Nhưng sáng nay bảy giờ cậu đã nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu còn nghĩ là mình đang nằm mơ. Nhưng tiếng chuông cửa bám riết không thôi ước chừng mười phút, cậu chậm chạp chạy tới mở cửa, trên mặt vẫn là vẻ mơ mơ hồ hồ.

Qua mắt mèo nhìn thấy hai ông bà hàng xóm, Trần Dục Nhiên mở cửa ra. Trước đó bà lão có tặng cho cậu một hộp điểm tâm, sau khi ăn xong cậu đã tự mình rửa hộp vàđem trả lại, cho đến lúc này, hai bên đã dần dần quen thuộc hơn. Trần Dục Nhiên đối với bà lão rất là có hảo cảm, cậu ở trên người bà cảm giác được sự yêu thương của trưởng bối đối với tiểu bối. Tuy rằng thái độ của ông lão thực không được tự nhiên thực không hữu hão, nhưng là không có chân chính nói những lời ác độc với cậu. Sau đó, Trần Dục Nhiên thậm chí ngay cả hỏi Hoắc Hành Nhiễm có thể cho bọn họ vào không cũng không làm được, bởi vì bà lão rất thích kéo cậu vào nhã bọn họ hỏi han ân cần, cũng nói là rất vui nếu được đến thăm nhà Trần Dục Nhiên. Hoắc Hành Nhiễm hôn cậu nói rằng cậu hãy tự quyết định.

“Em có thể mời bất cứ ai đến làm khách.” Hoắc Hành Nhiễm nói, “Thậm chí là công khai quan hệ của chúng ta.”

Trần Dục Nhiên nhận ý tốt của hắn. Kỳ thật công khai quan hệ gìđó, cậu cũng sẽ không cốýđi tuyên dương, nhưng nếu người có chút quan hệ tốt với cậu hỏi, cậu cũng sẽ không giấu diếm. Vì căn bản đây cũng không phải là chuyện gìđáng xấu hổ.

Bất quáông lão và bà lão vừa đến, ông lão liền chất vấn một câu như vậy. Bà lão đi theo phía sau ông một bộ muốn khuyên lại.

“…… Ông bà, chào buổi sáng.” Trần Dục Nhiên bị huyết áp thấp, khi rời gường luôn có chút mơ hồ. Cậu phản ứng trìđộn mông lung cười, căn bản là không có nghe vào câu hỏi của ông lão.

“Chào cái gì buổi sáng! Cháu nói cho ta nghe một chút đây là cái chuyện gì? Vì cái gì người thừa kế Trần gia lại là hai em trai của cháu?”Ông lão táo bạo hỏi.

“Bọn họ có khả năng không phải em trai của cháu.” Trần Dục Nhiên theo trực giác phản bác. Lời kia vừa thốt ra, đầu óc hỗn độn của cậu có chút thanh minh, sắc mặt nghiêm lại.

“Cái gì?” Ông lão là cỡ nào khôn khéo chứ, lập tức bắt được lỗ hổng trong lời nói của cậu. Ông cùng bà lão nhìn nhau, hồ nghi nhìn về phía Trần Dục Nhiên.

Nếu Trần Dục Nhiên nói ‘Bọn họ không phải em trai của cháu’, bọn họ còn có thể cảm thấy Trần Dục Nhiên không thừa nhận hai em trai sinh đôi là người của Trần gia. Như thế cũng đúng, dù sao cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng cậu nói ‘khả năng’? Một từ này thốt ra làm cho người ta cảm thấy quái dị.

Ông lão cùng bà lão có cùng xuất thân trong giới thượng lưu, phi thường giỏi về việc não bổ, lập tức bắt được vấn đề mấu chốt.

“…… Cháu nghĩ, đây là việc riêng của cháu.” Trần Dục Nhiên chậm rãi phản ứng lại, nhẹ giọng nói. Trần Dục Nhiên tôn trọng ông lão và bà lão nhưng không có nghĩa là sẽđể cho bọn họ tùy ý tìm tòi nghiên cứu việc riêng của mình. Bất quá cậu vẫn rất kiềm chế. Loại không tiếng động làm bất hòa này, hai vị lão nhân gia đều xem ở trong mắt. Ông lão mặt nghiêm chuẩn bị nổi bão, bà lão gắt gao giữ chặt lấy ông.

“Dục Nhiên, chúng ta chỉ là quan tâm con……” Bà lão giải thích.

Nhìn vẻ mặt hiền lành cùng lo lắng của bà, Trần Dục Nhiên bình tĩnh, chậm rãi hỏi: “Vậy là cháu nên hỏi, các ngài là ai?” Cậu không phải đồ ngốc. Sau khi tiếp xúc, cậu đã nhận thấy được đôi lão phu thê này khi còn trẻ hẳn đều là những người giỏi giang, nhưng thái độ của bọn họđối với cậu đặc biệt như vậy, phỏng chừng là có nguyên nhân khác. Trần Dục Nhiên từng nghĩ là bọn họ chính là nể mặt Hoắc Hành Nhiễm vì có hợp tác với Á Thánh, nhưng hiển tại xem ra, mục tiêu của họ, hẳn là cậu.

Ông lão hừ một tiếng. Bà lão lộ ra thần sắc vừa vui vừa buồn, ánh mắt đánh giá gương mặt Trần Dục Nhiên, sáp thanh nói: “Chúng ta còn nghĩ là con sẽ không hỏi…… Dục Nhiên, chúng ta làông bà ngoại của con……”

Đinh gia lão gia tửĐinh Quốc Đống cùng Đinh gia lão phu nhân Diệp Tú.

Hơn mười năm chẳng quan tâm, nghe được tin cậu mất đi quyền thừa kế Trần gia lại tìm tới cửa? Hơn nữa trước đó vẫn luôn không nói cho cậu biết thân phận của mình? Có vết xe đổ Trần gia, Trần Dục Nhiên sẽ hiểu lầm một chút cũng không kỳ quái.

Cho nên sau khi Đinh lão phu nhân Diệp Tú nói ra thân phận, trong mắt Trần Dục Nhiên chỉ hiện lên một chút kinh ngạc rồi rất nhanh khôi phục bình tĩnh, thậm chí còn có chút đề phòng.

“Vậy sao? Nhưng chuyện của cháu, hẳn là không có quan hệ gìđến các ngài.” Cậu nói. Thực may mắn thời điểm mở cửa không có thuận thếđể cho bọn họ vào nhà. Sau khi biết thân phận của hai lão, sự quen thuộc lúc trước nháy mắt biến mất, Trần Dục Nhiên chỉ muốn biết mục đích bọn họđột nhiên thân cận cậu là gì.

Tay cầm báo của Đinh Quốc Đống run lên, sắc mặt căm tức biến thành màu gan heo: “Là ta xen vào việc của người khác! Bà lão, chúng ta đi!” Nói xong, không chút do dự ném tờ báo xuống đất, xoay người rời đi.

Diệp Tú nghe Trần Dục Nhiên nói, trong mắt hiện lên một tia khổ sở, bất quá càng nhiều hơn là hiểu rõ. Bà thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ, ta sẽ giải thích với con sau……”

Bà lắc lắc đầu, điểu theo Đinh Quốc Đống.

******************************************

Sau khi trở thành Trần Dục Nhiên hiện tại, cậu dần dần có một ít trí nhớ của Trần Dục Nhiên trước kia. MẹđẻĐinh Di qua đời vào thời điểm Trần Dục Nhiên còn nhỏ, trong lòng của cậu, mẹ là một mỹ nhân ốm yếu, luôn thương tâm nhìn bóng dáng Trần Huy xoay người màđi, lại hết sức lên tinh thần muốn dạy dỗ Trần Dục Nhiên thật tốt. Đáng tiếc Ninh Thanh Thanh vẻ mặt kiều khiếp kia luôn mắ tay Trần Ngọc Dung xuất hiện ở gần Trần gia, không ngừng quấy rầy suy nghĩ của Đinh Di, làm cho nàng phải rơi nước mặt trước sự kinh ngạc của Trần Dục Nhiên. Sau đó hai anh em sinh đôi được sinh ra, Trần Huy ngẫu nhiên sẽ mang theo Ninh Thanh Thanh cùng con của cô ta về Trần gia, can đảm đi đi lại lại trước mặt Đinh Di, làm Đinh Di tức giận đến không thở nổi, có mấy lần thậm chí còn ngất đi. Trước lúc tám tuổi, Trần Dục Nhiên luôn bị vây quanh bởi vì thuốc.

Cậu nhớ lúc đó chỉ gặp Đinh Quốc Đống và Diệp Tú vài lần, nhớ rõ thái độ của Diệp Tú khi đóđối với cậu tốt lắm, tựa hồ có chút đau sủng cậu, Đinh Quốc Đống thì luôn trừng mắt lạnh mặt, không chút hòa nhã nào. Sau đó thân thểĐinh Di càng ngày càng yếu, Trần Dục Nhiên không còn gặp vợ chồng Đinh Quốc Đống nữa. Thẳng đến khi Đinh Di qua đời, người Đinh gia đến Trần gia hung hăng náo loạn một hồi, cậu sợ tới mức khóc lóc phát run, nhắm thẳng trốn ra sau Trần Dũng vẫn đối với cậu coi như là hòa ái. Sau đóĐinh gia cũng không có đểýđến cậu nữa.

Có thể nói, đối với cháu ngoại duy nhất Trần Dục Nhiên này, người Đinh gia quả thật có hơn mười năm không xuất hiện trước mặt cậu rồi.

Trừ bỏđối với người mẹ còn lưu lại chút tình cảm cảm động và nhớ nhung ra, trí nhớ của Trần Dục Nhiên đối với những người Đinh gia khác gần như là không có chút gì. Cậu phá lệ không thể lý giải nổi tại sau hai lão Đinh gia đột nhiên lại xuất hiện.

Nhớđến thời điểm ngẫu nhiên gặp vợ chồng Đinh Quốc Đống ở trong tiểu khu, hiển nhiên bọn họđối với sự xuất hiện của cậu không có chút kích động nào. Tuy rằng sau tựa hồ là nhận ra cậu nhưng cũng không nói cho cậu biết thân phận.

Bất quá, có một người có thực có thể là kích động……

Sau khi học xong, trở lại tiểu khu, Trần Dục Nhiên bị ngăn lại. Cậu cũng không quá ngoài ý muốn ngẩng đầu, lẳng lặng đánh gia nam nhân trung niên trước mắt. Thân hình y cao lớn khôi ngô, nghiêm túc đứng đắn, có năm phần tương tựĐinh Quốc Đống, lại thiếu một phần cố chấp, hơn một phần ôn hòa. Y nhìn Trần Dục Nhiên, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.

“Dục Nhiên, đúng không? Ta làđại cữu cữu* của con, Đinh Diệp.” Y tự giới thiệu.

(*): anh trai của mẹ

“Xin chào.” Trần Dục Nhiên hai tay giữ chặt lấy di động trong túi quần. Trên đó còn có một tin nhắn của Hoắc Hành Nhiễm cùng một câu giải thích [nghe một chút xem bọn họ nói thế nào].

Đây là nguyên nhân vì sao Trần Dục Nhiên không có xoay người bỏđi.

Đinh Diệp nhìn biểu tình mới lạ của cậu, thở dài một tiếng: “Có thể cho ta chút thời gian không, Dục Nhiên? Ta biết trong lòng con không thể tha thứ cho chúng ta, xin nghe ta giải thích một chút.”

Trần Dục Nhiên trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Mời nói.”

Đinh Diệp thấy cậu nguyện ý nghe, có chút vui mừng gật gật đầu, bắt đầu êm tai nói: “Diện mạo của con rất giống với mẹ con……”

Đinh Di là con gái duy nhất của Đinh gia, ôn nhu hiện thục lại không mất hào phóng trí tuệ, từ nhỏđã cực kìđược sủng ái. Đinh Quốc Đống, Diệp Tú cùng với hai anh trai của nàng vẫn luôn phủng nàng trong lòng bàn tay mà yêu thương. Ngươi Đinh gia cảđời này hối hận nhất một chuyện, chính là mang nàng tham gia một buổi tiệc của Trần gia, làm cho nàng đối với tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa Trần Huy nhất kiến chung tình. (tình yêu sét đánh, gặp một lần đã yêu)

Sau đó Trần Dũng lại muốn liên hôn với Đinh gia, cha mẹ huynh trưởng của Đinh Di còn đang do dự, Đinh Di đã dứt khoát kiên quyết đáp ứng. Đến nay, Đinh Dệp vẫn nhớ như in biểu tình dũng cảm và chờ mong trên mặt em gái mình khi ấy, nàng cười an ủi người nhàđang lo lắng không thôi, nói không ai lại không thích bảo bối nhi của Đinh gia.

Đáng tiếc, sau khi Đinh Di kết hôn, quan hệ vợ chồng của nàng với Trần Huy xấu đến cực điểm. Nàng thành con vật hi sinh trên bàn cờ của Trần Dũng và Trần Huy. Đinh Di vẫn gạt không nói cho người nhà biết, công phu giữ bí mật của Trần Dũng cũng rất tốt. Thẳng đến khi Trần Huy và tình nhân bên ngoài sinh ra một đứa nhỏ, sự việc mới lộ ra!

Người Đinh gia đại giận! Trần Dục Nhiên bắt ép Trần Huy giải thích thêm cam đoan, đáng tiếc Trần Huy an phận được một trận sau đó còn lợi hại hơn.

Thân thểĐinh Di sau khi sinh không tốt, Đinh gia vẫn cóýđón Đinh Di đi, khuyên Đinh Di ly hôn với Trần Huy. Đinh gia tuyệt không đểýđến chuyện có mất mặt hay không, chỉ cần Đinh Di có thể vui vẻ làđược, nhưng Đinh Di luyến tiếc Trần Dục Nhiên. Bởi vì Trần Dũng lên tiếng, Trần Dục Nhiên là con cháu Trần gia, tuyệt đối không thể bịĐinh gia mang đi. Hơn nữa Đinh Di yêu Trần Huy, nàng thủy chung tồn tại ảo tưởng, hy vọng có một ngày Trần Huy có thể quay đầu. Đáng tiếc thẳng đến khi chết, nguyện vọng của nàng cũng không thực hiện được.

Đinh Quốc Đống bề ngoài nghiêm túc, nhưng trong lòng thương yêu nhất chính làđứa con gái út Đinh Di này. Đinh Di ở Trần gia không sống tốt lại không muốn rời đi, ông cực kỳ tức giận. Trần Dục Nhiên là con của Trần Huy, bởi vì sinh cậu màĐinh Di cũng bịthương thân mình, Đinh Quốc Đống đối với cậu không có sắc mặt tốt nào. Nhưng thấy cậu dần dần lớn lên, ngũ quan hình dáng đều giống Đinh Di, trong lòng cũng buông lỏng.

Nhưng theo bệnh tình của Đinh Di ngày càng tăng, Trần Dũng phong tỏa tin tức không cho Đinh gia biết, chỉđể cho bác sĩ hết sức cứu chữa. Đinh Di cũng vì không muốn người nhà lo lắng mà cốý gạt. Chờđến khi tin tức Đinh Di chết bệnh truyền ra, đối với người Đinh gia chính là sét đánh giữa trời quang, bọn họ thậm chí còn không kịp gặp mặt Đinh Di lần cuối. Đinh Quốc Đống lúc đó bệnh tim tái phát ngất xỉu, Diệp Tú cũng không chống đỡđược, trực tiếp được đưa vào bệnh viện. Hai người chị dâu của Đinh Di ở bệnh viện chăm sóc hai bị lão nhân gia, hai anh em Đinh Diệp Đinh Hạo phẫn nộđến tìm Trần gia nói lý lẽ, quan hệ với Trần gia lập tức đổ vỡ.

Hai anh em không phải không nghĩđến chuyện mang Trần Dục Nhiên đi, nhưng Trần Dục Nhiên đối với bọn họ xa lạ, chỉ thân thiết với Trần Dũng, Trần Dũng cũng kiên quyết không để người đi. Bọn họ không có biện pháp nào, vìđứa con duy nhất của em gái, chỉ có thể bàn điều kiện với Trần Dũng, đểông ta đối xử tử tế với Trần Dục Nhiên, nếu không người Đinh gia sẽ không để yên. Trần Dũng đồng ý. Kỳ thật cho tới nay, Trần Dục Nhiên mới chính là nguyên nhân Đinh gi cố nén ý nghĩ trả thù.

Bất quá sau đó lại bởi vì tình huống thân thể của hai lão Đinh gia, trừ bỏ vợ chồng Đinh Hạo ở lại trong nước chủ trìđại cục, vợ chồng Đinh Diệp đưa bọn họ ra nước ngoài tĩnh dưỡng. Trần Dũng vì phòng Đinh gia trả thù, vẫn cóý vô tình xa lánh thế lực Đinh gia ở Thiên Khê. Đinh Hạo cô chưởng nan minh*, chỉ có thể chuyển việc làm ăn đến thành phố khác. Y từng thử xem tình huống của cháu ngoại trai Trần Dục Nhiên, nhưng thứ nhất là do Trần Dũng đề phòng, thứ hai là Trần Dục Nhiên căn bản không tín nhiệm người nhị cữu chưa gặp được vài lần này, Trần Dũng nói một câu so với Đinh Hạo nói trăm câu còn có tác dụng hơn. Tính tình Đinh Hạo lạ giống y hệt Đinh Quốc Đống, tuổi gần với Đinh Di, thuở nhỏ hai anh em lại thân cận, trong lòng cũng có chút giận chóđánh mèo Trần Dục Nhiên, cảm thấy cậu liên lụy đến Đinh Di. Lại thấy Trần Dục Nhiên không chút nào cảm kích, thường xuyên qua lại, y cũng căm giận bất bình từ bỏ. Nhưng nhiều năm qua, người Đinh gia vẫn là thông qua các loại phương thức quan tâm đến Trần Dục Nhiên, nhưng mỗi lần Trần Dục Nhiên đều phản ứng vô cùng lãnh đạm, đối với người Đinh gia luôn một bộ sợ hãi không kịp chạy, làm cho bọn họ dần dần tâm sinh bất mãn.

(*): một bàn tay không vỗ ra tiếng, một mình khó làm thành việc

“…… Hàng năm đều có chuẩn bị quà sinh nhật, quà Noel, quà mừng năm mới cho con, còn có rất nhiều thư mà bà ngoại viết cho con……”Đinh Diệp chậm rãi nói, đáy mắt kết thành một khối băng, “Con không phải là không trả lời, chính là chỉ trả lời một câu ‘Cám ơn’ hoặc là‘Không cần lo lắng’…… Hiện tại xem ra, tất cả những thứđó con đều không nhận được…… Hảo, một, cái, Trần, gia!” Một câu cuối cùng chính là nghiến răng nghiến lợi.

Trần Dục Nhiên nghe vậy thì trầm mặc không nói, không biết nên thở dài hay là cười khổ, tâm tình thật sự phức tạp. Chuyện Đinh hia, cậu vẫn hoàn toàn chẳng hay biết gì. Trần Dũng, thật sự là làm được rất tuyệt. Ông ta cứ như vậy liền khẳng định cậu cùng Đinh gia đời này đều không qua lại với nhau sao?

“Mấy năm nay, thế lực của Đinh gia ở Thiên Khê không lớn như trước, nhưng không có nghĩa là chúng ta ngồi không……”Đinh Diệp oán hận nói, “Vô luận con nghĩ như thế nào, có thừa nhận mình là cháu ngoại của Đinh gia hay không, nhưng những thứ mà con cùng mẹ con nên có, chúng ta đều phải đòi lại! Cho dù có vứt xuống biển cũng không thể tiện nghi cho người Trần gia! Không cho phép con cầu tình cho Trần gia!”

Trần Dục Nhiên sờ sờ cái mũi, cảm thấy vịđại cữu này thật sự là suy nghĩ nhiều rồi.

“Đại cữu cữu, con nghe ngài nói xong rồi, có phải bây giờ ngài cũng nên nghe con nói không……” Trần Dục Nhiên nhìn Đinh Diệp, chậm rãi nói.
Bình Luận (0)
Comment