Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 131

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, cho đến hết ngày. Đình Tấn dẫn dắt cả đội đi dạo vòng quanh những khu vực tập trung của quái vật mà hắn nhớ được.

Gần 200 bình HP và MP thuốc của Đình Tấn cũng bị hắn dùng gần hết. Tiêu tốn không ít tiền vàng nhưng đổi lại thu hoạch cũng rất khả quan.

Kinh nghiệm thì đã đủ để bù đắp cho khoản đã bị mất đi hôm qua, sau khi cả đám được con Griffin cho về thành miễn phí.

Nhờ vậy mà đẳng cấp đã được khôi phục, cả nhóm năm người đều quay trở lại vị trí cũ của mình trên bảng xếp hạng đẳng cấp.

Tiền vàng cũng đã đủ cho cả đội tiếp tế lại đầy đủ thuốc tiêu hao, thức ăn và các dụng cụ cần thiết khác. Đó là chưa kể đến những trang bị, vật phẩm rơi ra từ quái vật và xác của nó.

Gần 6 giờ tối, cả nhóm đã có mặt tại EL Thành, Đệ Nhất Quán.

Trong không gian phòng ăn riêng, xung quanh bàn ăn bây giờ đã đầy đủ mặt mũi của 9 người. Trong đó có hai gương mặt mới là Ami và Dendi vừa mới rời khỏi làng tân thủ.

David sau sự kiện lần đó liền ý thức được, xã hội bây giờ đã khác. Và hơn thế nữa, đó là thân phận của bọn họ trong xã hội này đã dần dần thay đổi.

Anh em bọn họ đã đi từ tầng lớp nghèo khó, dưới đáy của xã hội tiến dần lên tầng lớp trung lưu, có tiền, có thực lực.

Và để giữ vững được vị trí của mình, bọn hắn phải bảo đảm vai trò của mình trong thế giới Anh Hùng này không bị thay đổi.

Chính vì vậy mà sau khi được Đình Tấn khuyên bảo, David đã hoàn toàn đồng ý cho hai đứa em yêu quý của hắn tiến vào rèn luyện trong game Anh Hùng.

Sau khi trở về từ CLF, Đình Tấn đã đầu tư cho hai đứa trẻ hai thùng cabin trò chơi. Và sau hai ngày phấn đấu trong game, bọn họ đều đã vượt qua cấp 10 và tiến đến EL Thành họp mặt với mọi người.

Hai đứa em của David đều lựa chọn chức nghiệp Triệu Hồi Sư. Tức là bọn chúng đều là đồng nghiệp của Đình Tấn, chỉ là chức vị có chút thấp hơn hắn mà thôi.

Đặc điểm của chức nghiệp này rất đơn thuần, chỉ có một kỹ năng tu luyện "Tiểu Minh Tưởng Thuật", tăng cường một điểm tinh thần cho mỗi vòng tu luyện. Và một kỹ năng khác là ‘Triệu Hồi Song Giác Thú’ (Dual Horn).

Đây là một con quái vật tựa như một con chó Pit Pull nhưng trên lưng lại mọc ra thêm hai sừng dài và nhọn chĩa thẳng ra phía trước đầu nó. Kích cỡ khi chồm lên đứng thẳng người lên có khi cao đến hơn 3m.

Bọn chúng đều lựa chọn chức nghiệp này cũng là bởi vì được Đình Tấn khuyên bảo như vậy.

Hiện tại hai người bọn họ vẫn còn quá nhỏ, chỉ mới 13-14 tuổi thôi. Ở lứa tuổi này không thích hợp cho việc đánh giết máu tanh.

Với Ameerah và Louis, hai người này tuy chỉ lớn hơn vài tuổi nhưng vì đã được rèn luyện từ nhỏ nên những điều này không ảnh hưởng nhiều tới họ.

Nhưng ngược lại, với Ami và Dendi thì lại rất dễ gây ra ảnh hưởng đến tâm lý mới lớn của bọn chúng.

Với đặc điểm của triệu hồi sư là sử dụng kỹ năng triệu hồi ra vài con Song Giác Thú chiến đấu cho mình, sau đó chỉ đứng bên ngoài chỉ huy giống như Đình Tấn.

Cũng nhờ có vậy, bọn chúng sẽ tránh phải đối mặt với đau đớn và máu tanh chém giết mà để lại ám ảnh trong lòng.

Vậy là kể từ ngày mai Đình Tấn sẽ có thêm hai tên đàn em theo sau. Hắn trong đầu cũng bắt đầu dự tính đến chuyện tách nhóm ra.

- “Tấn, ngươi có ý tưởng gì cho sự phát triển của công ty trong tương lai không?”

Đúng lúc Đình Tấn đang trầm tư suy nghĩ về chuyện tách ra, giọng nói ngọt ngào, êm ái của Lý Uyên liền truyền từ bên cạnh đến.

Nàng hiện tại vẫn đang quản lý và mở rộng ra quy mô của sản nghiệp [The Alliance] mà Đình Tấn đã giao cho.

Tốc độ có thể nói là nhanh đến chóng mặt, danh tiếng của nàng cũng đã dần dần lan rộng ra trong giới kinh doanh.

Thậm chí có một số công ty còn cử người đích thân đến liên hệ với ý đồ muốn đào nàng đi. Tuy nhiên đều bị Lý Uyên từ chối thẳng thừng.

Thái độ như vậy chỉ là đối với tất cả người ngoài, còn đối với Đình Tấn, một người đã quen biết nàng từ trước, thì những chuyện nàng làm vẫn là quá đỗi bình thường với hắn.

Nghe Lý Uyên nói như vậy, Đình Tấn cũng bắt đầu trầm tư suy nghĩ đến vấn đề này. Dù sao, hắn và Lý Uyên mục tiêu đều là tạo nên một công ty tầm cỡ cấp thế giới.

Bất quá như nghĩ đến cái gì, Đình Tấn giọng âm trầm hỏi.

- “William sản phẩm chủ lực của họ ở lĩnh vực nào?”

Lý Uyên hơi nhíu mày lại, nàng dường như cũng nghĩ đến ý tưởng của Đình Tấn. Tuy nhiên sau đó nàng chỉ thở một hơi dài rồi cũng trả lời cho hắn.

- “Rất nhiều lĩnh vực, bọn họ khởi nghiệp là nhờ vào truyền thông và giải trí. Nhưng sau đó dần dần lấn sang qua ngành y tế cùng với sản phẩm và dịch vụ có liên quan đến máy tính theo xu hướng phát triển của thế giới.”

Một hồi lâu suy nghĩ, Đình Tấn mới mở lời.

- “Ngươi nghĩ sao về lĩnh vực công nghệ thông tin và dược phẩm?”

Lý Uyên nghe Đình Tấn hỏi xong thì cặp mắt liền đảo quanh, sắp xếp lại những hiểu biết của mình trong lĩnh vực này rồi nói ra lý giải của mình.

- “Ừm… hai lĩnh vực mà ngươi nói quả thật là một món mồi ngon béo bở. Nhưng mà liệu ăn được hay không vẫn là một vấn đề.

Công nghệ thông tin đang gặp một bình cảnh rồi, cả phần cứng lẫn phần mềm. Theo ta được biết, các ông lớn như Microsoft, Apple, Alphabet… bây giờ đều đang theo xu thế tập trung vào nghiên cứu ra trí tuệ nhân tạo.

Với thực lực của chúng ta hiện tại, chen chân vào lĩnh vực này không phải là một ý kiến hay. Bởi vì chúng ta không có đủ sức để duy trì cho việc nghiên cứu ra một cái trí tuệ nhân tạo.

Nếu như sử dụng những sản phẩm khác như phần mềm, đặc biệt là ứng dụng di động thì có thể sẽ phải đối mặt với rất nhiều công ty tầm trung. Như vậy tính cạnh tranh có thể rất khốc liệt, ta đề nghị không nên dính vào.”

Nói xong, Lý Uyên im lặng, ngừng một hồi cho Đình Tấn tiêu hóa lấy những thông tin mà nàng muốn truyền đạt.

- “Nói tiếp đi, còn dược phẩm thì sao?”

Nghe xong những kiến nghị của Lý Uyên, Đình Tấn thì chỉ giữ một nụ cười mỉm. Cái gật nhẹ đầu lại thêm giọng nói bình thản của hắn làm cho Lý Uyên cũng hơi ngạc nhiên một chút.

Trong lòng không khỏi nghi ngờ: ‘Tên này có thật đang nghe mình nói không vậy?!’

Thế nhưng suy nghĩ này lập tức bị nàng bác bỏ ngay. Dù sao nàng hiểu được Đình Tấn là người có lý trí, nếu hắn đã hỏi thì chắc chắn là có dự định riêng của mình. Vì vậy mà nàng rất kiên nhẫn mà tiếp tục giải thích bằng tất cả những gì mình biết được về lĩnh vực này.

- “Riêng lĩnh vực dược phẩm, ta thì càng không muốn dấn thân vào con đường này. Chúng ta là một công ty mới, tốc độ phát triển cũng có hạn thôi.

Mà muốn nghiên cứu ra một loại dược phẩm thì không phải là chuyện dễ dàng, nói chi đến chuyện sử dụng sản phẩm đó để đánh vào thị trường.

Nó sẽ dính đến rất nhiều phiền phức, như hiệu quả, chất lượng sản phẩm, tác dụng phụ nếu có và một số sự chèn ép, thủ đoạn phá hoại của nhóm cạnh tranh.

Cuối cùng cái phương án này ta kiên quyết bác bỏ nếu ngươi không nêu ra được ý tưởng thực tế nào.”

Lý Uyên nói xong, nhìn gương mặt bình tĩnh không có biểu hiện nào của Đình Tấn thì trong lòng cũng có thấp thỏm và lo âu, vì dù sao hắn mới là ông chủ.

Tuy nhiên, nàng đã quá lo xa rồi. Đình Tấn bây giờ rất bình thản, không hề có tức giận hay xấu hổ gì khi bị nàng bác bỏ hai ý kiến của hắn.

Hắn chỉ hỏi thăm ý kiến của Lý Uyên để nàng không bị bất ngờ với những suy nghĩ táo bạo sắp tới của mình. Bởi vì những lĩnh vực này đều là thế mạnh của hắn.

Đầu tiên với lĩnh vực Công nghệ thông tin, sau 6 tháng công tác rèn luyện sau khi trọng sinh, Đình Tấn đã nắm rõ tình hình phát triển của khoa học kĩ thuật của thế giới ở thời điểm hiện tại.

Mang theo tư tưởng và tầm nhìn của một người sống ở 10 năm về sau, hắn có thể dễ dàng tạo ra một ‘sản phẩm thương hiệu’ cho riêng mình. Vì thế vấn đề mà Lý Uyên lo lắng hắn đều có thể đơn giản mà giải quyết hết.

Thứ hai là ngành dược phẩm thì càng đơn giản hơn với Đình Tấn. Đã trải qua vô số chiến dịch sống còn thì hắn dĩ nhiên phải ý thức được dược phẩm là điều mà con người không thể thiếu được.

Chính vì thế trong 10 năm ở tương lai, Đình Tấn đã sử dụng không biết bao nhiêu loại dược phẩm được nghiên cứu ra mà nói.

Thậm chí Đình Tấn còn biết một số loại dược phẩm có thể đơn giản bào chế từ các loại dược liệu thu thập ngoài thiên nhiên hoang dã.

Đây chính là một khóa học cứu mạng mà mỗi tên chiến sĩ trong tương lai tận thế phải học, phòng khi hành quân xa dù bị thương mà hết dược liệu thì vẫn còn có thể tự cứu lấy thân.

Nếu bây giờ muốn Đình Tấn dùng IQ 200 của mình để viết lại vài đơn thuốc mà hắn đã từng phải học khắc cốt ghi tâm thì quả thật là quá khinh thường hắn.

Nói chi là đến khả năng đơn thuốc, được hàng nghìn giáo sư và bác sĩ trong lĩnh vực y học điều chế, bị đám người tư tưởng thấp hơn 10 năm đánh giá đơn thuốc.
Bình Luận (0)
Comment