Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 343

Cây băng thương của Vansy đánh lên một tấm khiên xương, độ cứng đôi bên chênh lệch quá lớn, lại thêm sức mạnh mà Vansy dồn vào cú đâm này cũng không hề yếu khiến cho mũi thương không chịu đựng được lực va chạm mà vỡ vụn ra thành những mảnh vụn băng, bay tứ tán khắp nơi.

"Lưu Thủy Gia Tốc"

Không kịp cho Vansy thời gian để phản ứng lại, Đình Tấn kích hoạt gia tốc kỹ năng, tung ra một đòn quét chân chớp nhoáng vào Vansy.

‘Hự…’

Lực lượng mạnh mẽ đánh tới làm Vansy không thể chống cự lại được, ngay tức khắc ngã lăn ra trên mặt đất.

Tuy rằng sức mạnh của Vansy thuộc hàng đứng đầu trong nhóm đội đặc nhiệm 101, nhưng mà thế mạnh của hắn không phải thuộc về loại lực lượng như Trần Hạo mà tất cả đều tập trung vào bộ não lãnh tỉnh và khả năng phán đoán siêu cường của hắn.

Hiện tại, Vansy đã không còn sử dụng được lợi thế của mình cho nên hắn bị Đình Tấn hạ gục một cách dễ dàng, không hề có một chút sức chống cự.

- “Cái gì?! Làm sao có thể…”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Angela đang đeo bám trên trần của hang động cũng không nhịn được bị giật mình kinh ngạc một hồi. Gương mặt già nua xấu xí của nàng, đã nhăn nheo bây giờ lại càng thêm cau có, rất khó coi.

‘Rầm!’

Angela nện mạnh nắm tay lên vách tường, miệng nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói.

- “Khốn kiếp! Nhất định là do chưa khôi phục hoàn toàn lại được sau khi nhận phản phệ bởi lần khống chế linh hồn trước đó nên mới để lộ manh mối khiến bọn chúng chú ý…”

Có thể thấy, tâm tình lúc này của nàng đang rất không xong.

Và đúng thật như Angela đã dự đoán, tất cả đều là vì nguyên nhân sức mạnh của nàng bị suy yếu đi rất nhiều cho nên mới dẫn đến chuyện ảo cảnh bị phá vỡ và đồng thời để lộ ra âm mưu của mình cho Long nhìn thấy.

Trước khi Long rời đi, ánh mắt của hắn đã vô tình phát hiện những đốm sáng trắng xám trong mắt của Vansy, dù rằng chúng chỉ thoáng hiện lên trong giây lát. Và cũng chính vì điều đó nên hắn mới lên tiếng nhắc nhở đồng thời làm ra ám hiệu để cảnh cáo cho Đình Tấn.

Mới đầu Đình Tấn vẫn có chút không hiểu ý tứ mà Long muốn nói là gì, cho đến khi hắn phát hiện ánh mắt của Long đang nhìn thẳng về phía Vansy thì Đình Tấn mới cẩn thận suy đoán ra một số chuyện.

Hắn tự đặt mình vào vị trí của kẻ địch mà suy luận theo phương hướng ngược lại, bắt đầu từ việc đối phương tự dưng lại giải trừ ảo cảnh, cho đến việc những nguy cơ tiềm ẩn có khả năng xảy ra lớn nhất.

Cứ như vậy suy ra thì mục tiêu đầu tiên bị nhắm tới chắc chắn sẽ là một tên có khả năng gây ra uy hiếp lớn nhất trong cả nhóm 12 người, kẻ đó không ai khác chính là bản thân hắn.

Mà để đánh hạ một kẻ địch được bảo vệ chặt chẽ và có một quân đoàn vong linh cao cấp hơn mình rất nhiều như vậy thì cách tốt nhất chính là đánh từ trong ra ngoài. Có nghĩa là sử dụng tay trong để ám sát đối phương.

Lại nói, lần trước khi cứu được Long từ tầng hầm mộ trong khu nghĩa trang, Đình Tấn đã bị ấn tượng rất sâu về cách mà đối phương đã dùng công kích đến linh hồn của Long, tra khảo ra thông tin một cách dễ dàng.

Có điều tất yếu này mới dẫn đến việc Đình Tấn hạ quyết định tạo lập khả năng phòng thủ để bảo vệ mình trước khi tấn công kẻ địch. Hắn đã thay đổi vòng tròn ma pháp triệu hồi vong linh bằng vòng tròn ma pháp của kỹ năng "Cốt Giáp".

Và kết quả là tấm khiên xương đã cứu được hắn một mạng. Đúng vào lúc hắn triệu hồi xong kỹ năng "Cốt Giáp" thì cũng là thời điểm mà Vansy dùng băng thương để đâm thủng người hắn.

Sau khi quật ngã được Vansy, Đình Tấn cấp tốc lao tới khống chế đối phương lại. Lực lượng mạnh mẽ không hề thua kém bất cứ tên cận chiến nào trong nhóm, lại thêm kinh nghiệm thực chiến phong phú, Đình Tấn nhanh chóng kiểm soát được tình hình.

‘Gào… hừ…’

Mặc kệ cho Vansy không ngừng mở miệng gào thét như một con dã thú, Đình Tấn vẫn thủ vững như thái sơn bất động.

Bất quá, động tĩnh này lại làm cho Rose và những người khác trong nhóm chú ý.

- “Ngươi làm gì thế hả Tấn?! Mau buông Vansy ra!”

Đứng gần với hai người bọn họ nhất, Rose trông thấy cả hai đang hỗn chiến nội bộ với nhau thì vừa sợ vừa giận, nộ hống một tiếng rõ to.

Những người khác đang bận bịu chiến đấu với đám vong linh, trông thấy bên mình xảy ra biến cố thì không chần chờ chút nào, ngay tức khắc dồn lực đánh đuổi những tên vong linh đang bao vây mình, bức ra khỏi vòng vây để trở về xem xét tình hình.

Đặc biệt là Long, người đã phát hiện ra điều dị thường này đầu tiên. Ngay khi vừa phát hiện Vansy đã ra tay, Long không chần chờ chút nào vung chùy gai đập bể đầu của một tên Tang Thi gầy gò trước mặt, rồi nhanh chóng rút lui trở về.

Trong lúc chạy, Long luôn miệng lẩm bẩm thì thầm trong miệng. Âm điệu nhịp nhàng mang theo một thái độ thành kính, Long với vẻ mặt cung kính, ngực không thở dốc, đều đặn đọc ra hết câu chú.

- “Nhân danh kẻ tôi tớ trung thành của các thánh thần, ta kêu gọi sức mạnh trục xuất sức mạnh hắc ám ẩn chứa trong ngươi…”

Càng đọc về sau, tiếng trước càng cất lên cao hơn tiếng sau, đến lúc vừa đuổi kịp đến bên cạnh Vansy và Đình Tấn, Long giống như đã dồn đến đỉnh điểm, hắn dùng hết khí lực hô to một tiếng.

- “THANH TẨY!”



Từ trong ngực của Long bộ phát ra một hình ảnh cây thánh giá mang theo quầng sáng vàng óng ánh đến chói mắt.

Quầng sáng mang theo một sức mạnh kì diệu nào đó, làm cho mọi người có cảm giác như mỗi nơi nó đi ngang qua đều trở nên sáng sủa, thanh tĩnh và sạch sẽ hơn rất nhiều dù rằng nơi đó vẫn là mặt đất đầy cát đá nhưng cũng không còn dơ dáy, bẩn thỉu như trước.

Chỉ trong chớp mắt, quầng sáng màu vàng này bao trùm lấy Vansy và Đình Tấn vào bên trong. Những tia sáng màu trắng xám đang chiếm cứ gần hết tròng mắt của Vansy lập tức bị quầng sáng thánh khiết này xua đuổi đi.

Đôi mắt vô thần cùng với gương mặt đang điên cuồng của Vansy dần dần tiêu tán đi, trở về với hiện trạng như cũ của hắn.

Ở trên trần hang động, Angela nhìn thấy tình cảnh này thì đã gần như sắp chạm đến đỉnh điểm khả năng kìm chế của mình. Nếu như không phải vì đang ẩn nấp kẻ địch thì chắc nàng đã gào thét lên để giải tỏa cơn tức giận trong lòng.

Liếc mắt nhìn tới đám thuộc hạ đang chụm đầu, bao vây xung quanh hồ máu, nàng đoán chừng thời gian triệu hồi vẫn còn rất dài, chưa thể nào kết thúc ngay được.

Lại trông về phía hai con Bộ Xương Chiến Sĩ dũng mãnh cùng với đội công kích viễn trình của sáu tên Bộ Xương Cung Thủ đang tàn sát đám vong linh cấp thấp của mình không thương tiếc, Angela cảm giác như mình đang bị dồn vào đường cùng, càng lúc càng gấp gáp hơn.

- “Làm sao đây… làm sao đây… Hử?!”

Đã từ rất lâu rồi, nàng chưa từng có cái cảm giác như vậy, nó khiến nàng bồn chồn bất an, không nhịn được mà luôn miệng lẩm bẩm, thì thào một mình. Thế nhưng đột nhiên…

Đang trong lúc Angela bối rối nhất thì một luồng cảm ứng liên kết xuất hiện trong đầu nàng. Cảm giác này cũng không khác gì với sợi dây liên kết tinh thần giữa Đình Tấn và đám vong linh của mình.

Khởi đầu, Angela có chút kinh ngạc, vì không biết tại sao lại xuất hiện cái cảm giác đó vào lúc này. Bởi lẽ nó chính là dấu hiệu để chứng minh cho sự tồn tại của một kẻ được nàng triệu hồi tới từ cõi chết.

Và chỉ sau một giây tập trung tinh thần cảm ứng người có mối liên kết với mình và nhận biết rõ đối phương là ai thì tất cả mọi biểu cảm trên gương mặt của nàng đã hoàn toàn bị thay đổi.

Như đi tàu lượn siêu tốc, từ tức giận đến tò mò và sau cùng, Angela đã mừng như điên mà cười lên rạng rỡ.

- “Vẫn mà còn sống… ha… haha… hahaha…thật tốt, rất tốt… rất đúng lúc hahaha…”

Nụ cười chậm từng tiếng, cố không để mình làm ra động tĩnh quá lớn. Biểu cảm của nàng như đã nói rõ ra sự kinh ngạc cùng với cảm xúc hạnh phúc, vui mừng của một kẻ đang rơi vào đường cùng mà lại tìm được lối thoát.

Sau một hồi giải tỏa áp bức trong lòng, Angela dần khống chế cảm xúc của mình lại. Nàng tập trung ánh mắt, hướng về phía bên trong đường hầm từ phía trên đi xuống lối vào hang động phong ấn mà đám người Đình Tấn đã đi.

Giống như Đình Tấn vẫn thường hay sử dụng tinh thần để ra lệnh cho đám vong linh, Angela cũng sử dụng tinh thần của mình như một loại phương thức truyền đạt tín hiệu, để phát ra mệnh lệnh của mình tới kẻ mà nàng phát hiện kia.

Tiếp đó, Angela thầm cắn răng sử dụng một chút sức lực cuối cùng để vận dụng thuật triệu hồi ra những linh hồn, nhằm tạo ra một ảo cảnh như trước đó nàng đã từng làm.



Trong khi đó, ở nơi nhóm người của Đình Tấn đang tụ tập.

- “Chuyện… chuyện gì vậy?!”

Dần dần tỉnh táo lại và phát hiện ra mình đang bị Đình Tấn đè lên người, cả hai tay hai chân đều bị khống chế, Vansy không nhịn được kinh ngạc trong lòng mà lên tiếng hỏi.

Thấy Vansy đã trở lại bình thường, Đình Tấn cũng thu thế, rồi rời khỏi thân thể của đối phương.

- “Ngươi bị mất trí muốn ra tay giết ta, nhưng may nhờ có thứ này nên đã không sao nữa rồi.”

Đình Tấn đưa tay kéo Vansy đứng dậy, vừa chỉ tay vào bốn tấm khiên xương đang lơ lửng, bay lượn xung quanh mình, vừa thản nhiên mở giọng giải thích, cứ như chuyện vừa rồi chỉ là một việc cỏn con đối với hắn.

- “HẢ?! Ngươi… sao… ta… ta không nhớ gì hết…”

Tuy nhiên, đối với Vansy thì khác. Là một kẻ luôn tỉnh giữ tỉnh táo và kiểm soát chặt chẽ mỗi hành động của mình, hắn dĩ nhiên đã bị một cú sốc rất lớn sau những lời nói của Đình Tấn. Đến nỗi, hắn đã không thể giữ được bình tĩnh mà lắp bắp nói không nên lời.

- “Thôi… trở lại chuyện chính đi. Kẻ địch đang ở trước mắt, bây giờ ta sẽ bắt đầu triệu hồi ra thêm vong linh. Nhiệm vụ của các ngươi chính là dựa vào sự yểm hộ của đám vong linh để tiếp cận nhóm người bên kia, ngăn cản bọn chúng tiếp tục mưu đồ.”

- “Tốt, vậy mau hành động đi.”

Làm một người dứt khoát, khi Đình Tấn đã không để ý chuyện cũ nữa thì Vansy cũng nhanh chóng trấn tĩnh được tâm tình xao động của mình. Hắn hăng hái lớn giọng đáp lại lời kêu gọi của Đình Tấn, tựa như hắn đang rất muốn xông lên chém giết đám vong linh kia để chuộc lại lỗi lầm mà bản thân đã gây ra.

Nhưng đúng vào lúc mọi người định triển khai hành động thì bất chợt, toàn bộ không gian trong mắt họ lại trở nên vặn vẹo không ngừng.

- “Chuyện gì vậy?!”

Đỗ Lễ kinh ngạc, ngó nhìn xung quanh với vẻ mặt không hiểu.

Lập tức, Hieman có chút bất ngờ, ngó nhìn sang Đỗ Lễ với thần sắc không tin mà hỏi lại.

- “Ngươi cũng nhìn thấy sao? Ta cứ tưởng là mỗi mình ta bị thôi chứ…”

- “Chẳng lẽ là do Vansy đã ám sát hội trưởng của chúng ta không thành công nên bọn chúng quyết định sử dụng tiếp thứ ảo cảnh này để cầm chân chúng ta lại?!”

Sử dụng đầu óc đầy tính chất âm mưu luận, David trầm giọng phân tích tình hình một cách tỉ mỉ lại.

- “Ngươi nghe được ta nói hả? Ý ta là, ta không có kích hoạt máy liên lạc thì làm sao mà ngươi nghe được?”

Ngay khi David vừa nói dứt lời thì Hieman liền trợn mắt lên, kinh ngạc mà nhìn lấy đối phương, có chút khó tin hỏi lại.

- “Ta không rõ, phỏng chừng lần này có chút khác biệt…”

Được Hieman nhắc nhở, David mới ngạc nhiên nhận ra bản thân mình quả thật nghe được lời nói trực tiếp của đối phương mà không cần phải sử dụng máy liên lạc như trong lần rơi vào ảo cảnh trước đó.

Nghe được lời bàn luận của hai người này, Tiêu Phương âm thầm gật gù cái đầu nhỏ, tỏ vẻ rất tán đồng với ý kiến đó của David đồng thời cũng phân tích thêm một số khả năng về việc mà bọn họ có thể nói chuyện trực tiếp với nhau.

- “Rất có thể lắm, nhìn đám vong linh yếu ớt kia càng ngày càng ít mà không được bổ sung thêm số lượng, phỏng chừng bọn chúng đã kiệt lực không thể chống cự nữa rồi nên mới sử dụng lại chiêu cũ. Bất quá, chắc là do sức mạnh đã yếu đi nên không có tác dụng hiệu quả nhiều như trước.”

Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa nói dứt lời thì bỗng nhiên, không gian đang vặn vẹo kia đột nhiên liền trở nên yên ắng, quay lại vẻ bình thường vốn có của nó như thời điểm ban đầu.

Và có một điều kì lạ là, mọi thứ mà bọn họ nhìn thấy trong mắt mình đều không hề có bất cứ thứ gì bị biến đổi.

Không có biển máu vô bờ, không có những thứ ghê tởm, không có những vật liên quan đến nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng bọn họ. Tất cả vẫn còn là một cái hang động tăm tối, với vài ánh sáng chập chờn từ mấy ngọn đuốc ở phía kẻ địch bên kia.

- “Hết rồi?”

Tiêu Phương ngơ ngác lên tiếng, tựa như muốn xác nhận với mọi người liệu rằng bọn họ có gặp trường hợp giống như nàng hay chăng.

Ameerah cũng nhanh chóng đáp lời lại với Tiêu Phương.

- “Ta không thấy thứ gì thay đổi hết nha…”

Rose nhìn lại những người còn lại trong nhóm là Trần Hạo, Terrell cùng với Louis và Long mà cất giọng hỏi.

- “Các ngươi thì sao? Có thấy ảo giác gì không?”

Bốn người không nói gì, chỉ là đồng loạt lắc đầu ra hiệu bản thân họ cũng không hiểu nổi chuyện này.

- “Chuyện này thật kì lạ… chẳng lẽ bọn chúng đã không đủ sức để thi triển kỹ năng cuối cùng sao?”

Vẫn đang khoanh tay chăm chú quan sát hai quân đoàn vong linh chiến đấu với nhau trước mặt mình, Đình Tấn lúc bấy giờ mới cất lời phát biểu.

Đúng vào lúc Đình Tấn chăm chú tập trung suy nghĩ và mọi người cũng đang bàn tán xôn xao, không một ai chú ý đến người duy nhất trong nhóm không lên tiếng bình luận về hiện tượng ảo cảnh, lúc này đang lặng lẽ bước đi đến bên cạnh Đình Tấn.

Nếu để ý kỹ thì chắc chắn sẽ nhận ra rằng, người này đã dịch chuyển tức thời sau khi hiện tượng không gian vặn vẹo kia kết thúc. Nhưng phỏng chừng, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra bởi vì trong nhóm đã không hề có bất cứ ai chú ý đến người này ngay từ đầu khi không gian vặn vẹo xuất hiện cho đến thời điểm hiện tại.

Từng bước đi tới, người này dễ dàng tiếp cận sát phía sau lưng Đình Tấn mà không hề gây ra một sự chú ý nào.

Nhìn bóng lưng Đình Tấn đang trong lúc cúi đầu trầm tư suy nghĩ, người này dường như có đôi chút kích động, không thể kìm chế được cảm xúc của mình nữa. Hắn bất chợt nhếch miệng nổi lên một vòng mỉm cười tà.

- “Khà khà khà…”

Tiếng cười như âm thanh kim loại va chạm vào nhau, từ trước trùng trùng điệp điệp nối liền, chồng chất lên từ sau không dứt.

- ‘Không ổn!’

Và khi âm thanh của tiếng cười đó rơi vào trong tai của Đình Tấn, hắn lập tức giật thót tim kinh hãi, trong đầu chỉ xuất hiện một ý nghĩ còn thân thể thì theo phản xạ tự nhiên, lách người né tránh qua một bên.

Nhưng có vẻ như, mọi thứ đã quá muộn…

‘Ầm… rắc rắc rắc…’
Bình Luận (0)
Comment