Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 364

Ngày 24 tháng 1 năm 2017…

Sau hai ngày lênh đênh trên biển rộng mênh mông vô bờ, chiếc du thuyền cuối cùng cũng tiến vào bên trong khu vực lãnh hải của nước Entire Land.

Theo hai hoa tiêu Hung, Cuong cùng với thuyền trưởng Huy Cường dự đoán, không cần phải mất quá nhiều thời gian, phỏng chừng chỉ đến giữa trưa là bọn họ sẽ đến được bến cảng.

Dưới ánh nắng dịu nhẹ, ấm áp của ánh mặt trời buổi sáng sớm Giọng nói Đỗ Lễ của bỗng vang vọng trên khắp cả boong thuyền, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, thơ mộng vốn có.

- “Này, đã sắp về tới nhà rồi đó. Các ngươi không lo chuẩn bị gì sao mà cứ ở đó lo nằm tắm nắng hoài vậy?”

Trước mặt hắn chính là ba bóng hồng trong đội, gồm có Anhien, Tiêu Phương cùng với Ameerah. Bọn họ lúc này quả thật không khác gì những người du khách, đang trên đường đi tận hưởng một chuyến du lịch trên biển.

Nằm trên một chiếc ghế vải tắm nắng sớm, bộ dạng rất hưởng thụ, trong tay mỗi người đang cầm một ly nước đá chanh sang trọng, mặt đeo kính mát, đầu đội mũ kết thủ công bằng rơm không biết lấy ra từ đâu.

Đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác nhất chính là trang phục bọn họ đang mặc chính là bikini hai mảnh, cực kì khiêu gợi với đủ mọi loại màu sắc. Mặc dù đã che kín những bộ phận hiểm địa trên cơ thể, nhưng nó vẫn giữ được những đường cong hoàn mỹ đến lạ.

Tội nghiệp Đỗ Lễ không hiểu chuyện, do sử dụng dị năng quá mức, gần như chạm đến điểm số âm, đã làm cho hắn phải hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh lại được.

Cho đến vừa nãy, sau khi đi ra boong thuyền, trông thấy bốn người này đang tận hưởng như vậy, trong lòng ganh tị không thể nào kể hết. Với tiêu chí ăn không được thì phá cho hôi, hắn dĩ nhiên đã tìm cách để phá đám.

Và kết quả là vừa nói dứt câu, không đợi cho bốn cô gái có phản ứng, thì Đỗ Lễ bất thình lình đã bị hai người lao tới kìm kẹp khống chế.

Bên trái Louis, bên phải Hieman, cả hai đồng lòng kìm kẹp lại thanh niên số nhọ Đỗ Lễ, áp giải hắn đi ngược trở vào bên trong khoang thuyền.

- “Này! Này! Các ngươi làm cái gì vậy?! Chúng ta là đồng minh đó! Đừng vì phụ nữ mà bán rẻ anh em chứ. Ê này, đừng! Ưm mưm…”

Mặc kệ cho Đỗ Lễ có ra sức chống cự cỡ nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không khoan nhượng tí nào. Thậm chí, Hieman còn tàn nhẫn, lột vớ chân nhét vào miệng Đỗ Lễ trong ánh mắt kinh hãi, cực độ hoảng sợ của đối phương.

Giống như có chứa thuốc gây mê cực mạnh, vớ chân của Hieman vừa được nhét vào mồm thì Đỗ Lễ đã trợn trắng cả hai mắt, hôn mê bất tỉnh ngay tức thì. Louis và Hieman càng nhẹ nhõm hơn, áp giải đồng đội của mình trở về khoang thuyền.

Chốc lát sau đó, cả hai cặp kè nhau đi trở lại một góc trên boong tiếp tục ngồi ngắm cảnh. Đắng lòng cho thanh niên Đỗ Lễ chỉ đành chấp nhận số kiếp bị nhốt lại bên trong khoang thuyền.

Ngồi ở một góc boong thuyền, ánh mắt Louis có chút tương tự với một tên trộm, không ngừng ngó dáo dác xung quanh. Đang lúc đảo qua mặt biển xanh vờn thì bất thình lình hắn lại bắn tỉa trở về khu vực ba cô gái đang nằm tắm nắng. Nhìn được một chút, như chờ cho thời gian làm lạnh của kỹ năng hồi xong, hắn lại bắt đầu ngó ra ngoài.

Còn riêng Hieman thì hoàn toàn không có bất cứ ngại ngùng gì, rất thoải mái ngắm nghía biển đảo, núi non chập chùng phía trước. Đấy cũng không phải là vì hắn can đảm mà là do ánh mắt của hắn đều đã bị che khuất đi bởi món thần khí mắt kính mát rồi.

Trong khi đó, một vài người còn lại thì vẫn còn đang ôm chăn ấm, nệm êm nằm ngủ say giấc trong khoang thuyền, ví như Long, Terrell và Trần Hạo. Một số khác thuộc về giống loài chăm chỉ, siêng năng hơn thì cắm đầu vào bên trong tu luyện không ngừng nghỉ, như David và Vansy.

Riêng chỉ có một người là Rose vẫn ngồi bên cạnh chăm sóc cho Đình Tấn. Cho đến thời khắc này, Đình Tấn chưa hề có bất kì dấu hiệu nào cho thấy hắn muốn tỉnh lại.

Coi như là hiện tại nhiệm vụ xem như đã xong hết rồi, thế nhưng trong lòng nàng vẫn còn có một tảng đá đang đè nặng lên. Nhìn gương mặt hốc hác, tiều tụy của Đình Tấn, Rose không khỏi cảm thấy có chút chua xót trong lòng.

Mọi người trong nhóm có thể bình thản, vui vẻ nghỉ ngơi như vậy, một phần nguyên do cũng là bắt đầu từ lời nói dối của Rose. Nàng đã lừa mọi người rằng, Đình Tấn đã tỉnh lại nhưng rất suy yếu cần được nghỉ ngơi, để cho bọn họ không cần làm phiền và nàng sẽ là người phụ trách chăm sóc cho hắn.

Nói chăm sóc nhưng thực ra Rose cũng không biết mình phải nên làm gì với Đình Tấn bởi lẽ, vệ sinh cá nhân thì đã có máy móc lo liệu hết, còn ăn uống gì thì không cần thiết vì cũng đã có dịch dinh dưỡng ở kế bên đang không ngừng được truyền vào cơ thể hắn.

Những gì mà Rose có thể làm chỉ là ngồi đó, ngắm nhìn gương mặt như một kẻ nghiện ngập sắp chết đến nơi của hắn mà thôi.

Rose duỗi ra bàn tay ngọc, thon gọn trắng nõn của mình vuốt ve gò má lõm sâu của Đình Tấn rồi thì thào nói.

- “Sao một tên thanh niên nhỏ tuổi sống trong thành thị như ngươi lại có cái khí chất của một quân nhân thiết huyết như vậy được nhỉ… Thật là một con người nhiều bí ẩn làm ta càng lúc càng bị lún sâu vào…”

Nói đoạn, nàng thở ra một hơi dài.

- “Nếu về tới nơi mà ngươi vẫn chưa tỉnh lại thì biết phải nói với bọn họ làm sao đây chứ…”

Vô vàn những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu khiến Rose không khỏi cảm thấy bối rối. Nàng gục đầu xuống cạnh giường bệnh của Đình Tấn, miệng lẩm bẩm trong vô thức.

- “Nư…ớ…c”

Bỗng, một tiếng thều thào, lúc có lúc không, tựa như một cơn gió, thoảng lướt qua bên tai Rose, khiến nàng giật thót cả người, thần sắc mừng như điên cùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Đình Tấn.

Nàng luống cuống xoay người vòng quanh, mắt đảo qua toàn bộ những vật dụng trong căn phòng và cuối cùng thì dừng lại một bộ bình nước lọc.

Chộp ngay bình nước vào trong tay, Rose có chút run rẩy nâng đỡ đầu Đình Tấn dậy, đút từng chút nước cho hắn uống.



‘Ực… ực…’

Như sông khô hạn lâu ngày gặp phải cơn mưa đầu mùa, Đình Tấn chậm chạp nuốt từng ngụm nước một, mãi cho đến khi bình nước lọc đã hết sạch không còn một giọt mới thôi.

Trong lúc uống được vài ngụm nước ấy, một cảm giác ngon ngọt đến mát lạnh cả cuống họng, một thứ cảm giác mà đã lâu lắm rồi chưa từng gặp lại khiến hắn không khỏi hồi ức về một đoạn thời gian bản thân chuyên đi vật lộn với tử thần.

- “Tấn… Tấn… ngươi nghe ta nói không? Ngươi thế nào rồi? Tấn…”

Bất chợt, hắn nghe được loáng thoáng bên tai như có ai đó gọi tên mình. Thế nhưng xung quanh lại là một tấm màn đen vô cực, không có điểm dừng.

Muốn đưa bàn tay ra trước mặt, thế nhưng một cảm giác vô lực kéo tới, nhấn chìm mọi cố gắng và nỗ lực của hắn. Muốn bước đi, nhưng đôi chân lại nặng chịch, không thể nhấc lên.

Và rồi hắn nhìn thấy một vài tia sáng. Khởi đầu rất mờ nhạt không thấy rõ, nhưng những tia sáng ấy dần dần tích tụ lại gần với nhau, trở nên sáng chói hơn. Điều đó vô tình kích thích đồng tử trong mắt hắn, khiến ý thức của hắn từ từ phục hồi lại một cách chậm chạp.

Ập vào trong tầm nhìn của hắn là một bóng người, hay nói đúng hơn là một gương mặt mờ ảo không thấy rõ ngũ quan. Bất quá, khi nghe được giọng nói của đối phương, hắn đã lục tìm được trong trí nhớ chủ nhân của giọng nói này.

- “T…a không sao…”

Bờ môi khô khốc vẫn còn vương lại vài giọt nước đọng lúc nãy, hắn thều thào cố gắng nói.

Vẻ mặt sầu lo trước đó của Rose hoàn toàn đã bị che lấp đi bởi vô hạn những niềm vui mừng khi nghe được hồi đáp của hắn.

- “Ngươi thế nào rồi? Có muốn uống thêm nước không?”

Tuy nhiên, nàng vẫn cố gắng trấn giữ bình tình cần phải có mà gấp giọng hỏi lại.

Đình Tấn không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu ra hiệu cho Rose. Ở thời khắc hiện tại này đây, hắn quá mệt mỏi, dù cho nói cũng rất khó mà hoàn chỉnh được. Tay chân vô lực, hoàn toàn không còn chút sức nào, dù cho động đậy cũng không thể.

Mà hơn hết là, trong đầu của hắn lúc này đây cảm giác giống như đã bị bỏ trống đi một khoảng rộng. Thứ cảm giác ấy rất kì lạ không tài nào có thể diễn tả thành lời, nhưng Đình Tấn thì biết rõ, nó chính là do tinh thần, hay nói đúng hơn là MP bị hao hụt đến trống rỗng.

Đến bây giờ hắn mới hiểu được hàm ý trong lời nói của Mephisto. Đánh đổi để triệu hồi ra ‘Địa Ngục Môn’ quả thật không phải là thứ mà một tên vong linh pháp sư 30 cấp như hắn có thể chịu đựng được.

Sau một lúc, Rose đã cho Đình Tấn uống xong bình nước thứ hai xong, tình trạng của hắn mới khá hơn được đôi chút.

Nhìn xung quanh căn phòng không có đồng hồ nào hiển thị ngày giờ, hắn mới tò mò liếc mắt nhìn Rose mà hỏi.

- “Ta hôn mê bao lâu rồi?”

- “Bốn ngày ba đêm rồi. Nếu chốc nữa ngươi còn chưa tỉnh, chắc ta sẽ đưa ngươi vào bệnh viện quân đội trung ương mất thôi.”

Rose mỉm cười rạng rỡ, trêu đùa hắn một câu.

Còn Đình Tấn thì hoàn toàn bị bất ngờ vì lời nói của Rose. Dù rằng đã đoán được mình không thể nào chỉ ngủ một giấc nửa ngày như bị phản phệ sau lần triệu hồi Tu La Huyết Chiến Sĩ trước đó.

Thế nhưng có ra sao đi chăng nữa thì hắn cũng không thể nào nghĩ tới, mình sẽ bị hôn mê lâu như vậy. Ảnh hưởng của lần triệu hồi ‘Địa Ngục Môn’ lần này đối với cơ thể của hắn đã mang lại một áp lực quá lớn.

Kết quả ấy khiến hắn không khỏi lo lắng liệu sẽ còn có phản phệ nào khác tới sức mạnh của mình nữa hay không.

- “Những người khác đâu rồi? Sau khi ta hôn mê, có ai bị thương gì hay không?”

Ngồi lựa lưng lên thành giường, hắn lo lắng ngước mắt nhìn Rose mà hỏi.

- “Ngươi không phải lo lắng quá, mọi chuyện đều ổn. Nhờ có ngươi với gã Mephisto kia mà tên Paal đã bị tiêu diệt gọn, hơn nữa còn là bị Long phong ấn lại rồi. Mọi người chỉ bị vài vết thương nhẹ, hiện tại đều đã sinh long hoạt hổ trở lại hết cả rồi. Bây giờ chúng ta đang trên đường trở lại Entire Land, chắc khoảng năm, sáu giờ nữa thì thuyền sẽ cập bến rồi.”

Hiểu rõ nỗi lo lắng trong lòng Đình Tấn, Rose nhanh chóng tường trình lại rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong đoạn thời gian mà hắn đã hôn mê vừa qua.

- “Cái gì?! Khụ khụ… Long… đã phong ấn lại được Paal? Ngươi nói thật?”

Nhưng bất ngờ, Đình Tấn gần như không kìm được cảm xúc của mình, kinh ngạc đến trợn mắt lên mà quát lại Rose. Thế nhưng vì cơ thể suy yếu, lá phổi không chịu đựng được hoạt động mạnh một cách đột ngột như vậy khiến hắn không ngừng ho khan.

- “Ừm… đã phong ấn lại vào trong sợi dây chuyền của hắn, nếu ta nhớ không lầm.”

Rose gật đầu khẳng định đáp lại.

Đình Tấn lập tức liền rơi vào trong trầm tư suy nghĩ ngay sau khi nghe được đoạn tin tức chấn động này của Rose.

Một hồi lâu sau, đôi mắt hắn lóe lên một tia tinh quang. Nhìn về phía Rose, hắn nhẹ giọng nói, nhưng lại giống như là đang ra lệnh.

- “Ta muốn gặp Long, phiền ngươi đi gọi hắn tới đây giúp ta.”

Cũng không nghĩ nhiều vì lý do gì Đình Tấn muốn gặp Long, Rose dứt khoát gật đầu đồng ý rồi đứng dậy rời đi.

Không mất quá nhiều thời gian, khoảng vài phút sau, cửa phòng lại mở ra. Đi vào có hai thân ảnh, dĩ nhiên là Long và Rose.

- “Nghe nói ngươi muốn gặp ta?”

Long bước vào phòng, nhìn Đình Tấn với vẻ lạnh nhạt mà hỏi. Tuy vậy nhưng ánh mắt có chút điểm quan tâm và lo lắng như đã nói lên, hắn cũng không thật sự là lạnh lùng như vậy.

- “Ừm, ngươi thế nào rồi? Sức khỏe đã hoàn toàn khôi phục lại chưa?”

Không để ý lắm đến thái độ của Long, Đình Tấn gật đầu, mỉm cười thân thiện và đáp lại bằng một câu hỏi.

- “Thuốc của ngươi rất tốt, dùng có vài lọ thì ta đã hoàn toàn khôi phục lại rồi. Nếu có thể thì sau khi trở về, ngươi cho ta xin thêm vài lọ đi, đề phòng có bất trắc gì có thể lấy ra dùng ngay.”

Có vẻ bị ảnh hưởng bởi vẻ thân thiện của Đình Tấn, Long cũng thay đổi sắc mặt, vừa cười vừa nói.

Bất quá, không được bao lâu thì nụ cười của hắn đã cứng đờ lại chỉ vì một câu nói của Đình Tấn.

- “Không cần đâu, nếu ngươi muốn thì sau này có thể sử dụng bất cứ lúc nào, bất cứ số lượng là bao nhiêu cũng có. Chỉ cần ngươi chấp thuận với ta một điều kiện.”

Long hơi nhíu đôi chân mày dường như đang suy nghĩ về những hàm ý ẩn trong câu nói của Đình Tấn và ý đồ mà hắn muốn hướng tới.

- “Điều kiện gì?”

Sau một hồi lâu im lặng, có thể là vì không nghĩ ra được kết quả nào hài lòng, Long mới lên tiếng hỏi.

Vẫn giữ nụ cười mỉm trên gương mặt, Đình Tấn thản nhiên đáp.

- “Gia nhập [The Alliance] của ta!”

Tuy rằng ngữ khí hời hợt, thế nhưng chất giọng đầy quả quyết và khẳng định, chắc nịch như đinh đóng cột, chẳng khác gì hắn đã chắc chắn Long sẽ gia nhập [The Alliance] của mình.

Long đột nhiên mở miệng phì cười một tiếng, hàm ý khinh thường rõ ràng bên trong tiếng cười đó.

- “Ta thật tò mò… Không biết dựa trên cơ sở nào mà ngươi lại tự tin có thể làm cho ta gia nhập cái công hội [The Alliance] của ngươi như vậy?”

Hắn chống một tay lên gối, mặt đối mặt với Đình Tấn hỏi lại, thái độ rất rõ ràng nếu như đối phương đưa ra một câu trả lời không thuyết phục thì hắn sẽ bỏ đi ngay tức khắc.

- “Nghe nói ngươi đã phong ấn Paal vào trong một sợi dây chuyền, có thể cho ta xem thứ đó không?”

Bỗng nhiên, Đình Tấn đột ngột chuyển đổi đề tài 180 độ, khiến Long cũng bất ngờ theo, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Dù vậy nhưng Long cũng không từ chối, hắn quyết muốn xem thử xem, rốt cục Đình Tấn là đang bày ra chiêu trò gì.

- “Đây! Cẩn thận đừng làm rơi.”

Vừa nói, Long vừa đưa tay tháo sợi dây chuyền có mặt làm bằng đá cuội trên cổ mình xuống, đưa cho Đình Tấn. Hành động rất cẩn thận giống như nâng niu báu vật của mình vậy.

Cả Rose và Đình Tấn thấy được điều đó nhưng cũng không buồn cười gì, bởi lẽ bọn họ hiểu được bên trong viên đá đang giam cầm một kẻ đủ để đánh cho bọn họ lên bờ xuống ruộng mấy lần.

Đưa hai tay ra tiếp đón sợi dây chuyền của Long, Đình Tấn cẩn thận nâng đỡ nó lên trước mặt mình, tỉ mỉ quan sát từng chút một.

Trong ánh mắt tò mò của Rose, cùng với ánh mắt ngờ vực của Long, Đình Tấn nhẹ buông cánh tay đang cầm viên đá xuống.

Hắn chậm rãi liếc nhìn về phía Long, hờ hững phát biểu một câu khiến đối phương chết đứng cả người.

- “Nếu như ta dạy cho ngươi cách triệu hồi cảnh cổng để kéo Paal ra như ta đã từng làm với Mephisto trước đó, ngươi có chấp thuận gia nhập vào [The Alliance] không?”
Bình Luận (0)
Comment