Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 95

Đội Bộ Xương Chiến Sĩ đưa khiên ra trước mặt, theo trận hình chữ nhật bước đều chậm rãi tiến lên, theo sau chính là đàn Tang Thi.

Bộ Xương Cung Thủ cũng xếp thành hàng đứng phía sau cùng, vẫn tiếp tục công kích không ngừng nghỉ bọn Reek đang xông tới.

"Tử Vong Màn Che"

-1290…

"Linh Hồn Chấn Động"

Ngay khi đàn Reek xông lên sắp va chạm với đội Bộ Xương Chiến Sĩ, Đình Tấn lập tức ra lệnh cho đám Bộ Xương Cung Thủ sử dụng kỹ năng đồng quy vu tận của chúng. Đồng thời hắn cũng thả ra "Tử Vong Màn Che" để giảm tốc độ và phòng thủ của chúng, tăng lên một ít chỉ số cho quân mình.

Toàn bộ những tên Bộ Xương Cung Thủ đồng loạt lấy từ trong ống tên ra một mũi tên xương bóng loáng lấp lóe ánh sáng xanh như bóng đèn neon. Sau khi chúng đặt mũi tên này lên dây cung thì ánh sáng trên đó càng trở nên mạnh hơn. Cho đến khi ánh sáng như hóa thành một ngọn lửa màu xanh đang bốc cháy thì chúng mới buông tay.

42 mũi tên như những đốm lửa xanh bay lên trời rồi rơi vào đám Reek đang điên cuồng lao tới kia. Những con số sát thương kinh khủng nổi lên trên đầu chúng, kèm theo đó chính là hiệu quả tê liệt từ kĩ năng phát động ra.

Thân thể tê cứng, lại kết hợp với tốc độ đang lao tới của chúng thì không thể tránh được bị vấp té liên tục lăn lộn trên mặt đất. Những con chạy sau cũng bị cản trở mà giảm tốc độ lại.

Hiệu quả tuy rất lớn nhưng tổn thất cũng không nhỏ. 42 con Bộ Xương Cung Thủ sau khi sử dụng kỹ năng, bắn ra mũi tên kia cả bộ xương giống như mất đi sự kết dính, sụp đổ xuống đất chỉ để lại một bộ xương cốt trắng ngà và vài món đồ vật mà chúng trang bị.

“Triệu Hồi Bộ Xương Cung Thủ”

Đã chuẩn bị sẵn trước đó, Đình Tấn lập tức triệu hồi lại đám Bộ Xương Cung Thủ ra mệnh lệnh cho chúng tiếp tục bắn tỉa.

“Rầm rầm…”

Đàn Reek đã nhảy vồ vào giữa đội hình Bộ Xương Chiến Sĩ, âm thanh ầm ầm vang lên liên tục. Cũng ngay lúc này đám Tang Thi lập tức leo lên người những con Bộ Xương Chiến Sĩ, xông về phía những con Reek đang bị cản lại kia.

“Gào… phừng phừng”

-1300…

Nhưng một màn sắp tới đây làm Đình Tấn trái tim lạnh đi một nửa, từng con Reek tinh anh như những cổ máy phun lửa. Trong miệng chúng xuất hiện một bản thu nhỏ của vòng tròn ma thuật như khi pháp sư sử dụng kỹ năng. Những đám lửa đỏ lòm từ trong đó liên tục bay ra ngoài đốt cháy đám vong linh của Đình Tấn.

Chỉ có 5 con Reek Tinh Anh thôi nhưng những đám lửa đỏ từ miệng của chúng đã liên tục thiêu cháy bao trùm gần hết đám vong linh của Đình Tấn. Bộ Xương Chiến Sĩ và Tang Thi hầu như không thể chống đỡ với kỹ năng này của chúng.

Ở phía sau, đội Bộ Xương Cung Thủ tuy đã liên tục bắn tên nhưng là lượng sát thương không cao bao nhiêu, cũng quá phân tán không đủ lượng sát thương để giết 1 con Reek.

Hơn nữa lượng HP khôi phục của những con Reek này quá cao làm cho ống HP của chúng từ đầu đến cuối đều chỉ bị hụt đi một chút do hiệu ứng của "Tử Vong Màn Che".

Ngay sau đó một lúc, tốc độ triệu hồi bù đắp quân số của Đình Tấn đã bắt đầu đuối sức, không đuổi kịp tốc độ vong linh bị đám Reek giết chết.

- "Dừng lại! Rút lui thôi, bọn quái vật này quá mạnh rồi. Chúng ta hiện tại vẫn chưa đủ sức nhai chúng đâu. Đi nhanh thôi, đám vong linh không trụ được lâu đâu."

4 người còn lại trong đội đang định xông lên chém giết liền bị Đình Tấn cản lại. Hắn trầm giọng mà phân tích cho 4 người, sau đó triệu hồi cho đủ số lượng vong linh rồi dẫn đầu xoay người rời đi. Trước khi đi hắn cũng không quên ra lệnh cho đám vong linh tập trung vào một con Reek mà chém giết.

EXP +12000

Chạy đi một đoạn đường cách chiến trường hơn 200m, một con số kinh nghiệm tràn vào ống kinh nghiệm của 5 người. Đình Tấn cũng há hốc mồm nhìn điểm kinh nghiệm thưởng cho kia. Hắn lẩm nhẩm tính toán thì càng ngạc nhiên vì điểm kinh nghiệm quá nhiều đi.

Nhưng quay đầu nhìn lại thì Đình Tấn cũng không ham gì mấy, vì gần 200 con vong linh của hắn đã bị đám Reek kia nướng khét chỉ còn gần 10 con Tang Thi đang đeo bám trên người chúng thôi.

Đình Tấn không khỏi thầm nghĩ, 30 cấp ắt hẳn là một cột mốc cho sự thay đổi về chất. Những con quái vật lúc đầu đa số có hình dạng đều khá tương tự với động vật trên trái đất, nhưng càng về sau thì càng có nhiều sự thay đổi.

Dĩ nhiên sức mạnh và độ khủng bố của chúng cũng sẽ tăng theo. Chứ nếu như chỉ vỏn vẹn là như những con quái vật dưới 30 cấp kia thì không đến nổi dồn ép loài người đi vào hướng diệt vong.

Lắc đầu thở dài cảm thán vì thực lực vẫn còn yếu, Đình Tấn chỉ có thể dẫn đội quay trở về khu vực xung quanh doanh trại quân đội săn giết lấy những con quái vật dưới 30 cấp.

5 giờ chiều…

Sau khi giết xong một đàn Bò Sắt, Đình Tấn ngẩng đầu nhìn mặt trời đã dần ngã về phía tây, hắn lập tức dẫn dắt cả đội về doanh trại. Trong cả buổi chiều rong ruổi này, Đình Tấn thu hoạch kinh nghiệm cũng rất phong phú, cả nhóm đã gần đủ để thăng lên một cấp, riêng Terrell đã đủ kinh nghiệm bước lên hàng 2x cao thủ.

Cũng trong đoạn thời gian này Đình Tấn đã chú ý khá nhiều hành động bất thường của David. Gương mặt bịt kín đôi lúc cúi trầm tư, ngẩn ngơ. Trong mắt đôi lúc tràn đầy lo lắng, mệt mỏi. Trong quá trình chiến đấu cũng thường hay mắc phải những sai lầm.

Đình Tấn lúc này mới tiến lại gần David giọng quan tâm, nhẹ nhàng hỏi dò:

- “Ngươi bị sao vậy? Có chuyện gì sao?”

David đang trầm tư cúi đầu bước đi, đột nhiên nghe đến giọng của Đình Tấn bên cạnh thì hốt hoảng ngẩn đầu lên nhìn hắn. Tuy gương mặt đã bịt kín bằng khăn che mặt nhưng điều này cũng không giấu được những biểu hiện trong đôi mắt kia, cửa sổ tâm hồn của hắn.

Đình Tấn nhìn thấy David có biểu hiện như vậy càng thêm nghi ngờ. Đưa tay vịn lấy đầu David, Đình Tấn chăm chú nhìn vào mắt hắn, trầm giọng ép hỏi:

- “Ngươi có còn xem chúng ta là anh em không?”

David bị Đình Tấn vịn lấy đầu, 2 đôi mắt nhìn thẳng vào nhau. David trong lòng càng thêm nao nao. Hắn cắn răng im lặng một lúc lâu, đôi mắt chợt đỏ lên một chút, không kìm FvIT6y8b được mà gật nhẹ đầu.

Trong lúc David im lặng, Đình Tấn trong lòng càng thêm nghi ngờ, những người khác xung quanh cũng bắt đầu tiến lại gần. Trong đầu họ bây giờ đã có suy nghĩ.

- “Chắc chắn có chuyện đã xảy ra!”

Đình Tấn nhìn mọi người xung quanh một chút, lại nhìn về phía David. Nắm hắn tay hắn xiết lại rồi buông lỏng ra. Thở dài một hơi, hắn vừa vỗ vào vai David, vừa nhẹ giọng thì thào:

- “Người anh em, chúng ta vốn sinh ra đều đã gặp phải đủ mọi chuyện bất hạnh rồi.

Louis và ta đều mất đi cha mẹ. Terrell và ngươi thì bị vất bỏ. Cuộc sống này cũng đã đủ khắc nghiệt rồi, đừng cố làm nó thêm khó khăn hơn nữa.

Từ ngày ngươi bước chân vào [The Alliance] này, mọi người ở đây đều xem ngươi như là anh em trong một gia đình. Sẵn sàng cho ngươi chỗ dựa, sẵn sàng trợ giúp khi ngươi gặp khó khăn. Cho nên… đừng làm chúng ta phải lo lắng.”

David ngẩng đầu lên nhìn Đình Tấn và mọi người xung quanh. Hắn bây giờ hàm răng phải cắn chặt, bờ môi cũng đang run rẩy vì cố kìm nén không cho mình phát ra âm thanh nào. Chỉ có đôi mắt đã hơi đỏ, David hơi gật nhẹ một cái như nói rằng “Ta hiểu”.

Đình Tấn mỉm cười gật đầu rồi xoay người dẫn đầu đi về doanh trại đóng quân. Nhưng trong đầu vẫn tự trấn an mình.

- “Miễn cưỡng cũng không làm được gì, chỉ làm tình hình trở nên tệ thêm. Khi nào David hắn đã thông suốt chắc sẽ nói thôi.”

David trong lòng rối bời, một phần vì không muốn nói dối phản bội mọi người. Một phần lại lo nghĩ cho đám em út của mình đang chịu nguy hiểm. Hắn cứ thẫn thờ bước đi theo sau cả nhóm trở về doanh trại đóng quân.

1 giờ sau, cả nhóm 5 người đã ngồi vây quanh một đống lửa trước lều trại của họ trong doanh trại quân đội ở khu vực dã ngoại. Ánh lửa bập bùng cùng với 4 cặp mắt chăm chăm nhìn vào gương mặt tiều tụy của David.

Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, thức ăn được bày ra nhưng không có ai muốn ăn. David thì ngồi đó hai tay chống gối, đưa lên ôm đầu đã được một lúc lâu.

Nhìn thấy tình huống của David như vậy, Đình Tấn biết không thể ép hỏi hắn nữa nếu không hắn sẽ bùng nổ đăng xuất khỏi game thì càng khó khuyên bảo. Đầu óc nhanh chóng suy luận từng điểm mấu chốt.

Cả nhóm chìm trong một bầu không khí trầm trọng, xung quanh im ắng chỉ có tiếng lộp bộp từ những thanh củi bị đốt cháy truyền ra. Trong lòng mọi người bây giờ đều nghi ngờ và lo lắng thay cho David.
Bình Luận (0)
Comment