Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Chương 4

Ôn Hương cũng không ngờ, ở nơi hoang vắng này, trong màn đêm mưa to gió lớn, vậy mà sẽ nhìn thấy một cỗ xe ngựa đi trêи đường nhỏ.

Cỗ xe ngựa đó có màu nâu sẫm, nhẹ nhàng, chất lượng tốt, giống như ở trong nước mưa dần dần lộ ra hoa văn và tơ vàng.

Ở trong đêm mưa sấm chớp này, cũng khó che đậy khí chất xa xỉ đó.

Mí mắt của Ôn Hương hơi giật giật.

Nàng ta nhận ra chất gỗ, thân của cỗ xe ngựa đó được làm từ gỗ Trinh Nam sẫm, được mệnh danh ‘một hòm báu vật, không bằng nửa khúc gỗ đen’!

Cả Thiên Vinh hoàng triều không có quá năm người được hưởng sự tôn quý như này.

Thấy cỗ xe ngựa đó từ từ đi tới, trong lòng Ôn Hương đã có suy đoán về thân phận của chủ nhân cỗ xe ngựa.

Ở ngoại ô hoang vắng như này, tuyệt đối không thể là ba vị quý nhân trong cung kia được, mà đại tướng quân khai quốc đã gần trăm tuổi, cho dù ý chí chưa tắt, bộ xương già đó cũng không cho phép ông ta ra xa khỏi nhà.

Người còn lại, cũng chỉ có vị đó rồi!

Dung Thế tử --- Dung Tử Hiên, đích trưởng tử của Dung Vương phủ Dung Vương gia – đệ đệ ruột của bệ hạ hiện nay.

Nghĩ tới tên của người này, Ôn Hương không khỏi mím môi, đáy mắt vụt qua một tia khó dò.

Ấn tượng của nàng về người này rất sâu, không chỉ là vì sự nổi tiếng tài giỏi tới mức biến thái đó của Dung Tử Hiên càng bởi vì, đó là ngươi duy nhất kiếp trước đưa cáo trạng giải oan thay phụ vương lúc xét xử ở Đại Lý Tự!

Nói ở mức độ nhất định, Dung Thế tử này coi như là có ơn với Ôn Hương và phụ vương.

“Tiểu thư?” Phúc Nhi từ trong cảm xúc sợ hãi chầm chậm dịu đi, lại nhìn thấy tiểu thư đứng ở trêи đường không có nhúc nhích, không nhịn được nhìn về phía ánh mắt nàng đang nhìn, khi nhìn rõ cỗ xe ngựa cách đó không xa kia, Phúc Nhi mặt nhỏ tái trắng.Hỏng rồi, có phải... có phải là bị phát hiện rồi không?!

Cỗ xe ngựa đó dường như là đang hướng về phía Ôn Hương bọn họ, sau đó, dừng lại ở bên người bọn họ.

Ôn Hương hơi cúi đầu.

Chỉ nghe một giọng nói trong trẻo ưu nhã từ trong khoang xe truyền tới.

“Là Ôn nhị cô nương của Phủ Hoa Vương sao?”

Sau đó, chiếc mành ở thân xe đó hơi vén lên, lộ ra cảnh tượng trong xe.

Bởi vì phải xử lý thi thể, Ôn Hương và Phúc Nhi đều chỉ là khoác áo mưa, ở trong đêm mưa lạnh lẽo, cơ thể của Ôn Hương bị đông tới mức hơi run rẩy, khóe miệng của nàng có hơi trắng nhợt, thấp giọng nói: “Phải, Ôn Hương tham kiến Dung Thế tử.”

“Nhị cô nương có muốn lên xe không?” Giọng của Dung Tử Hiên, giống như gió mát ở ngọn núi xa thổi tới, ôn nhuận như ngọc.

Ôn Hương không khỏi ngước mắt, chỉ thấy trêи người hắn bất giác lộ ra khí chất biếng nhác cao quý. Làn mưa mờ đã làm mờ đi gương mặt hắn, lại tăng thêm khí chất khác lạ, khiến người ta càng muốn sau màn mưa kia là dung mạo như nào.

Tuy nói kiếp trước Dung Thế tử này là thay phụ vương giải oan, nhưng lại không phải là hắn đích thân tới.

Chỉ vì hai mắt của hắn không thấy gì, không tiện ra ngoài, vì thế người phái đi là thị vệ thủ hạ của hắn.

Có thể nói, kiếp trước sống lâu như vậy, Ôn Hương chưa từng gặp Dung Thế tử này, không ngờ hắn lại tuấn dật tao nhã, phong hoa tuyết nguyệt, không hổ là người được ‘phái nữ ái mộ’ nhất.

“Đa tạ Dung Thế tử.” Ôn Hương cụp mắt, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là cách đây không xa chính là điền trang của ta, cho nên không làm phiền Thế tử điện hạ.”

Nàng không chắc chắn Dung Tử Hiên này có nhìn thấy hành vi ném xác của nàng không, hơn nữa trêи tay nàng còn mang theo mùi máu. Tuy nói Dung Thế tử này tính là ân nhân kiếp trước, nhưng trước mắt chuyện Ôn Hương giết người này, tốt nhất vẫn là càng ít người biết càng tốt.

Nghĩ như vậy, Ôn Hương không khỏi siết chặt tay trong ống tay áo.

Đột nhiên, một tiếng cười giòn rã khẽ truyền vào trong tai, Ôn Hương nhíu mày liễu, không hiểu ý đồ của Dung Thế tử này.

“Nhị cô nương, nghe Thượng khuyên một câu. Tuy nói trận mưa này lớn nước nhiều, nhưng con sông gấp khúc lại nông, muốn xử lý sạch thi thể, chuyện này không phải là cách hay.”

Ôn Hương bỗng ngẩng đầu lên, trong mắt vụt qua một tia kinh ngạc. Mà đằng sau nàng, Phúc Nhi không dám nói một lời càng hoảng sợ thẩn thể phát run.

“Dung Thế tử đây là ý gì?” Ánh mắt nhu hòa của Ôn Hương lập tức nhiễm lạnh, cho dù Dung Thế tử này kiếp trước có ơn với nàng, nhưng Ôn Hương ghét nhất người khác uy hϊế͙p͙ mình!

Thấy ánh mắt kinh người xuyên qua màn mưa mà tới kia, Dung Tử Hiên hơi sững ra, trêи môi xuất hiện một nụ cười bất lực mà ôn hòa, nói: “Hiên không có ác ý, nhị cô nương không cần phòng bị như vậy.”

“Chỉ là gió mưa kiểu này dường như không có dấu hiệu sẽ dừng lại, mà ngựa và thị vệ của Hiên đều đã bôn ba nhiều ngày, muốn mượn điền trang của nhị cô nương dừng chân nghỉ tạm.” Ánh mắt của hắn rất ôn nhuận, bày ra vẻ thanh cao: “Để bảo đáp, Hiên nguyện thay nhị cô nương xử lý thi thể.”

Không thể không nói, Ôn Hương bị lời của hắn làm cho sửng sốt.

Tuy lời này trước sau xâu chuỗi lại không có vấn đề gì, chỉ là... nàng tưởng Dung Thế tử này là người thanh cao chính trực, không ngờ hắn vậy mà không hỏi nguyên do, liền giúp nàng xử lý thi thể?

Do dự chốc lát, giống như là một loại trực giác, Ôn Hương cảm thấy, Dung Thế tử này sẽ không lừa nàng.

Vì thế, nàng gật đầu, nói: “Chỗ đó làm phiền Thế tử rồi.”

“Vinh hạnh của Hiên.” Dung Tử Hiên nhàn nhạt mỉm cười.

Một giây sau, một bóng xám từ trước xe nhảy ra, bay tới bên sông.

Lực chú ý vừa rồi của Ôn Hương đều đặt trêи người Dung Tử Hiên, ngược lại phớt lờ thị vệ đánh xe đó, tuy nhiên lúc này vừa nhìn, lại kinh dị phát hiện, người này chính là thị vệ kiếp trước thay Dung Tử Hiên đưa giấy cáo trạng.

Cơn mưa tầm tã, chỉ có thể nhìn rõ thị vệ từ trong ngực lấy ra cái lọ gì đó, sau đó đổ vào thi xác, không lâu sau, thi thể đó không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Ôn Hương sửng sốt trong lòng, ấn tượng về Dung Tử Hiên ở kiếp trước dường như lúc này bỗng sụp đổ.

Nàng trước kia ở trong miệng của phụ vương từng nghe được lời đánh giá về Dung Tử Hiên, “Cao như ánh mặt trời, tâm tư tinh tế”, ở hoàng bá phụ, cũng chính là trong miệng của bệ hạ đương thời, chính là “ôn nhuận tinh tế, kinh tài tuyệt diễm”, mà trong phố càng là truyền hắn phẩm tính từ bi bác ái.

Nhưng, những điều này dường như với những gì nhìn thấy trước mắt, hoàn toàn không giống.

Nàng quả thật muốn nghi ngờ đây có phải là Dung Tử Hiên thật không!

Không lâu sau, thị vệ đó bay trở lại, vững vàng rơi vào vị trí đánh xe của chiếc xe ngựa.

Chỉ thấy thị vệ ôm quyền với khoang xe, sau đó nói: “Thế tử, đã giải quyết.”

Dung Tử Hiên khẽ gật đầu, thông qua mành che, nói: “Nhị cô nương, mời lên xe đi.”

Rõ ràng là giọng nói ôn hòa như thế, lại khiến Ôn Hương vô thức sinh ra chút hàn ý, nàng lắc đầu, cúi đầu nói: “Không cần đâu, Ôn Hương cả người đã dính nước mưa, sợ làm bẩn xe ngựa của Thế tử, vẫn là đi bộ dẫn đường đi.”

Nghe thấy lời từ chối của nàng, ánh mắt của Dung Tử Hiên hơi tối lại, nhưng ngoài mặt vẫn thanh nhã điềm nhiên như cũ, khẽ nói: “Nếu nhị cô nương kiên trì như vậy... Hiên cũng không kiên trì nữa. Vất vả rồi.”

Ôn Hương cụp mắt không dám nhìn Dung Tử Hiên, cũng tự nhiên không có nhìn thấy Dung Tử Hiên vì lời từ chối của nàng mà trong nháy mắt vẻ mặt trở nên xa cách lạnh nhạt.

Phúc Nhi thấy một loại chuyện này, không dám lên tiếng, chỉ có thể lặng lẽ đi theo đằng sau tiểu thư nhà mình, dáng vẻ rất sợ.

Điền trang quả thật cách không xa, không lâu sau, một nhóm người liền đi vào điền trang.
Bình Luận (0)
Comment