Thuốc đưa lên đều là thuốc tốt, cao bôi cũng là loại thượng hạng, cơn sốt và những nốt mụn nước trên người của Khương Yên dần dần xẹp xuống.
Giữ đúng lời, Cơ Trường Uyên mỗi ngày đều cẩn thận bôi thuốc cho Khương Yên đến ba bận, cho nên sau khi nốt mụn khô đi và bong ra cũng không hề để lại dấu vết gì trên làn da non mịn của thiếu nữ.
Ban đầu Khương Yên còn bài xích vô cùng, sau khi mềm mại phản kháng hay khóc lóc năn nỉ đều vô ích, nàng giờ đây đã chấp nhận trong vô cảm.
Dù gì cũng là Thái tử điện hạ của một nước, lại đích thân bôi thuốc cho nàng mỗi ngày, cứ coi như một ân huệ đặc biệt đi, dân thường sao có thể có đãi ngộ như thế này chứ.
Sau khi tự thôi miên bản thân xong, Khương Yên cứ thế nằm phè trên giường để Cơ Trường Uyên chăm sóc các nốt mụn nước trên người nàng.
“Ngươi có vẻ vô cùng hưởng thụ sự phục vụ của Cô đấy.” Cơ Trường Uyên nhướng mày nhìn Khương Yên đang thoải mái nằm đọc thoại bản trên giường.
Nghe âm thanh quen thuộc của nam nhân, Khương Yên giật mình ngồi dậy.
“Dân nữ không dám, có cho dân nữ mười lá gan cũng không dám để Thái tử điện hạ nhọc lòng.” Khương Yên cúi đầu, vội vàng quỳ mọp xuống nền đất.
Nhìn cần cổ nhỏ nhắn nhô ra và sườn mặt non mịn đã mờ dần những nốt mụn đỏ, tâm tình của Cơ Trường Uyên đột nhiên tốt hơn hẳn.
Như vậy mới được chứ, làm sao có thể để một nữ tử đương độ xuân thì mang một gương mặt đầy vết rỗ của bệnh thủy đậu cho được.
Hơn nữa, Khương Yên hiện tại càng nhìn lại càng hợp khẩu vị của hắn, để bên cạnh cũng có cái thú riêng.
“Ngươi cũng thấy thời gian qua Cô đã vất vả chiếu cố ngươi rất nhiều, sau này biết phải làm sao rồi chứ?” Cơ Trường Uyên chồng cằm mị hoặc nhìn người ngồi trên giường.
“Ân đức của điện hạ, Khương Yên cả đời cũng không quên, mỗi ngày sẽ thắp hương cầu trời khấn phật phù hộ độ trì cho điện hạ bình an mạnh khỏe, phúc thọ dài lâu.” Khương Yên lúc nói câu này là thật lòng thật dạ, nghĩ đến quốc thái dân an của đời trước, nàng thật sự mong muốn Cơ Trường Uyên sống lâu trăm tuổi để trị vì Đại Cơ phồn thịnh.
Cơ Trường Uyên châm chọc một tiếng: “Trăm sông nghìn núi này đều là con dân của Đại Cơ, thiếu một lời cầu nguyện của ngươi cũng không tổn hao phúc thọ của Cô bao nhiêu đâu.”
Khương Yên rùng mình một cái, dự cảm chẳng lành râm ran trong lòng.
“Điện hạ tôn quý, dưới một người trên vạn người, thiên hạ này là của điện hạ, lương dân Đại Cơ là con của điện hạ, là dân nữ thiển cận vô năng, không biết phải làm sao để đền đáp ơn huệ của điện hạ, xin điện hạ tha thứ.”
Cơ Trường Uyên trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng nhạt giọng lên tiếng: “Ngươi ngu ngốc như thế, Cô cũng không muốn trách, mai này đi theo Cô, có người dạy dỗ đàng hoàng, ắt sẽ dần dần tốt hơn.”
Câu nói của hắn như một nhát búa tạ đập thẳng xuống lồng n.g.ự.c của Khương Yên khiến nàng ngã ngồi trên mặt đất.
“Sao cơ… điện hạ nói… là ý…?”
Khương Yên lắp bắp mãi không nói được hết lời, lại khiến Cơ Trường Uyên nhíu mày không vui, âm thanh cũng trầm xuống: “Biểu hiện này của ngươi là thế nào? Không muốn đi theo Cô ư?”
Khương Yên cắn răng, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, khóe miệng ngoắc lên một đường cong méo mó: “Dân nữ nào dám có ý đó, được điện hạ trọng dụng là vinh hạnh của dân nữ.”
“Tốt nhất là như vậy.” Cơ Trường Uyên vẫn âm u lạnh lẽo như cũ, chiếc quạt kim xuyên bị quăng lên bàn trà vang lên một tiếng bén ngót: “Không cần chuẩn bị gì nhiều, những việc ở đây Cô đã xử lý xong, ba ngày sau lên đường luôn.”
Nói xong Cơ Trường Uyên đứng dậy phất tay áo bỏ đi, để mặc Khương Yên sững sờ ngồi trên nền đất lạnh.
Nàng tìm mọi cách để rời khỏi Hoàng Thành, cuối cùng lại bị người bắt trở về.
Quả thật quá bi ai.
Đã bị người bắt ép lên đường, Khương Yên cảm thấy không còn tâm trạng để ở lại biệt viện này nữa, dịch bệnh cũng đã được đẩy lùi, người bệnh giờ có thể coi nó như một căn bệnh tiêu chảy cấp, ngay khi phát hiện chỉ cần thông báo với đại phu là được đưa đi chữa trị mà không tốn tiền, cho nên nàng dứt khoát dọn dẹp tay nải trở về căn nhà gỗ ở cuối ngõ chợ Đông.
Khương Nặc nhìn thấy nàng bình an thì vui mừng đến phát khóc, cứ thế ôm chặt lấy nàng mà rơi lệ đầy mặt.
Liễu bà bà và Lô thị nhìn nhau gật đầu cười: “Tốt rồi, mọi thứ đều đã tốt rồi.”
Nhưng đến tối, khi Khương Yên họp mọi người lại căn dặn, Khương Nặc lần nữa khóc toáng lên: “Tại sao, tỷ không đi không được sao, muội không muốn, không muốn đâu!!!”
Nhìn một vòng những gương mặt ủ rũ, Khương Yên cũng không còn cách nào khác: “Vậy các ngươi nói xem, lệnh của Thái tử điện hạ, ta có thể không tuân theo sao?”
Khương Nặc chỉ là một tiểu cô nương, lúc này ngây thơ hỏi lại: “Còn cách nào khác để tỷ không phải đi lên kinh không?”
“Có!” Khương Yên trầm mặc gật đầu.
“Cách gì thế?” Mọi người nhao nhao lên hỏi.
“Bỏ trốn, chịu khó sống chui nhủi một thời gian, đến khi ngài ấy chán, lệnh truy nã hết hiệu lực thì trở về.” Khương Yên rất nghiêm túc nói.
Liễu bà bà và Lô thị nhìn nhau, thái dương giật liên hồi, cái này mà gọi là có cách ư? Không khác gì tìm đường c.h.ế.t cả.
Khương Yên híp mắt, dò hỏi: “Sao thế? Mọi người cảm thấy được không?”
“Cái này sao mà được cơ chú, Khương cô nương chớ nghĩ quẩn.” Lô thị thở dài.
Khương Yên biết những người này chỉ là lương dân thấp cổ bé họng, cho dù nàng thực sự muốn, bọn họ cũng không dám có lòng giúp đỡ, cho nên chỉ ừ một tiếng rồi lại rơi vào một mảnh im lặng.
“Tiểu Yên, nếu đã như vậy thì cứ yên tâm đi đến kinh thành đi, Thái tử điện hạ nhìn qua cũng là một bậc minh quân, cư xử cho tốt, chờ một thời gian nữa khi sự vụ ổn thỏa hẳn là ngài ấy sẽ thả ngươi trở về, mọi việc ở đây để lão bà này lo liệu cho.” Liễu bà bà lớn tuổi nhất, đã kinh qua nhiều chuyện, cuối cùng cũng nói ra một lời khuyên thật lòng. Bà tinh tường như thế, cũng không phải không nhìn ra được chuyện gì.
Khương Yên hiểu ý bà, cho nên cũng chỉ gật đầu: “Đa tạ Liễu bà bà, đã đến nước này thì chỉ đành nhờ người thời gian sắp tới chiếu cố cho Khương Nặc một chút.”
“Không, muội muốn theo tỷ cơ, đừng bỏ muội lại mà.” Khương Nặc nghe xong giãy nảy.
Khương Yên ngay lập tức đanh mặt: “Không được, kinh thành không phải là nơi tốt đẹp để cho muội đi đến đó.”
“Tại sao? Muội không muốn xa tỷ đâu.” Khương Nặc lã chã khóc.
Nhớ lại nơi ăn thịt người không nhả xương như Đông cung, cùng những thế gia danh môn bên ngoài dát vàng bên trong thối nát, Khương Yên càng quyết tâm không thể để cho Khương Nặc đi theo mình.
“Ngoan, nghe lời Liễu bà bà ở lại nơi này chờ, tỷ sẽ về sớm thôi.” Khương Yên xoa đầu nhẹ giọng an ủi tiểu cô nương đang nức nở: “Kinh thành không phải nơi tốt đẹp gì, huống chi tỷ đi là làm việc cho Thái tử điện hạ, không có thời gian chăm lo cho muội, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, không chỉ có muội và cả tỷ cũng bị liên lụy đến mất đầu. Nguy hiểm như vậy, muội nói xem tỷ làm sao có thể đưa muội theo được chứ.”
“Đúng đó Khương nha đầu, ngươi đi theo Tiểu Yên chỉ làm vướng tay vướng chân nàng, lỡ chẳng may khiến Thái tử điện hạ không vui thì tỷ muội các ngươi không còn mạng mà trở về đâu.” Lô thị cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Mọi người đã nói đến mức này, Khương Nặc cũng không dám đòi theo nữa, sợ mình sẽ liên lụy đến Khương Yên, chỉ có thể sụt sịt nói: “Nặc Nặc sẽ ngoan ngoan ở đây chờ tỷ về, tỷ phải nhanh lên nhé, nếu không Nặc Nặc sẽ rất nhớ tỷ đó.”
Dỗ dành xong tiểu cô nương, Khương Yên đã yên tâm hơn một nửa, ở đây có Liễu bà bà và Lô thị, có Lưu đại phu còn có Từ n đại nhân, nàng biết Khương Nặc sẽ không có chuyện gì.
Bây giờ quan trọng nhất là quãng thời gian sắp tới phải quay trở lại kinh thành, đối phó với những sóng gió ở nơi đó, còn có cả Thẩm Thiên Nhược và Bùi Lẫm, Khương Yên phải làm sao để nhanh chóng thoát đi mới là vấn đề lớn nhất.
Khương Yên trằn trọc cả đêm, vẫn không hiểu lý do gì khiến Cơ Trường Uyên lại muốn đưa nàng theo cùng.
Nếu là Thẩm Thiên Nhược thì có thể hiểu được, đời trước bọn họ gặp nhau ở Sóc Châu, nhan sắc, tài hoa và tấm lòng nhân hậu của nàng ấy khiến Cơ Trường Uyên động lòng là điều dễ hiểu. Sau khi dẹp yên loạn ở Sóc Châu và Vọng Giang, Cơ Trường Uyên đích thân ngỏ lời với Thẩm Thiên Nhược muốn đưa nàng về Đông Cung, trở thành trắc phi của mình.
Còn bản thân mình ngoại trừ lập được công lao trừ bỏ dịch bệnh cũng không làm ra chuyện gì to tát hơn, thêm vào đó, Khương Yên đã mấy lần vô tình hay cố ý phạm thượng với Cơ Trường Uyên, cho nên nàng không tìm ra được bất kỳ lý do gì để giải thích cho việc hắn muốn đưa nàng cùng về kinh thành.
Chắc chắn là không giống với Thẩm Thiên Nhược ở kiếp trước rồi.
Vậy thì chỉ có mấy nguyên nhân, một là Cơ Trường Uyên thấy y thuật của nàng không tồi, muốn thu nạp dưới trướng để làm việc cho hắn.
Nếu là vậy, Khương Yên cảm thấy lo lắng vô cùng, chuyện dịch bệnh này là do đời trước nàng đã từng trải qua cho nên mới biết rõ cách chữa trị, chứ nói về y thuật, nàng chỉ có thể sơ cứu mấy vết thương ngoài da cùng với nhận biết vài loại cây cỏ dược liệu. Nếu không phải kiếp trước Bùi Lẫm mấy lần xông pha trận mạc, mang về một thân đầy thương tích khiết nàng xót xa không thôi thì Khương Yên cũng chẳng vùi đầu vào học y làm gì.
Nhưng kinh thành không thiếu y sư giỏi giang, còn có cả một Thái y viện to lớn cùng một kho dược liệu quý hiếm chuyên dụng cho hoàng gia, Cơ Trường Uyên không cần thiết phải bưng một thôn nữ mới tập tành hành y ở một trấn nhỏ xa xôi trở về cùng mình làm gì.
Chỉ còn lại một lý do mà Khương Yên thấy hợp lý.
Cơ Trường Uyên nghi ngờ bản thân nàng, muốn điều tra rõ ràng một chút. Thẩm Thiên Nhược tương lai sẽ là Thái tử phi, với người thâm sâu khó lường, hành xử cẩn trọng như hắn, việc để mắt đến những hạ nhân đã từng hầu hạ thê tử tương lai là chuyện nên làm.
Huống chi Khương Yên ba lần bốn lượt chọc giận Cơ Trường Uyên, nhân dịp này thì hành hạ nàng một phen âu cũng không hiếm lạ.
Nghĩ đến đây, Khương Yên hít một hơi thật sâu, tự dặn lòng mình từ nay về sau phải vô cùng cẩn thận trước mặt Cơ Trường Uyên, ưu tiên giữ gìn mạng nhỏ này trước, chờ ngày được hắn thả về trấn Lạc Thủy, đoàn tụ với nhóm người Khương Nặc.