Đợt này đi đến Vọng Giang cứu tế, Cơ Trường Uyên không mang theo thị nữ, chỉ có một quan nội thị đứng tuổi đi theo hầu hạ cho nên tính ra, Khương Yên trở thành nữ tử duy nhất trong đoàn người.
Có lẽ vì gấp gáp muốn trở về, cũng có thể vì rời khỏi thành Thiên An quá lâu, việc triều cương bị tồn đọng cho nên trên đường đi Cơ Trường Uyên khá yên lặng ngồi trên nhuyễn tháp để xử lý chính sự, thỉnh thoảng phất tay sai sử Khương Yên vô cùng thuận miệng.
“Rót trà.”
“Mài mực.”
“Đấm bóp.”
Sống dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, Khương Yên chỉ có thể mím môi khom lưng hầu hạ như một thị nữ đích thực của Đông cung.
Cao Dục thấy Khương Yên tay chân nhanh nhẹn, phục vụ lại chu đáo nên cũng mặc kệ nàng ở bên cạnh bận rộn, bản thân càng thêm thảnh thơi hầu chuyện với Cơ Trường Uyên.
“Dù sao trước kia cũng chỉ là nha hoàn trong phủ Thượng thư, nay đi theo Thái tử điện hạ coi như lại là chuyện tốt, cố gắng hầu hạ cho tốt, chủ thượng nhất định không bạc đãi ngươi.”
Khương Yên cắn môi lặng lẽ từ chối trong lòng, ai thèm đi làm người hầu kẻ hạ người khác chứ, nàng đã tìm mọi cách để thành công thoát khỏi nô tịch, bây giờ lại bị người ta bắt về làm nha hoàn, cho dù là phục vụ Hoàng đế đi chăng nữa Khương Yên cũng không thấy vui lòng chút nào.
Khương Yên dịu ngoan ở một bên khiến Cơ Trường Uyên rất hài lòng, chốc chốc lại ban cho nàng cái này cái nọ, khi thì là lò sưởi tay, lúc lại là bánh điểm tâm.
Nhưng làm ơn có thể đừng có cắn một miếng rồi mới đưa cho nàng không? Nàng đâu phải là chó con ăn đồ thừa của hắn đâu.
“Ngon không?” Cơ Trường Uyên tà tứ nhìn miệng nhỏ phồng lên như con sóc của Khương Yên.
Khương Yên cố gắng nuốt cho xong miếng bánh đậu xanh, liên tục gật đầu.
“Vậy thì ăn nhiều một chút, không phải lúc nào Cô cũng ban thưởng điểm tâm cho hạ nhân như vầy đâu.” Cơ Trường Uyên bốc lên thêm một cái bánh, mạnh mẽ nhắm vào giữa hai cánh môi mọng của Khương Yên mà nhét vào.
“Ưm…!” Khương Yên chịu không nổi chu môi kháng cự, đầu lưỡi muốn nhè ra lại vô tình chạm vào ngón tay của Cơ Trường Uyên đang để bên khóe miệng nàng.
Cảm giác ẩm ướt nóng ấm khiến răng nanh của hắn rất ngứa ngáy. Cơ Trường Uyên đẩy lưỡi chống má, ngón tay di di muốn tập kích gương mặt của Khương Yên lần nữa.
“Khương cô nương, xảy ra chuyện gì thế?” Bên ngoài vang lên tiếng hỏi thăm của Bùi Lẫm.
Khương Yên giật mình lùi lại, làm động tác vuốt cổ họng để làm trôi miếng bánh, sau đó khàn giọng nói với ra ngoài: “Không có gì, chỉ là ăn bánh bị nghẹn mà thôi.”
Sau đó nàng lại quay lại, gương mặt nhăn nhúm ra vẻ sợ hãi với Cơ Trường Uyên: “Điện hạ tha thứ, bánh rất ngon nhưng ăn một lúc mấy cái như vậy thì dân nữ ăn không nổi.”
Cơ Trường Uyên mất hứng, từ trên cao nhìn xuống Khương Yên đang thu mình lại, cuối cùng không vui ngả người ra gối tựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không muốn quan tâm đến nàng nữa.
Khương Yên coi như lại qua được một kiếp nạn.
Nhẹ nhàng vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngựa phi nước đại, chẳng mấy chốc mà đã đến địa phận Đông Sơn rồi.
Rất nhanh thôi, nàng sẽ lại một lần nữa nhìn thấy sự sầm uất phồn vinh của kinh thành hoa lệ bậc nhất thời này, thành Thiên An.
*****
Từ xa, Khương Yên đã nhìn thấy bức tường thành bằng đá sừng sững, nơi đó chắc chắn là Thạch Thành.
Quãng đường từ Vọng Giang đến thành Thiên An phải đi qua một khúc đường núi khúc khuỷu của Thạch Thành. Nơi này sở dĩ được đặt tên như vậy bởi xung quanh thành được xây đắp một dải tường đá cáo lớn để ngăn thổ phỉ tràn vào bóc lột dân chúng, cho nên mỗi khi mặt trời lặn, không ai dám rời bước ra khỏi phạm vi ngoài thành.
Cơ Trường Uyên đã nghe nói về nạn thổ phỉ ở đây, vậy mà vẫn nhất quyết phi ngựa băng qua sườn núi, không hề nghĩ đến sẽ nghỉ chân một đêm ở Thạch Thành.
Nói qua một chút, Cơ Trường Uyên được phong làm Thái tử từ năm 13 tuổi, sau khi nhược quán thì ngay lập tức trở thành Trữ quân của Đại Cơ, trong tay nắm một nửa binh quyền, thế lực trong triều vô cùng lớn mạnh.
Với vị thế của mình, từ lâu hắn đã tự chiêu nạp và đào tạo một đội quân ám vệ võ công cao cường, thân thủ có thể so sánh với mười ngôi vị đầu bảng trên giang hồ.
Đừng nhìn đoàn người ngựa của Cơ Trường Uyên ít ỏi chỉ có hơn chục người mà khinh thường binh lực, thật sự đằng sau đó còn có ít nhất hai tiểu đội ám vệ thoát ẩn thoắt hiện trong bóng tối ngày đêm canh gác và bảo vệ cho Cơ Trường Uyên.
Khương Yên đã biết điều này từ kiếp trước, khi Cơ Trường Uyên hộ tống hai chủ tớ Thẩm Thiên Nhược và nàng về kinh thành.
Nhưng đến hôm nay nàng mới có cơ hội nhìn thấy rõ thực lực kinh người của đội quân ám vệ này.
Đã từng trải qua một trận kinh hoàng, Khương Yên có một nỗi ám ảnh ghê rợn với thổ phỉ và sơn tặc.
Đêm dần buông, vó ngựa dường như không có một chút ngơi nghỉ, vẫn phăm phăm vượt triền núi hướng về phía Thanh Đô sầm uất, mệnh danh kinh đô của vải vóc.
Khương Yên có dự cảm không lành, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào núi rừng hoang vu đã chìm trong bóng tối, chỉ sợ sơ sẩy một chút thôi sẽ có bóng đen nhảy xổ ra cắt đứt cổ nàng.
Nhưng đúng là nghĩ cái gì là đến cái đó, Khương Yên đang run rẩy cầu nguyện trong lòng, con ngựa dẫn đầu đột nhiên hí lên một tiếng rồi chùn vó lại.
Bên ngoài là những bóng đen cao thấp bao vây lấy đoàn người ngựa bọn họ.
Khương Yên sợ hãi, theo bản năng lùi người vào sát góc xe ngựa, mặt cắt không còn giọt máu.
Trái lại Cơ Trường Uyên vẫn rất bình thản ngồi trên nhuyễn tháp, quạt kim xuyên gõ trong lòng bàn tay, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn ra bên ngoài cửa.
Cao Dục khinh bỉ nhìn Khương Yên nhát như thỏ đế bên cạnh, chỉ nhỏ giọng bên cạnh: “Bây giờ chúng ta tính sao ạ?”
“Ra tay đi, nhớ chừa cho chúng một đường lui, Cô muốn một lần này phải hốt trọn ổ.”
Cao Dục hiểu ý, gõ nhẹ lên thành xe, trận chiến bên ngoài ngay lập tức nổ ra.
Khương Yên nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, không nhịn được vội vã vén rèm lên nhìn ra ngoài.
Một màn gió tanh mưa m.á.u thổi qua mặt khiến nàng rùng mình.
Bùi Lẫm dường như còn dũng mãnh hơn cả kiếp trước, từng nhát kiếm c.h.é.m xuống đều là muốn lấy mạng người, rất nhanh đã dồn bọn cướp lùi sâu về hang ổ của chúng.
Khương Yên nhìn đến ngây người, hình ảnh này không khác kiếp trước là mấy. Lúc đó nàng cũng ngồi trong xe ngựa, sợ hãi ôm chặt Thẩm Thiên Nhược, sùng bái nhìn về phía Bùi Lẫm đang tả xung hữu đột giữa đám thổ phỉ.
Có Bùi Lẫm bên cạnh đã cho nàng thêm dũng khí, Khương Yên ngay lập tức thúc giục phu xe phi ngựa về phía trước
Điều này vô hình chung khiến cho đám thổ phỉ chú ý, bọn chúng thấy không thể đọ lại với Bùi Lẫm, liền chuyển hướng sang gia quyến của hắn ta mà c.h.é.m tới.
Chiếc xe ngựa bể tan tành, để lộ Thẩm Thiên Nhược kiều diễm và Khương Yên thanh thuần bên trong.
Bọn chúng hò hét, càng ra sức lao lên, phu xe cũng bị g.i.ế.c c.h.ế.t đẩy xuống đường, một mình Bùi Lẫm không thể theo kịp.
Mắt thấy cả hai chuẩn bị bắt đi, hắn ta đã lựa chọn xả thân cứu Thẩm Thiên Nhược.
Để mặc Khương Yên bị đám thổ phỉ bắt đi, sau đó làm nhục nàng đến chết.
Giác quan của người luyện võ rất tốt, Bùi Lẫm ngay lập tức quay lại nhìn Khương Yên, bắt gặp đôi mắt ánh lên sự căm hận của nàng.
“Khương Yên, đừng lo lắng, ta sẽ bảo hộ nàng thật tốt.” Hắn hét lớn.
Tiếng hét của Bùi Lẫm đã đánh động bọn thổ phỉ, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp lấp ló bên trong cỗ xe ngựa xa hoa, tên đầu lĩnh liền ra hiệu cho đám người còn lại đổi mục tiêu tập kích, muốn bắt lấy Khương Yên để làm con tin nhằm uy h.i.ế.p Bùi Lẫm.
Ánh đao lóe lên dưới ánh trăng, hung tàn c.h.é.m về phía Khương Yên đang sửng sốt.
“Aaaaaaa…!!!”
Chất lỏng màu đỏ b.ắ.n đầy lên mặt nàng, Khương Yên ngơ ngác vuốt xuống, mùi tanh nồng.
Là máu!
Máu của tên thổ phỉ vừa tập kích nàng.
Lại một kiếm bổ xuống, cái đầu tóc dài rối bù bay đến đập vào bả vai Khương Yên, lăn lông lốc dưới đường đất.
Từ bóng tối nhảy ra vô vàn người mặc đồ đen che kín mặt, tên đầu lĩnh biết lần này đã đụng phải thứ dữ, hắn ta điên cuồng gào thét rồi c.h.é.m loạn xạ vào không trung.
“Hôm nay định sẵn phải chôn thân ở đây, ít nhất tao cũng phải lôi một tên xuống làm đệm lưng chứ.” Tên đầu lĩnh chỉ thẳng mặt Bùi Lẫm, rít lên một tiếng: “Xem ta lấy mạng thê tử của ngươi như thế nào.”
Vút một tiếng.
Lưỡi d.a.o trượt khỏi chuôi, nhắm thẳng vào vị trí của Khương Yên mà lao đến.
Giữa trán Khương Yên đau nhói, những giọt m.á.u chảy tí tách trước mặt.
Chỉ thấy một bàn tay to hữu lực đã nắm chặt lưỡi dao, bóp mạnh, Khương Yên đờ đẫn nhìn gương mặt đẹp đẽ tuất dật đến yêu mị của nam nhân, không chịu nỗi nữa mà ngất đi.
Tại sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ.
Sống lại một đời, vẫn phải chịu số phận làm mồi cho bọn thổ phỉ.
Khương Yên quả thật không cam lòng chút nào.
Từ bỏ Bùi Lẫm, rời khỏi thành Thiên An là bởi vì nàng không muốn chết, nàng còn có cả đời để sống thật hạnh phúc cơ mà.
Sao ông trời cứ năm lần bảy lượt bắt nàng phải chôn thây nơi núi rừng hoang vu chứ.
Khương Yên vô cùng uất ức.
Những giọt lệ trào ra bên đôi mắt đã nhắm nghiền.
Trông đến là tội nghiệp.
Cơ Trường Uyên không biết Khương Yên đang nghĩ gì, chỉ biết dù đã ngất xỉu nhưng nàng vẫn không nhịn được mà khóc nức nở.
Hắn xốc nàng lên nhuyễn tháp, đặt nàng nằm xuống, bàn tay xoa đôi gò má non mịn đã lạnh như băng, thở dài một tiếng.