Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 2

Khương Yên quen cửa quen nẻo, không cần người bên trong lên tiếng đã tự đẩy cửa bước vào.

Bên trong là tiểu mỹ nhân mặt mày như họa, nàng ngồi trên giường bạt bộ, mái tóc dài mượt mà đen bóng thả xuống một bên vai.

Dù mới ngủ dậy nhưng làn da trắng nõn không chút tì vết, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở mang chút hờn dỗi, thứ nổi bật nhất trên gương mặt của mỹ nữ là đôi mắt to mơ màng được tô điểm thêm làn mi dài như cánh bướm chập chờn run rẩy, khiến ngũ quan của nàng ấy càng thêm xuất chúng động lòng người.

Thẩm phu nhân đang chỉ đạo nha hoàn xung quanh, miệng không ngớt dặn dò: “Hôm nay chúng ta vào cung dự tiệc của Hoàng hậu, không thể qua loa được.”

“Tiểu Yên Tử, ngươi đến rồi à, tay nghề của ngươi là tốt nhất, mau mau đi trang điểm và búi tóc cho tiểu thư.”

Vu ma ma vừa nhìn thấy Khương Yên vội vàng đẩy nàng đến chỗ gương đồng, nhanh nhẹn bày ra một hộp gỗ sơn mài, bên trong đều là trang sức và trâm ngọc quý.

“Muội đến rồi à?” Thẩm Thiên Nhược mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Khương Yên đến bên cạnh mình.

Nhìn thấy cố nhân, Khương Yên có phần xúc động: “Tiểu thư…!”

“Sao thế, có chuyện gì thế, ai dám bắt nạt em?” Thẩm Thiên Nhược lo lắng.

“Không có, đêm qua em nằm mơ thấy ác mộng mà thôi.”

Thẩm Thiên Nhược thở phào, khẽ xoa mu bàn tay của Khương Yên an ủi: “Chỉ là mộng mị mà thôi, đừng suy nghĩ đến nó nữa, lát nữa chúng ta sẽ vào hoàng cung để thưởng hoa, coi như là thư giãn tinh thần đi.”

Khương Yên nghĩ đến buổi tiệc sắp tới, hàng mày khẽ chau lại nhưng vẫn gật gật đầu.

Trong lòng nàng vẫn không quên một màn xấu hổ của chủ tử bọn họ trong tiệc thưởng hoa mẫu đơn của Hoàng hậu.

Chính vì chuyện đó mà Thẩm Thiên Nhược bị Thẩm lão phu nhân đưa đến biệt viện ở Sóc Châu sống kham khổ suốt ba năm, dính nạn can qua đến xém chút nữa mất mạng.

Mà người đứng đằng sau hưởng lợi, Khương Yên nhớ rất rõ.

Sống lại một đời, nàng sẽ bảo hộ tiểu thư thật tốt, giúp nàng đánh bại hết thảy những chướng ngại, sống một đời vinh hiển.

Thiên Ngọ Môn đã có một hàng xe ngựa, chứng tỏ nhiều người đến đây cầu kiến từ sớm.

Cấm vệ quân đai nịt gọn gàng đang đi tuần thành từng nhóm nhỏ, mỗi một người đi qua đều phải dừng lại để kiểm tra kỹ lưỡng.

Sau khi đến trước môn lâu, Khương Yên nhẹ nhàng đỡ Thẩm Thiên Nhược xuống xe ngựa, quy củ xếp hàng, trình lương thiếp để vào nội cung.

Hoàng cung Đại Cơ quen thuộc hiện ra trước mắt, hai chủ tử bọn họ theo đoàn người ma ma và thái giám xuyên qua cửa hông trên con đường lát đá, xuyên qua khu lâm viên để đến vườn thượng uyển với biết bao kỳ hoa dị thảo, được đích thân đế hậu yêu thích và lựa chọn mang về trồng.

Vạn Xuân Đình nằm ở phía đông vườn thượng uyển chính là địa điểm tổ chức yến tiệc thưởng hoa mẫu đơn nở trái mùa.

Những tiểu thư quý tộc đã đến ngồi gần kín bàn gỗ thấp, bên trên bậc là Thục quý phi và Hương phi đang vui vẻ nói chuyện, kế bên có thêm mấy vị tài nhân ngoan ngoãn nghiêng đầu lắng nghe.

Khung cảnh thập phần tươi đẹp.

Thẩm Thiên Nhược theo một vị ma ma nhẹ nhàng hành lễ với các vị phi tần trong cung, sau đó chậm rãi ngồi xuống tọa bồ đoàn.

Một lúc sau, Hoàng hậu cùng đoàn cung nữ của Trường Xuân Cung cũng đã đến.

Yến tiệc cũng bắt đầu.

Rượu là rượu mơ và rượu hoa đào ủ dưới đất, rất thích hợp dùng cho nữ tử.

Qua vài tuần rượu, mọi người bắt đầu cởi mở hơn, cuộc nói chuyện cũng trở nên rôm rả.

“Bổn cung nghe nói, vừa rồi là lễ cập kê của Thẩm đại tiểu thư của nhà Lễ bộ thượng thư.” Hoàng hậu híp mắt nhìn Thẩm Thiên Nhược nở nụ cười hài lòng.

Thục quý phi ở bên canh che miệng cười duyên, cũng tiện thể khen ngợi một chút: “Nhược Nhi trước nay đã nổi tiếng nhan sắc diễm lệ, tài hoa tuyệt thế, dù là nữ tử nhưng thi thư không kém nam nhân, là hòn ngọc trên tay của Thẩm thượng thư…”

Nói đến đây, nàng ta thở dài một tiếng: “Dù lớn lên cùng Sở Ngọc, còn học chung một thầy nhưng lại khác xa một trời một vực, người làm mẫu thân như muội đây cảm thấy thẹn vô cùng.”

“Hóa ra là đồng học với tam điện hạ à, thảo nào tư thái đoan trang như thế.” Một vài người lên tiếng vuốt đuôi ngựa.

Hoàng hậu ngồi trên ghế cao càng thêm hài lòng.

Thục quý phi trước nay nổi tiếng cao ngạo, xuất thân danh gia vọng tộc ở kinh thành, rất hiếm khi mở lời khen ngợi ai trước mặt mọi người.

Hôm nay lại cố tình nói những lời tâng bốc Thẩm Thiên Nhược, ai ai ngồi ở bàn tiệc hôm nay cũng hiểu ý của hai vị trung cung.

Hoàng đế tuy chiêu nạp nhiều mỹ nữ, nhưng phân vị cao cấp trong cung chỉ chia cho đúng hai người là hoàng hậu và Thục quý phi. Còn lại chỉ là phi tần không nắm quyền hành trong tay hoặc bậc tài nhân và tiệp dư, không đáng nhắc đến.

Hoàng hậu là thanh mai trúc mã của bệ hạ từ thời người còn là Vương gia. Sau khi kết phu thê thì sinh cho thiên tử một trai một gái, chính là thái tử Cơ Trường Uyên và công chúa Cơ Vũ Huyên.

Thục quý phi thì không may mắn về đường con cái, bao nhiêu năm nay chỉ có mỗi tam điện hạ Cơ Sở Ngọc bên người.

Còn lại hai tiểu công chúa mới năm tuổi và chưa đầy một tuổi chia đều cho Hương phi và Dung phi.

Buổi tiệc thưởng hoa hôm nay, mục đích chính là lựa chọn thái tử phi cho Cơ Trường Uyên.

Thục quý phi và Hoàng hậu bao nhiêu năm nay vẫn ngầm đối đầu với nhau.

Hôm nay bà ta làm bộ nói ra những lời này, chính là muốn kích thích đối phương.

Danh tiếng tốt đẹp của Thẩm Thiên Nhược, không phải hoàng hậu chưa từng nghe qua, nàng còn được bầu chọn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, không khó để xuất hiện trong danh sách ứng cử viên của vị trí chủ mẫu Đông cung.

Thục quý phi càng muốn Thẩm Thiên Nhược bị chú ý trong buổi yến tiệc hôm nay, để tiện bề bội nhọ thanh danh của nàng sau đó.

Đã trải qua một lần, làm sao Khương Yên không rõ tâm tư thâm hiểm của Thục quý phi. Nhưng nàng không có khả năng ngăn cản thay cho Thẩm Thiên Nhược ngay trên bàn tiệc, như thế là tội đại bất kính với Hoàng hậu.

Cho nên Khương Yên chỉ có thể cắn răng đứng nhìn tiểu thư mình được mời hết ly rượu này đến ly rượu khác, trong lòng gấp gáp xoay chuyển.

Thẩm Thiên Nhược thường ngày cũng không uống quá nhiều, sau vài mẩu chuyện hỏi thăm qua lại, trên gò má đã nổi lên rặng mây hồng rực, tốc độ nói chuyện cũng chậm hơn rất nhiều.

Đây là dấu hiệu của say rượu rồi.

Thục quý phi nhìn gương mặt ửng đỏ mơ màng của Thẩm Thiên Nhược thì cười lớn trêu ghẹo: “Tỷ xem kìa, muội vừa mới nói xong, Nhược Nhi thế nào cũng không chịu nổi đâu, rượu hoa đào này ủ lâu năm, uống vào dịu ngọt nhưng rất dễ say.”

Thấy Thẩm Thiên Nhược đã ngà ngà nhưng vẫn quy củ ngồi ngoan trên ghế nệm, không hề kêu ca, Hoàng hậu vừa thương vừa buồn cười, phất tay cho một cung nữ bên người đưa nàng vào Dưỡng Tinh Trai nghỉ ngơi, còn mọi người ở lại cứ tiếp tục vui vẻ.

Mà Khương Yên lúc này đã bị một nữ tử mặc cung trang màu hồng kéo đi để phụ giúp nàng ta đưa chăn nệm vào thau đồng cùng nước rửa mặt cho tiểu thư nhà nàng sau khi nàng tỉnh rượu.

Khương Yên biết, sự kiện đó đã bắt đầu diễn ra.

Để mê hồn hương phát huy tác dụng mạnh nhất dưới men rượu, cần phải hấp thụ trong khoảng hai canh giờ, huống chi Thục quý phi không hạ trong rượu hoa đào để dễ bị sinh nghi, mà là tẩm trong lò xông hương đặt ở nội phòng ở Dưỡng Tinh Trai.

Theo kế hoạch của nàng ta, thời gian để một người tỉnh rượu trong tầm hai đến ba canh giờ, chờ khi dược phát tán, nàng ta làm bộ lo lắng cho Thẩm Thiên Nhược, tất nhiên sẽ lôi kéo mọi người đi đến Dưỡng Tinh Trai thăm nàng, tiện thể đưa mọi người tản bộ thăm thú cảnh sắc trong lâm viên.

Thẩm Thiên Nhược mơ màng, lại thêm tác dụng của mê hồn hương, không còn phân biệt được đây là đâu, ảo giác khiến nào cảm thấy cơ thể nóng bức, trước mặt là hồ nước mát lạnh, chỉ muốn cởi quần áo ngâm mình cho thoải mái.

Thế là trước mặt bao nhiêu người, Thẩm Thiên Nhược thoát ngoại bào, la hét kêu người muốn tắm rửa.

Thân thể bại lộ trong không khí, danh tiếng cũng mất hết, còn khiến Hoàng hậu thất vọng tức giận rời đi. Thẩm lão phu nhân nổi trận lôi đình, đem hai chủ tử bọn họ nhét vào xe ngựa đẩy về Sóc Châu.

Mà Thục quý phi ở bên này vẫn giả bộ thương xót ra sức bảo hộ cho Thẩm Thiên Nhược, thậm chí còn ngỏ lời muốn gả nàng cho Tam điện hạ làm trắc phi cho dù danh tiếng của nàng đã bị ô uế, khiến cho Thẩm thượng thư trong lòng cảm động vô cùng, từ từ ngả về phe Tam điện hạ, hết sức giúp đỡ mẫu tử bọn họ trên con đường giành lấy vương vị.

Bình Luận (0)
Comment