Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 22

Chỉ còn vài ngày nữa là đến giao thừa, những việc tồn đọng trong triều cuối cùng cũng đã giải quyết xong, Cơ Trường Uyên hiếm hoi trở về phủ dùng bữa tối, bởi vậy mà hạ nhân cũng được thông báo tập trung đầy đủ ở Tĩnh Tâm Trai để hầu hạ hắn.

Đi đầu vẫn là Cao Dục cùng đệ tử của lão, tiếp theo là Hồng Liễu và Tử Kiều sánh vai nhau tiến vào, sau lưng họ là nha hoàn đang bưng những mâm đồ ăn nóng hổi.

Hôm nay tâm tình của Cơ Trường Uyên cũng không tồi, hắn nhàn nhã ngồi trên ghế, nửa vạt áo hững hờ mở rộng, lộ ra lồng n.g.ự.c tinh tráng, trên da thịt còn đọng chút hơi ẩm của nước, dường như là mới tắm rửa xong, hương lan quế và thảo mộc quyện với trầm hương trong lò xông khiến người ta cảm thấy sảng khoái không thôi.

Hắn liếc mắt nhìn đoàn người đang khuỵu gối hành lễ, thoải mái phất tay cho phép bọn họ tiến vào.

Hồng Liễu khéo léo bày biện món ăn trên bàn thành một bữa tiệc tối thịnh soạn, Tử Kiều dịu ngoan mở nắp một bình rượu quý lâu năm, nghiêng người rót vào chén lưu ly cho chủ tử.

“Điện hạ thời gian qua vất vả, nô tỳ không biết làm sao để phân ưu cùng người, chỉ đành dồn tâm sức ủ ra một bình rượu ngon dâng lên người gọi là chút lòng thành.”

Cơ Trường Uyên rất nể mặt Tử Kiều mà nhận lấy uống một hớp, sau đó gật đầu ra vẻ vô cùng hài lòng.

Có thể nói, Tử Kiều rất biết cách khiến chủ nhân Đông cung yêu thích.

Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ hài hòa.

Một bàn ăn hơn ba mươi món, Cơ Trường Uyên hầu như không dừng lại ở đĩa nào quá hai lần. Hồng Liễu đứng một bên chỉ đạo nha hoàn lên mâm, Tử Kiều và Thanh Anh mỗi người đứng một bên hầu thiện.

Sau khi đã nếm qua hầu hết các món, Cơ Trường Uyên khuấy nhẹ chén chè long nhãn hạt sen, ánh mắt lia đến chỗ Khương Yên đang im lặng cúi đầu đứng nép trong góc.

“Tiểu Yên Tử đã đói bụng chưa?”

Khương Yên bị điểm danh vội vàng ngẩng đầu.

Cơ Trường Uyên nhướng mày: “Những món ăn thế này chắc ngươi chưa từng nếm qua bao giờ, lại đây, Cô ban cho ngươi thử một chút.”

Khương Yên mím môi, không tình nguyện tiến lên, lại bị Cao Dục nói nhỏ bên tai: “Nhanh cái chân lên, không phải lúc nào cũng may mắn được Thái tử điện hạ ban thưởng như thế này đâu.”

Khương Yên nghe xong lại bĩu môi trong lòng, cũng chỉ là đồ ăn thừa của hắn, không dùng hết thì phải đổ đi thôi, quy định trong hoàng thất là không bao giờ để lại thức ăn của chủ tử, mỗi ngày các món ăn cũng phải đổi mới liên tục, ngay cả chén đũa khay mâm cũng phải dùng riêng, chúng được khắc ký hiệu và được tạo ra bởi những nghệ nhân lành nghề ở thượng phục cục.

Sau này khi Thẩm Thiên Nhược lên làm hoàng hậu Đại Cơ, nàng ấy đã tiết chế hơn rất nhiều trong phần dùng thiện. Lúc đó Khương Yên cũng được triệu vào cung dùng bữa với Thẩm Thiên Nhược mấy lần, cảm thấy quả nhiên người trong hoàng cung vô cùng xa hoa lãng phí.

Hôm nay được Cơ Trường Uyên ban thiện, Khương Yên cũng chẳng lấy gì làm vui mừng, những thứ này căn bản đời trước nàng cũng đã hưởng dụng qua rồi.

Nhưng tại thời điểm bây giờ, hắn là chủ tử cao quý, nàng chỉ là một nha hoàn thấp kém, chỉ có thể nhận, không thể chối từ.

“Món gân nai này rất đặc biệt, còn súp tổ yến vi cá, đưa cho nàng ấy đi.” Cơ Trường Uyên chỉ vào hai đĩa thức ăn đã vơi đi một ít ở trước mặt, hất cằm ra lệnh cho một quan nội thị dưới trướng của Cao Dục đưa đến chỗ Khương Yên.

Khương Yên nén cơn nôn khan trong bụng, quỳ xuống tạ ơn, lại nghe giọng nói  của Cơ Trường Uyên vang lên trên đỉnh đầu: “Ăn đi, xem thử đầu bếp của Đông Cung ngon hơn hay là ở phủ thượng thư tốt hơn.”

Nói ra thì có chút dở khóc dở cười, Khương Yên trước nay chỉ quen những bữa ăn đạm bạc của dân thường, thậm chí khi theo Bùi Lẫm ra biên quan phía bắc, có một thời gian nàng chỉ ăn lương khô cùng rau dại, về lâu về dài đã thành thói quen, những món quá dầu mỡ và nhiều chất dinh dưỡng ngược lại khó tiêu hóa nổi. 

Ngược lại, thịt nướng và bánh hoa hồng thì nàng rất thích.

Khương Yên hít một hơi thật sâu, quyết định giải quyết chén súp tổ yến vi cá trước vậy.

Cơ Trường Uyên chống cằm, nheo mắt nhìn Khương Yên trệu trạo không thèm nhai mà nuốt ừng ực cả một chén súp đầy, một bên khóe miệng nhếch lên đầy tà ác.

“Như vầy đã đủ bồi bổ cho ngươi cả một đêm không ngủ không, Tiểu Yên Tử?”

Khương Yên nghẹn họng, không kìm được mà ho lên một tiếng.

Cơ Trường Uyên không lấy làm khó chịu, ra hiệu cho hạ nhân dọn dẹp bàn ăn, sau đó tao nhã súc miệng và rửa tay bằng nước bồ hòn pha hương quế. Hoàng Oánh đã chờ sẵn ở một bên, nhanh nhẹn bưng lên bộ ấm chén men ngọc bích để chủ tử thưởng trà.

“Còn chần chừ gì nữa mà không mang lên đây, cho ngươi một ngày một đêm rồi, đừng nói là không chép đủ hai mươi bản đấy nhé.”

Cơ Trường Uyên híp mắt, giọng điệu hờ hững như trêu chọc mà lại mang đầy sức nặng. Chuyện chép phạt kia với hắn cho đến giờ không hề là chuyện đùa.

Hắn nhớ rất kỹ là đằng khác.

Khương Yên rất nhanh chóng dâng lên một xấp giấy tuyên ngả màu. Nét bút nguệch ngoạc từ thẳng thớm đến xiêu vẹo đều có đủ cả.

Thật ra Khương Yên có thể viết nhanh hơn, nhưng nhớ đến vài mẩu chuyện cũ, nàng quyết tâm điều chỉnh lại cách cầm bút của mình.

Bởi vì ở đời trước, chính Thẩm Thiên Nhược là người dạy Khương Yên viết chữ, cho nên nét bút của nàng bị ảnh hưởng của nàng ấy đến bảy tám phần.

Sau đó, phát hiện ra người trong lòng Bùi Lẫm lại là Thẩm Thiên Nhược, Khương Yên càng ra sức bắt chước giống nhất có thể.

Ngẫm nghĩ lại, qua Tết nguyên tiêu, Thẩm Thiên Nhược sẽ được chọn làm Thái tử phi, mà kiếp này nàng ấy còn chưa dạy được cho Khương Yên bao nhiêu chữ, hai người họ chẳng mấy chốc là thành thân, sớm chiều ở chung, nhỡ đâu Cơ Trường Uyên phát hiện rồi lại sinh nghi, với người thâm sâu khó dò như Cơ Trường Uyên, sợ rằng hắn sẽ nghĩ đến những chuyện không hay, khiến nàng bị tai bay vạ gió.

Tốt nhất vẫn nên là sửa thôi.

Cơ Trường Uyên cầm một xấp giấy lên đánh giá: “Toàn bộ đều là do một mình ngươi viết à? Cô không biết là ngươi viết chữ cũng khá đấy.”

“Bẩm điện hạ, trước nay Thẩm tiểu thư nổi tiếng là người tri thư đạt lễ, thông minh sáng dạ, chữ nghĩa không thua bậc sĩ tử kinh thành, nô tỳ theo hầu nàng ấy một thời gian dài, cũng coi như là học được chút da lông để không làm mất mặt chủ tử.”

Cơ Trường Uyên không nóng không lạnh nói: “Ngươi đúng là rất tận tâm với Thẩm Thiên Nhược.” 

Khương Yên khom lưng khó khăn tìm cách vuốt đuôi ngựa: “Thẩm tiểu thư có ơn với nô tỳ, huống chi nàng ấy giỏi giang như thế, nô tỳ làm sao dám lười biếng được cơ chứ. Nhưng bây giờ nô tỳ đã là người của Đông Cung, từ bây giờ trở về sau chỉ có một chủ tử là Thái tử điện hạ, cho nên có tận tâm tận lực thì cũng chỉ tận tâm tận lực với một mình ngài.”

Câu trả lời của nàng có vẻ rất hợp lòng của hắn, nhìn một bên khóe môi của Cơ Trường Uyên nhếch lên, Khương Yên biết mình lại lần nữa vượt qua cửa tử.

Còn chưa kịp đứng lên, Hoàng Oánh đứng châm trà bên cạnh đã ồ lên một tiếng.

Âm thanh của nàng ta tất nhiên lôi kéo mọi người nhìn qua.

Hoành Oánh cầm trên tay một tờ giấy chi chít chữ, nét mặt ngây thơ hỏi: “Sao mấy tờ này chữ viết có gì đó khang khác thì phải, mọi người xem này.”

Theo lời nàng ta nói, Tử Kiều, Hồng Liễu và Cao Dục nhanh chóng chụm đầu vào nhìn một lúc.

Tử Kiều cười một tiếng, nửa đùa nửa thật nhìn về phía Khương Yên chọc ghẹo: “Không nghĩ đến Khương Yên viết chữ tốt mà bút lực còn biến hóa như vậy, có thể so sánh với Thanh Anh tỷ tỷ được rồi.”

Nhìn thấy hàng mày chau lại của Cơ Trường Uyên, Hồng Liễu vội vàng muốn đứng ra nói đỡ cho Khương Yên một câu, lại bị Hoàng Oánh đánh gãy: “Nhắc đến mới nhớ, trưa nay muội thấy Thanh Anh tỷ tỷ có ghé qua phòng của Khương Yên một lúc lâu, đến tận chiều tối mới rời đi, hai người làm gì bên trong đó vậy, không sợ ảnh hưởng đến thời gian chép phạt của Khương Yên hay sao?”
Bình Luận (0)
Comment