Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 29

Thanh Anh ngồi bên giường Khương Yên, lo lắng nhìn đại phu đang chẩn mạch.

“Không sao đâu, chỉ là vết thương có hiện tượng sưng tấy nên sẽ gây sốt nhẹ, để lão viết một đơn thuốc giảm đau giảm sưng sẽ bớt thôi, nhưng chú ý mấy ngày nay cần ăn đồ thanh đạm một chút để tránh kích thích vết thương trong miệng.”

Thanh Anh nghe lời gật đầu, sau đó nhẹ nhàng phất tay cho nha hoàn tiễn đại phu rời đi.

Vết thương trong miệng nhìn thấy đã gai người, còn thêm cả những nốt bầm tím trên cần cổ và dưới quai hàm.

“Muội làm gì đến mức mà để điện hạ tức giận đến mức bắt muội phải cắn lưỡi tự sát như vậy chứ?”

Khương Yên không thể hiểu được hành động kinh hoàng kia của Cơ Trường Uyên là có ý gì, nàng không dám nghĩ sâu xa, cũng không thể nghĩ được, cho nên đành bịa ra một lý do để qua loa với Thanh Anh.

Thấy Khương Yên vẫn cố gắng nhoẻn miệng cười an ủi mình, Thanh Anh chỉ có thể thở dài, vỗ vai nàng một cái rồi dọn dẹp chuẩn bị trở về phòng.

Vừa bước ra cửa, thân ảnh cao ngất lừng lững xuất hiện dưới bóng trăng khiến Thanh Anh kinh ngạc đến mức suýt nữa ngã ra đằng sau.

“Điện hạ… điện hạ giá lâm, nô tỳ không kịp chuẩn bị nghênh đón, mong điện hạ thứ tội!”

Tiết trời những ngày đầu tháng hai vẫn còn rất lạnh, vậy mà Cơ Trưởng Uyên chỉ khoác một áo lông chồn bên ngoài bộ trung y trắng muốt bằng gấm, đúng là người tập võ lâu năm, cơ thể cũng rắn chắc và mạnh khỏe hơn người bình thường.

Hắn khoanh tay đứng tựa lưng vào cửa nhìn Khương Yên mệt mỏi nằm nghiêng người trên giường nhỏ một lúc, sau đó phất tay với Thanh Anh và nha hoàn của nàng ấy.

Thanh Anh cắn môi, trước khi rời đi trong lòng vẫn lo lắng không thôi.

Từ trước đến nay, Cơ Trường Uyên chưa bao giờ đặt chân vào Cẩm An Đường.

Chỉ có một lần duy nhất là khi Tử Kiều mới vào Đông Cung, nàng ấy trong lúc hiến vũ thì bị trật chân, Cơ Trường Uyên thương tình nên ban kiệu cho nàng ấy trở về Cẩm An Đường, mà hắn cũng thuận tiện đi ngang qua để nhìn một cái.

Nhưng cũng chỉ là ngồi trên kiệu từ bên ngoài nhìn Tử Kiều được khiêng vào trong rồi thôi.

Không hề bước chân vào trong viện này.

Hôm nay lại đích thân đi đến nội phòng của Khương Yên, không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Thanh Anh trong lòng suy nghĩ m.ô.n.g lung nhưng cũng không dám nấn ná ở lại.

Nhìn Cơ Trường Uyên bên ngoài có vẻ thờ ơ phóng khoáng nhưng cả bốn người bọn họ đều biết nội tâm của người đàn ông này không hề đơn giản.

Đó là vực sâu vạn trượng, là ranh giới sinh tử thiện ác mà bất kỳ ai cũng không dám đối đầu.

Chỉ đành cầu nguyện cho Khương Yên tai qua nạn khỏi lần này mà thôi.

Căn phòng im lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân vững chãi vang lên ngày càng gần.

Khương Yên mới được bôi thuốc, đang nằm mơ màng trên giường, nghe tiếng động thì hơi nghi ngờ, người này thân thủ không được nhẹ nhàng như Thanh Anh.

“Anh Anh ỷ ỷ ư?” (Thanh Anh tỷ tỷ ư?)  Nàng cố gắng nhổm dậy, muốn nhìn người đến là ai.

Bóng dáng to lớn nhanh chóng đổ ập lên đầu Khương Yên khiến nàng hoảng hốt.

Trước mặt là dáng vẻ tuấn mỹ đến yêu nghiệt của Cơ Trường Uyên cùng nụ cười nửa miệng đến thiếu đòn.

Khương Yên sợ hãi đến mức rụt cả người vào trong góc giường, mắt trợn trừng nhìn đối phương.

Cơ Trường Uyên không kiêng dè ngồi khoanh chân trên giường của Khương Yên, nửa người trên chồm sang ghé sát vào gương mặt nàng cười một tiếng.

“Vết thương trông có vẻ nặng nhỉ, là Cô ra tay không có tiết chế rồi.”

Khương Yên không biết Cơ Trường Uyên đến tận đây là có ý đồ gì, một màn vừa qua vẫn còn khiến nàng kinh hãi không thôi.

Sự tiếp xúc thân mật vượt quá giới hạn ấy, còn cả ánh mắt tà ác như mãng xà quấn quanh con mồi và hơi thở nóng rực hổn hển của nam nhân trong lúc càn quét khoang miệng của nàng.

Tất cả đều khiến Khương Yên choáng váng và sợ hãi tột độ.

Đây không giống với Cơ Trường Uyên mà nàng đã từng biết qua.

Nàng cong người, rúc sát vào vách tường, cố gắng tránh đi sự đụng chạm cơ thể với hắn, ánh mắt đầy phòng bị.

Không còn là dáng vẻ giả vờ nịnh nọt như ngày thường.

Cơ Trường Uyên chống cằm, nhìn gương mặt bầm tím cùng đôi môi sưng tấy hết sức thê thảm, nhưng đôi mắt thì long lên sòng sọc như con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng đang chuẩn bị dùng hết sức lực để phản đòn, hắn cảm thấy vô cùng thú vị.

Cảm giác vui vẻ lan tràn khắp tứ chi.

Đến mức Cơ Trường Uyên bật cười ra tiếng, lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống, phát ra âm thanh trầm trầm mị hoặc.

“Mấy ngày nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, việc của ngươi Cao Dục tự có sắp xếp.”

Khương Yên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt yêu dã của đối phương.

“Hửm?”

Cơ Trường Uyên nhướng mày, nhìn thấy Khương Yên khẽ gật đầu mới hài lòng đứng dậy rời đi.

Cao Dục rất tận tâm, không hề để bất kỳ ai đến làm phiền Khương Yên nghỉ ngơi, còn chu đáo căn dặn hạ nhân trong phủ đúng giờ mời thầy thuốc đến xem bệnh cho nàng.

“Cao này làm từ cây cỏ hòa với mật ong, vừa sát khuẩn, giảm tiêu sưng, lại có vị ngọt dễ chịu, Khương cô nương chăm chỉ thoa mỗi ngày sẽ chóng khỏi.”

Thanh Anh nhẹ nhàng nói lời cảm tạ, sau đó cho nha hoàn tiễn đại phu ra ngoài cửa.

Vết bầm trên gương mặt đã tan đi nhiều, chỉ còn dấu vết lờ mờ dưới quai hàm. Đầu lưỡi của Khương Yên cũng bớt đau hơn, có thể ăn uống thanh đạm, không cần phải húp cháo lạt mỗi ngày nữa.

“Trông muội có khí sắc hơn nhiều rồi, thật là tốt.”

Thanh Anh nghiêng đầu nhìn da gương mặt nhỏ nhắn đã nhuận hồng trở lại, dù cho có vẻ gầy đi một chút nhưng vẫn non mịn mơn mởn lắm.

Chuyện đã xảy ra, hai người ăn ý không ai hỏi ai, coi như chưa từng tồn tại. 

Thanh Anh mỗi ngày chu đáo qua phòng Khương Yên chăm sóc cho nàng, thỉnh thoảng Hồng Liễu xong việc cũng sẽ ghé đến nhìn qua một chút.

Sức khỏe Khương Yên đã tốt lên, bên phía Cao Dục cũng nắm rất rõ.

Sau mấy ngày nghỉ dưỡng bệnh, sáng sớm hôm nay, Khương Yên lại được Tiểu Thuận Tử gọi đến tiền sảnh của Tĩnh Tâm Trai.

Cơ Trường Uyên đang được Cao Dục và Hồng Liễu chỉnh trang y phục, bên hông thắt một ngọc bội cẩm thạch quý hiếm, dường như là chuẩn bị ra ngoài.

Bên cạnh là đầy đủ các nàng từ Tử Kiều, Hoàng Oánh đến Thanh Anh.

Nhìn Khương Yên quy củ hành lễ dưới đất, Cơ Trường Uyên bâng quơ nói một câu: “Sắc mặt tốt lên nhiều rồi đấy.”

Dù hắn không gọi tên nhưng Khương Yên biết Cơ Trường Uyên đang nói về mình. 

“Đa tạ điện hạ đã nương tay.” Câu này phát ra gần như Khương Yên phải nghiến chặt quai hàm để đè xuống cơn tức giận.

Cơ Trường Uyên phì cười, hắn đẩy Cao Dục và Hồng Liễu ra, bước đến trước mặt Khương Yên đảo mắt một vòng: “Ngươi là đang trách Cô dùng hình quá nặng sao?”

Trong đầu Khương Yên chợt lóe lên hình ảnh ngày ấy, Cơ Trường Uyên như một tên sát nhân ăn thịt người biến thái, đang muốn nhai nát môi lưỡi của nàng.

“Nô tỳ không dám, nô tỳ biết tội, xin điện hạ khai ân.” Khuôn mặt của Khương Yên co cứng lại.

Mọi biểu cảm của Khương Yên đều không qua được đôi mắt tinh tường của Cơ Trường Uyên.

Hắn mân môi, sau đó ra vẻ bao dung mà phất tay với nàng: “Được rồi, nếu ngươi đã biết tội, Cô cũng rộng lượng mà tha thứ lần này. Chuyện này cho qua, mấy hôm nay nằm một chỗ trong phủ cũng tù chân, Cô đặc cách cho ngươi hôm nay được ra ngoài ngắm nghía non xanh hữu tình.”

“Sao cơ?” Khương Yên hoang mang hỏi lại.

Cao Dục ngay lập tức tiến lên gõ đầu Khương Yên một cái: “Thái tử điện hạ muốn đi đến Linh Ẩn Tự cầu phúc đầu năm, ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi, nửa canh giờ nữa sẽ xuất phát.”

Nghe đến đây, Khương Yên luống cuống vội vàng tâu vâng rồi rời đi cùng Tiểu Thuận Tử.

Mà Tử Kiều đang có mặt ở đây vội vàng kêu lên một tiếng như không thể tin vào tai mình.

“Điện hạ, chẳng phải hằng năm người đều đem theo Kiều Kiều đến Linh Ẩn Tự sao? Vì cớ gì mà năm nay lại cho Khương Yên đi?”

Là một trong những nha hoàn hầu hạ được Cơ Trường Uyên sủng ái nhất, nhận được nhiều đặc quyền nhất ở Đông Cung này, thậm chí ngọc ngà châu báu cũng không kém những tiểu thư thiên kim thế gia quý tộc kinh thành, Tử Kiều bao nhiêu năm nay đều luôn kiều diễm và cao quý hơn rất nhiều so với những người còn lại trong phủ. 

Chưa bao giờ Tử Kiều phạm sai lầm, cũng chưa ai thấy Cơ Trường Uyên nặng lời trách phạt nàng ta một lần nào từ ngày bước chân vào Đông Cung đến giờ.

Ấy thế mà hôm nay Tử Kiều lại thất thố đến như vậy ngay trước mặt Cơ Trường Uyên.

Cơ Trường Uyên không trả lời nàng ta, chỉ lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống như một con mãng xà biếng nhác vô cùng không vui trước thứ côn trùng thấp kém đang cả gan vo ve bên cạnh nó.

Tử Kiều sợ hãi, cánh tay cứ vươn ra rồi rụt lại, muốn nắm lấy ống tay áo của nam tử cao quý trước mặt mà không dám, chỉ có thể trưng bộ mặt đáng thương đến động lòng người, thử tìm kiếm chút cơ hội khiến đối phương thương cảm.

“Điện hạ, Kiều Kiều đã thất lễ rồi, chỉ là hơi bất ngờ một chút, mong điện hạ đừng tức giận, mấy năm nay đều là Kiều Kiều theo hầu điện hạ khi ra ngoài, đổi lại hôm nay là Khương Yên muội muội, Kiều Kiều lo lắng nàng ấy không phục vụ chu toàn mà thôi…”

Hoàng Oánh đứng bên cạnh thấy vậy cũng không nhịn được lên tiếng: “Đúng vậy đó điện hạ, hay là điện hạ cứ để Tử Kiều tỷ tỷ đi theo đi, dù sao tỷ ấy cũng đi theo ngài nhiều năm rồi, những việc linh tinh bên ngoài chắc chắn sẽ ứng đối tốt hơn nhiều so với ai kia.”

Cơ Trường Uyên lúc này không thèm nhìn đến các nàng nữa, chỉ nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ngọc chạm khắc tinh xảo trên ngón tay cái, giọng âm độ: “Từ lúc nào mà phận nô tỳ lại dám lên tiếng dạy bảo chủ tử cách làm việc ở trong Đông Cung này rồi.” 

Vừa nghe đến đây, toàn bộ hạ nhân trong tiền sảnh đều lập tức quỳ rạp xuống nền.

Cao Dục híp mắt nhìn một vòng rồi lắc lắc đầu, đúng là không biết phép tắc gì cả.

“Cho đến lúc Cô trở về, các ngươi tự mà dạy bảo nhau một vòng đi.”

Thả xuống câu này xong, Cơ Trường Uyên cũng chẳng thèm quan tâm mà đi thẳng ra phía môn lâu.

Để cho bọn họ một đám người sợ hãi ngã ngồi ra đất.
Bình Luận (0)
Comment