Sau buổi thượng triều sáng nay, Cơ Trường Uyên rất nhanh chóng trở về phủ.
Theo sau là những lời chúc mừng như pháo nổ của các vị quan đại thần.
Toàn bộ kinh thành lại tưng bừng một lần nữa chỉ một tháng sau dịp tết Nguyên Đán.
Ai ai cũng rôm rả bàn tán, quả là đôi trai tài gái sắc, phủ Thượng thư đã có thể nở mày nở mặt rồi, trở thành mẫu tộc của Thái tử phi, tương lai còn có thể là họ ngoại của Thiên tử.
Khương Yên vẫn còn lo lắng về những lời mà Bùi Lẫm đã nói, cho nên nàng không ra sảnh lớn của Kim Ngâm điện cung nghênh Cơ Trường Uyên hồi phủ, chỉ lẳng lặng nép mình trong một góc sân đình ở Tĩnh Tâm Trai để suy nghĩ.
Điện Kim An tấp nập quan viên ra vào cả buổi chiều, cuối cùng cũng dần vãn khách.
Tĩnh Tâm Trai lại sáng đèn.
Cơ Trường Uyên uể oải ngồi trên trường kỷ, bữa tối cũng được miễn, thay thế bằng một chén canh gà hoa cúc.
Tử Kiều hôm nay vô cùng rực rỡ, không chỉ xinh đẹp động lòng người, còn vô cùng khéo léo đứng ra chiêu đãi khách nhân của Đông Cung, hoàn toàn là phong thái của một vị tiểu chủ.
Cơ Trường Uyên có vẻ cũng rất hài lòng, hắn phất tay, một khay chứa đầy vải vóc cùng một chuỗi hạt ngọc trai to tròn bóng loáng được Tiểu Thuận Tử bưng đến trước mặt nàng ta không khỏi khiến nhiều người ồ lên trầm trồ.
Nhưng dường như Tử Kiều không được vui sướng như mọi lần, nàng ta ngước đôi mắt to tròn lúc nào cũng như có ánh nước lấp lánh nhìn Cơ Trường Uyên, hai phiến môi trễ nhẹ, dáng vẻ thiên kiều bá mị pha chút sự nũng nịu dỗi hờn.
“Điện hạ, Kiều Kiều làm những chuyện này hoàn toàn là chức trách của mình, không phải để được nhận thưởng đâu.”
Lời lẽ khiêm tốn nhưng chứa đầy ẩn ý trong đó.
Cho dù là nha hoàn nhất đẳng, đã là nô gia, tất cả mọi việc từ hầu hạ chủ tử, hay làm trò mua vui, mục đích cuối cùng cũng chỉ là để kiếm bạc.
Một hạ nhân trong phủ thế gia vọng tộc, nếu không vì phú quý, thì chỉ có thể là vinh hoa.
Huống chi hôm nay Tử Kiều ăn mặc lộng lẫy như vậy, bên cạnh còn có nha hoàn phục vụ, nào có dáng vẻ của một người hầu.
Nàng ta rõ ràng đang muốn ám chỉ cấp bậc của mình trong Đông Cung.
Đã đến lúc cần được tấn vị lên rồi.
Cơ Trường Uyên chống cằm, đôi mắt tinh ranh như diều hâu xẹt qua một tia chế giễu.
“Vậy Tử Kiều nói xem Cô nên khen ngươi như thế nào đây?”
Tử Kiều cắn môi dịu ngoan trả lời, ánh mắt lúng liếng nhìn nam nhân trên cao kia: “Từ lúc bước chân vào Đông Cung, được điện hạ che chở bao dung, lại không hề để cho Kiều Kiều thiếu thốn thứ gì, Kiều Kiều làm sao có thể đòi hỏi nữa chứ. Chỉ có thể xuất chút tài hèn lực mọn, mong được san sẻ gánh nặng và trách nhiệm với điện hạ và Thái tử phi là Kiều Kiều đã mãn nguyện rồi.”
Khôn khéo đưa đẩy, mục đích rõ ràng.
Nửa đầu là khoe khoang sự sủng ái thiên vị của Cơ Trường Uyên, nửa sau là đề cập đến khả năng của nàng ta có thể hỗ trợ chủ mẫu Đông cung quán xuyến trên dưới.
Tử Kiều xuất thân là ca vũ cơ nhất phẩm nổi tiếng trong ngoài thành Thiên An, nhờ một lần hiến vũ mà được Cơ Trường Uyên để mắt đến, đưa về Đông Cung. Nhưng cũng chỉ đến thế, Tử Kiều hiện tại dù có nha hoàn hầu hạ bên người thì thân phận vẫn chỉ là nô tỳ.
Nàng ta không được nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì ở Đông Cung ngoại trừ sai bảo Tiểu Hỷ và Tiểu Nhã chạy vòng quanh mình.
Thậm chí còn không bằng Cao Dục nắm trong tay chức vụ tổng quản nội thị, mỗi khi gặp mặt, Tử Kiều không thể không nhẫn nhịn mà khuỵu gối hành lễ trước ông ta.
Điều này khiến nàng ta vô cùng khó chịu.
Trong bốn nha hoàn nhất đẳng, Cơ Trường Uyên tương đối tỏ ra thích thú và cưng chiều nàng ta nhất, nếu có thể tấn vị một người làm bảo lâm hoặc tài nhân để hỗ trợ chủ mẫu Đông Cung, Tử Kiều tự tin mình chắc chắn được chọn.
Đến lúc đó Tử Kiều thề nhất định phải bắt Cao Dục quỳ dưới chân mình.
Chỉ là lời đã nói ra khỏi miệng, nhưng mà chờ mãi vẫn không thấy Cơ Trường Uyên hé răng một chữ.
Hắn chỉ lười biếng ngồi đó, khóe miệng cong lên, như một con sư tử thích thú nhìn tên thợ săn ngu ngốc đang nhầm tưởng mình sắp phát tài.
“Điện hạ, những lời Tử Kiều tỷ tỷ nói cũng có lý, trước giờ tỷ ấy là người làm việc chu toàn, ngay cả bữa tiệc đón tiếp quan viên sáng nay cũng vậy. Nếu không có tỷ ấy, Cao đại nhân đã không thảnh thơi đến mức đi hóng gió ở Cảnh Sơn thủy tạ cùng Khương Yên. Sau này Đông Cung sẽ thêm người, Cao đại nhân lớn tuổi hẳn là không thể lo liệu sắp xếp nổi, để Tử Kiều tỷ tỷ phụ giúp một tay âu cũng là chuyện nên cân nhắc ạ.”
Hoàng Oánh thấy đại sảnh một mảnh im lặng, vội vàng tiến lên muốn nói đỡ một câu.
Cuối cùng chỉ nhận được một tràng cười kỳ dị của Cơ Trường Uyên.
“Cao Dục, có người tố người lười biếng, chỉ muốn an nhàn ở Đông Cung, ngươi trả lời Cô thế nào đây?”
Cao Dục cười mỉm, dáng vẻ thong dong khoanh tay cúi đầu: “Bẩm điện hạ, sáng nay Đông Cung mở cửa đón khách, số lượng không ít, vài vị quan viên không muốn ngồi một chỗ tù chân nên tự ý đi dạo loanh quanh để ngắm cảnh. Nô tài không thể không để mắt đến bọn họ, đành phải cho vài người theo sau để tiện bề săn sóc. Chuyện này nô tài đã sớm thông báo với điện hạ rồi ạ.”
“Hoàng Oánh, ngươi đã nghe rõ chưa? Còn thắc mắc gì nữa không?”
Hoàng Oánh bị điểm danh chỉ có thể cắn môi lắc đầu, Cao Dục làm việc lúc nào cũng tỉ mỉ cẩn thận, muốn tìm một khe hở của ông ta để tấn công quả thật khó như trên trời.
Nhưng sự việc không đơn giản chỉ dừng lại ở đó.
“Có vẻ dạo gần đây có vài người bất mãn với cách làm việc của ngươi đấy Cao Dục à.”
Cơ Trường Uyên cười tà, ngón tay thon dài chỉ về phía Hoàng Oánh và Tử Kiều đang quỳ dưới đất: “Ngươi xem, còn chuẩn bị sẵn người để tiến cử nữa là…”
Tử Kiều trong lòng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này nàng ta vẫn còn chưa được tấn vị, muốn lôi Cao Dục xuống nước là không thể, Hoàng Oánh lần này nôn nóng quá rồi.
“Kiều Kiều không có ý đó, Cao đại nhân nào giờ vẫn là tấm gương để Kiều Kiều noi theo, chỉ là Kiều Kiều thật lòng muốn san sẻ gánh nặng của chủ tử.”
“Nếu ngươi có lòng như thế, vậy thì Cô cho ngươi cơ hội được học hỏi. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ đến thiêm phòng để quan sát mọi người làm việc từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, sau khi nắm hết mọi thứ ở đó thì tiếp tục đến khố phòng, quả phòng, bao y, chuồng ngựa, ngay cả tú phường cũng không được bỏ qua, sau khi xong việc thì phải đến báo cáo tỉ mỉ cho Cao Dục biết.”
Tử Kiều nghe xong chỉ có thể run rẩy ngã ngồi ra đất.
Nàng ta từ lúc được đưa vào Đông Cung đến nay đều đã quen được ăn ngon mặc đẹp, chuyện khó khăn nhất mỗi ngày chính là lựa chọn váy áo và điểm trang. Công việc nặng nề nhất là tập đánh đàn và ca múa.
Những lời kia nói ra chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi, mục đích muốn gợi chuyện để Cơ Trường Uyên nâng đỡ nàng ta lên vị trí cao hơn, không còn là thân phận nha hoàn nữa.
Không nghĩ đến, Cơ Trường Uyên lại có thể ra tay dứt khoát đến mức lạnh lòng như vậy.
Ý của Cơ Trường Uyên đã quyết, Tử Kiều nào dám chối từ, chỉ có thể đau khổ nhận mệnh.
Cái này thật đúng là không ăn trộm được gà mà còn mất một nắm thóc.
Chuyện của Tử Kiều dường như khiến cho Cơ Trưởng Uyên rất mất hứng, hắn không còn kiên nhẫn nhìn những người ở đây nữa, hất cằm cho tất cả lui ra bên ngoài, chỉ giữ một mình Khương Yên ở lại.
Nhìn nét mặt vô cảm của đối phương, Khương Yên có chút chần chừ, liệu có thật Bùi Lẫm đã đánh tiếng với Cơ Trường Uyên về chuyện muốn ban nàng cho hắn ta hay chưa?
Hoặc là giả Cơ Trường Uyên cũng chẳng để tâm lắm đến một nha hoàn như Khương Yên, cho nên hắn không cảm thấy tức giận trước yêu cầu của Bùi Lẫm.
Với các thế gia đại tộc, việc trao đổi hay thậm chí ban thưởng hạ nhân, thị thiếp của mình cho người khác là chuyện rất đỗi bình thường.
Khương Yên có chút thấp thỏm, chỉ đành tiến đến gần Cơ Trường Uyên thăm dò một phen.
“Chúc mừng Thái tử điện hạ, chúc điện hạ cùng Thái tử phi cầm sắt hòa minh, bạch đầu giai lão.”
Cơ Trường Uyên nới rộng đai lưng, dáng vẻ nhàn nhã tựa người vào nệm gấm, ngữ điệu có chút đùa cợt.
“Kết quả này có làm đẹp lòng Tiểu Yên Tử hay không?”
Khương Yên không dám đoán ý của Cơ Trường Uyên, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: “Thái tử điện hạ là sao bắc đẩu trên bầu trời, đôi mắt tinh tường hơn người trần thế. Sự lựa chọn của điện hạ chắc chắn là tốt nhất, nô tỳ thật lòng vui mừng thay cho người.”
Cơ Trường Uyên phì cười, tiếng cười như gai nhọn đ.â.m vào người.
“Ngươi đã nói như vậy, Cô cũng không thể keo kiệt một lời chúc mừng cho Tiểu Yên Tử được.”
Khương Yên nổi da gà toàn thân, lời này của Cơ Trường Uyên chắc chắn không phải tốt đẹp gì.
“Nô tỳ… có gì để chúc mừng nhỉ?”
“Chúc mừng ngươi đã leo lên được cành cao, sắp tới đây không cần phải đi hầu hạ người khác nữa.”
Âm thanh vừa thả ra, chiếc cằm thon nhỏ của Khương Yên đã bị người bóp chặt nâng lên, toàn bộ gương mặt thảng thốt của nàng được phóng đại hết cỡ trong đôi đồng tử đen đặc như đáy vực sâu hun hút.
Ngữ khí này của hắn, Khương Yên có thể chắc đến tám chín phần.
Quả nhiên Bùi Lẫm đã đến gặp Cơ Trường Uyên rồi.
“Nô tỳ thật sự không biết gì hết, mong Thái tử điện hạ đừng nghe người ta nói bừa, nô tỳ từ đầu đến cuối trong lòng chỉ tâm niệm một mình Đông Cung, không hề có ý đứng núi này trông núi nọ, xin điện hạ hãy tin tưởng nô tỳ.”
Cơ Trường Uyên nhướng mày, đầu lưỡi chống má ra vẻ nghiền ngẫm: “Cô vẫn không hiểu, Tiểu Yên Tử đã làm gì khiến cho Bùi Lẫm c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt ngươi như vậy, còn không ngừng quấn lấy xin Cô ban người cho hắn ta…”
Nói đến đây đôi mắt Cơ Trường Uyên cong lên, hiển hiện một nụ cười ác độc đến cực điểm: “Ngươi có biết Bùi Lẫm đã nói gì với Cô không? Hắn ta muốn tam thư lục lễ kiệu khiêng tám người rước ngươi về làm chính thê, trở thành chủ mẫu của Hầu phủ, còn hứa hẹn đời này chỉ có một thê tử là ngươi, không nạp thêm thiếp thất. Ngươi nói xem, những lời này có phải là hoang đường lắm không?”
Khương Yên đoán không sai, chỉ không ngờ là Bùi Lẫm lại dám nói những lời này trước mặt Cơ Trường Uyên.
Đúng là một tên càn quấy.
“Bùi thị vệ say rượu làm việc hồ đồ, không liên quan đến nô tỳ, xin điện hạ minh xét.” Khương Yên vội vàng dập đầu, hy vọng có thể khiến Cơ Trường Uyên mủi lòng nghĩ lại.
Nhưng dường như đối phương không hề có một chút lay động, hắn vẫn từ trên cao nhìn xuống Khương Yên bằng ánh nhìn bén ngót như muốn lóc da róc thịt nàng ra vậy.
“Cô rất là thán phục ngươi, lại có thể khiến một Bùi Lẫm trước nay cứng ngắc như gỗ đá làm ra hành động ngông cuồng thế này. Đây cũng chính là mục tiêu của ngươi phải không? Là Hầu phủ phu nhân tất nhiên cao quý hơn nhiều so với nha hoàn nhất đẳng ở Đông Cung.”
“Khương Yên, Cô đã quá coi thường ngươi rồi.”