Có nhiều cách để hạ nhục một người, khiến họ không thể ngóc đầu lên được nữa.
Khương Yên đã tưởng tượng ra nhiều tình huống, đánh trượng, lóc da, hoặc thậm chí bắt nàng quỳ bò một vòng Đông Cung mà cầu xin hắn.
Chỉ là chưa bao giờ nghĩ Cơ Trường Uyên lại vô liêm sỉ đến mức này.
Một nữ tử nếu có quan hệ bất chính với nam nhân, chưa nói đến việc phải chịu nghiêm hình cho tội gian dâm, nếu bị phát hiện thì cả đời này đừng mong có thể gả ra ngoài.
Khương Yên cũng không quá mong đợi việc mình sẽ tìm được một người đàn ông hiền lành tốt đẹp có thể chung sống với nàng cả đời.
Nhưng thanh danh bị ô uế, thân thể bị vấy bẩn, còn bị người ta chơi đùa như món đồ rẻ tiền, Khương Yên chịu không nổi.
Huống chi người này tương lai chính là phu quân của tiểu thư nhà nàng.
Khương Yên thật sự không cam tâm.
“Thái tử điện hạ, người là Trữ quân của Đại Cơ, nắm trong tay quyền lực tối thượng, chẳng lẽ chuyện cỏn con như vậy cũng không thể giải quyết được ư? Chỉ là một lời nói của thần tử, cần gì phải cho là thật chứ!”
Cơ Trường Uyên không khó chịu trước những lời này của Khương Yên, trái lại hắn lại vô cùng hòa nhã mà trả lời nàng: “Ngươi cũng biết chỉ là một chuyện cỏn con không đáng để Cô phải gây mích lòng Hầu phủ mà, vả lại thứ mà Bùi Lẫm muốn xin cũng chỉ là một nha hoàn, cứ vứt quách ngươi qua bên đó cho rồi, đỡ nhọc lòng Cô phải suy nghĩ.”
“Cô đã tính toán cho người đâu đấy, còn việc có đi con đường này hay không là do ngươi lựa chọn Tiểu Yên Tử à.”
Cơ Trường Uyên nói đúng, với vị trí của hắn hiện tại, trong cuộc tranh đấu hoàng quyền, việc lôi kéo thế gia đại tộc về phía mình là quan trọng hơn cả.
Thêm nữa, Bùi Lẫm bao nhiêu năm đi theo hắn cũng lập được không ít công trạng, chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi, không đáng để gây ra lục đục nội bộ.
Cho nên toàn bộ mọi sự xảy ra đều phải tìm được người gánh tội.
Đó chính là Khương Yên nàng.
Trước đó nàng đã từ chối thẳng mặt Bùi Lẫm.
Sau lại chủ động bò lên giường của Thái tử.
Một mặt dứt khoát cắt đứt ảo tưởng của Bùi Lẫm dành cho mình.
Mặt khác lại không gây ảnh hưởng đến mối giao hảo hai bên.
Cơ Trường Uyên từ đầu đến cuối chỉ là người để nàng lợi dụng bám víu thoát khỏi Bùi Lẫm, bay lên cành cao.
Khương Yên uất nghẹn nuốt nước mắt vào trong, hơi thở mỏng manh như sương khói.
“Điện hạ đã sắp xếp chu toàn, Khương Yên không thể không theo. Chỉ có một điều kiện này, mong điện hạ ân chuẩn.”
“Nói đi.” Cơ Trường Uyên không vội, những đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mớ tóc mềm mại đen mượt của nàng.
“Chuyện này… làm ơn đừng để Thẩm tiểu thư biết được, chí ít là cho đến khi ngày thành thân của điện hạ và nàng ấy. Nô tỳ không muốn tiểu thư phải đau buồn vì bị phản bội.”
Nói đến đây, Khương Yên không kiềm được nữa, nước mắt cứ thế trào ra ướt đẫm hai gò má.
Cơ Trường Uyên có chút mủi lòng, hắn đưa tay lên lau lung tung trên mặt nàng, giọng mềm xuống: “Được, Cô hứa với người sẽ không để chuyện này đến tai Thẩm Thiên Nhược.”
Khương Yên cắn răng đến mức khớp hàm như muốn vỡ ra, tiếng nức nở dần dần biến mất.
Âm thanh vải vóc cọ sát vang lên trong không khí.
Một thứ gì đó nặng nề rơi trên hai đùi láng mịn của nàng.
“Xuân cung đồ hôm đó Cô đã cho ngươi xem qua rồi, còn chần chờ gì mà chưa chịu bắt đầu?”
Âm thanh ám muội đeo bám dai dẳng, đi cùng những ngón tay như chiếc đuôi rắn lạnh lẽo trườn bò quấn lấy da thịt ấm nóng của Khương Yên.
Đau dài chẳng bằng đau ngắn, thà rằng đánh nhanh kết thúc nhanh.
Khương Yên nhắm mắt, dứt khoát đưa tay xuống dưới mò mẫm.
Một sức lực mạnh mẽ ngay lập tức ngăn cản khiến Khương Yên trố mắt lên nhìn.
Cơ Trường Uyên cười tà, cúi đầu xuống l.i.ế.m láp bên xương quai xanh mảnh mai của nàng: “Vội vàng như thế?”
Khương Yên không muốn tiếp xúc da thịt thân mật với hắn, nàng xoay đầu né tránh, giọng mũi nghẹn đặc: “Không phải điện hạ đã yêu cầu nô tỳ phải bắt đầu làm sao?”
Cơ Trường có phần không vui, hắn hừ lạnh một tiếng, gương mặt bị bóp chặt, cưỡng ép nàng quay lại nhìn hắn.
“Nể tình ngươi là lần đầu, Cô không ngại chỉ ngươi làm sao để khiến nam nhân thỏa mãn sung sướng nhất, không phải chỉ dùng mỗi tay thôi đâu.”
Nói xong, Cơ Trường Uyên đứng thẳng người, từ trên cao ra lệnh cho Khương Yên.
“Ôm Cô!”
Cánh tay bị kéo lên, áp sát vào lồng n.g.ự.c to lớn nhẵn nhụi đang căng ra của Cơ Trường Uyên.
Hơi thở của người đàn ông dần nặng nề, bàn tay của Khương Yên cũng dần thả lỏng, nhưng âm thanh bên tai vẫn đầy áp lực.
“Tiếp tục đi.”
Khương Yên mím môi, cánh tay gầy gò cố gắng xoa loạn lên mảnh da thịt rắn chắc với những thớ cơ gồ lên của đối phương, đến mức tỏa ra sức nóng râm ran dưới lòng bàn tay.
“Hôn Cô đi!”
Sau khi hưởng dụng đủ sự đụng chạm da thịt, Cơ Trường Uyên bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Khương Yên ngoài sự phẫn nộ đến cùng cực thì không còn có thể làm gì khác.
Cơ Trường Uyên hơi cúi đầu, vẻ mặt vui sướng đến gợi đòn.
Chẳng còn cách nào, Khương Yên giận dữ bấu chặt lấy bả vai đu người lên, đôi môi miễn cưỡng chạm lấy khóe miệng đang cong lên của hắn, hận không thể cắn xuống một ngụm.
Chưa kịp rời ra, một sức lực mạnh mẽ ngay lập tức giữ lấy nàng.
Hơi thở bị cướp đoạt nhanh chóng, hai cánh môi hồng bị ngấu nghiến như muốn nhai nát, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, bàn tay bóp mạnh khớp hàm của nàng, để Khương Yên phải há miệng ra, ngay lúc này, chiếc lưỡi thô dày dẻo dai mạnh mẽ xâm nhập, càn quét khắp khoang miệng, truy đuổi đến tận cùng.
Khương Yên không thở được, cánh tay khua khoắng loạn xạ trong không trung, theo bản năng muốn cắn xuống thứ đang tàn phá trong miệng mình.
Cơn nhức nhối ở dưới cằm lan đến tận óc, bên tai là thanh âm trầm thấp nguy hiểm đầy ý tứ cảnh cáo của Cơ Trường Uyên.
“Nếu không muốn bị vỡ xương hàm thì đừng làm điều gì dại dột.”
Khương Yên hé mắt, nước bọt chảy dài xuống cằm nhưng nàng không có khả năng để nuốt xuống, chỉ có thể ê a trong họng.
Nhìn thái độ dịu ngoan của đối phương, Cơ Trường Uyên vô cùng hài lòng.
Đột nhiên một cơn khí lạnh lan tràn khắp cơ thể Khương Yên.
Khi Khương Yên nhận ra ý định của Cơ Trường Uyên thì chiếc váy dưới thân đã bị xé rách bươm.
Tứ chi bị giữ chặt lấy, Khương Yên sợ hãi giãy dụa, sự kinh hoàng hiển hiện rất rõ ràng trên gương mặt nàng.
“Yên nào, vì biết đây là lần đầu tiên của ngươi cho nên Cô mới hỗ trợ một chút, đừng có mà không biết điều.”
Vừa nói, cánh tay lại dùng lực kìm lại hai chân của Khương Yên.
Một sự nhục nhã dâng lên khiến gân xanh vằn vện ở phần da cổ.
“Khốn khiếp… khốn khiếp!!!”
Khương Yên không còn màng đến cái gì gọi là quyền uy tối thượng hay tính mạng bản thân, nàng rít lên từ trong kẽ răng, như thể đang đối mặt với kẻ có thâm thù đại hận với mình.
Cơ Trường Uyên không quan tâm chút nào, giờ đây hắn chỉ muốn làm duy nhất một việc.
“Nếu ngươi thông minh thì điều duy nhất ngươi có thể làm hiện nay là thả lỏng ra để Cô tận hứng một phen, như vậy sẽ tốt nhiều so với việc kéo dài nỗi đau sắp tới mà ngươi phải chịu đựng.”
Khương Yên sao không hiểu chứ, nhưng nàng thật sự không thể nằm im để người khác chà đạp mình.
Chỉ là sức lực của đối phương quá lớn, Khương Yên như bị đóng đinh vào mặt gỗ bên dưới, một chút cử động cũng khó mà nhúc nhích.
Thêm những ngón tay ma quỷ cứ lần lượt chui vào, Khương Yên thật sự không còn hơi sức dù chỉ là thở một cách bình thường.
Thắt lưng đột ngột được nâng lên. Gương mặt của Cơ Trường Uyên đã ướt đẫm mồ hôi nhưng đồng tử thì mở to đầy háo hức.
Khương Yên biết hắn đã không thể nhẫn nhịn nổi nữa.
Chỉ mới khúc dạo đầu thế này thôi đã khiến Khương Yên đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng lại khiến sống lưng của Cơ Trường Uyên tê dại.
Cơ Trường Uyên l.i.ế.m môi, để lộ ra sự khao khát chưa từng có.
Đối mặt với đôi mắt đã nhuốm đầy dục vọng của Cơ Trường Uyên, Khương Yên sợ hãi đến mức muốn quay mặt đi.
Nhưng giây tiếp theo, một lực đẩy cực mạnh đã ập tới.
“Á…!!!”
Căn phòng tràn ngập tiếng hét thất thanh của Khương Yên, đổi lại chỉ là nét mặt sướng đến phát điên của Cơ Trường Uyên.