Lúc Khương Yên tỉnh dậy, mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ ổn thỏa.
Nhìn mành che bằng lụa màu xanh nhạt, gối mềm độn vải bông, Khương Yên nhận ra mình đã trở về nhà.
Trên người còn đau ê ẩm, nhưng vẫn khá khẩm hơn lúc ăn trận đòn của Vương Kế Xương khi còn ở kinh thành.
Chẳng biết bản thân mình có thù oán gì với nhà họ Xương không nữa mà cả hai lần bị đánh đập đều do huynh đệ nhà này gây ra.
Khương Yên vừa dợm ngồi dậy, bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa.
Khương Nặc đi vào, gương mặt vẫn còn sót lại vệt nước mắt.
Theo sau là Lô thị và Đại Tráng đang bưng lên một chén thuốc đen ngòm.
“Khương cô nương tỉnh rồi?”
“Tỷ ơi, tỷ làm muội sợ quá đi.” Vừa nói xong, ngữ điệu lại không kiềm được sự nức nở.
“Không sao, tỷ còn khỏe lắm, muội đừng có khóc như nhà có tang vậy chứ.”
Khương Yên xua tay, cười chọc ghẹo Khương Nặc, lại chạm phải vết thương trên mặt đau đến nhíu mày.
“Tên khốn, sao có thể xuống tay với nữ tử nặng như vậy chứ.”
Khương Nặc lầm bầm một tiếng, vội vàng cầm bọc thuốc được bó trong vải thô hơ trên bếp lò rồi nhẹ nhàng xoa xoa lên gò má của Khương Yên.
Nhắc mới nhớ, Khương Yên vội vàng lên tiếng hỏi thăm tình hình của mọi người.
Đại Tráng rành mạch kể lại mọi chuyện.
Sau khi đạt được thỏa thuận với nhóm Lại Nghệ.
Hà Triết tức tốc thông báo với Bành phủ doãn.
Thời tiết hiện tại không thuận lợi cho việc hành quân đường xa, lại không nắm rõ được binh lực của kẻ thù mạnh yếu ra sao, mọi người nhất trí không thể vội vàng tấn công lên sườn núi sau trấn Quan Lạn mà phải tìm cách dụ địch vào một khu vực nhất định.
Đó là lý do Khương Yên gõ trống khua chiêng khi đến thăm nhà Đào nương.
Nàng biết Vương Thụy sẽ cử người giám sát chặt chẽ gia đình Bắc hoang này.
Không ngoài dự đoán, Tiểu Đào Hồng đã bị bắt.
Lại Nghệ buộc lòng phải đem quân tấn công trấn Quan Lạn.
Vừa hay lại rất hợp ý với Bành phủ doãn khi trước đó bọn họ đã âm thầm cho sơ tán dân chúng ở ba trấn lân cận.
Lương thực không đủ, tuyết rơi kéo dài sẽ khiến cho Vương Thụy lo lắng không yên, buộc lòng phải đẩy nhóm Lại Nghệ ra ngoài kiếm miếng ăn.
Đây sẽ là cơ hội để cho Hà Triết và quan binh thành Liễu Khê âm thầm đột nhập vào căn cứ của địch.
Trận tử chiến diễn ra đúng như mong muốn của mọi người.
Không có một dân thường nào bị ảnh hưởng, thương vong tính bằng không, lại có thể bắt sống được nguyên vẹn Vương Thụy cùng mấy tên tiểu tướng theo phò.
Đặc biệt là Khương Yên, nếu nàng không nhanh trí tráo đổi Tiểu Đào Hồng, lại còn lén lút mượn một đôi Huyết Đinh Ủng của phía Lại Nghệ, có khi trận này sẽ không dễ dàng thu lưới như vậy.
Toàn bộ lính lác đã bị bắt, riêng Vương Thụy và mấy tên tướng dưới trướng hắn ta đã bị tống vào địa lao, hàng ngày bị đút nhuyễn cân tán, chờ ngày áp giải đến kinh thành để c.h.é.m đầu thị chúng.
“Còn Hà Triết, y sao rồi?”
Khương Yên còn nhớ rất rõ, trước khi nàng bất tỉnh, trong mắt mình là đôi bàn tay đầm đìa m.á.u tươi của Hà Triết.
“Nếu sâu hơn chút nữa thì có thể đứt gân tay rồi, may mà cứu chữa kịp thời.”
Lô thị trả lời xong, lại khẽ đưa mắt nhìn sang Khương Yên đang im lặng.
“Đánh trận thôi mà, sao lại để tay trần mà đỡ kiếm của kẻ địch chứ, không biết Hà bổ đầu nghĩ sao nữa.”
Thì ra chuyện Hà Triết đỡ một kiếm kia cho Khương Yên, y không hề tiết lộ cho mọi người.
“Hà bổ đầu ở đâu, ta muốn đến thăm y.”
Đáng tiếc, Khương Yên vẫn không thực hiện được ý định đó.
Cho đến khi nàng vẫn còn lăn lộn trên giường nghỉ ngơi, Hà Triết đã vội vàng chạy qua xem tình hình, mang theo đôi bàn tay băng bó như cặp bánh chưng.
Không chỉ có Hà Triết, còn có Lại Nghệ với vẻ mặt thiếu đòn đi theo sau.
“Nàng đã khỏe chưa?”
Nhìn thấy bộ dáng thong dong bước ra ngoài của Khương Yên, Hà Triết thở phào nhẹ nhõm.
“Huynh còn mở miệng hỏi thăm ta được sao, nhìn vết thương trên tay mình đi rồi hẵng nói chuyện.”
Hà Triết lúng túng gãi đầu: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Chưa thấy ai ngu ngốc như vậy, xém nữa là bàn tay này bị hủy rồi.” Lại Nghệ đứng một bên châm chọc, bị Hà Triết trừng mắt cảnh cáo.
Khương Yên nhìn hai người họ đấu mắt, không nhịn được bật cười.
“Nghe nói phía Vương Thụy đã thu xếp ổn thỏa, còn ngươi thì sao? Khi nào về lại Bắc hoang.”
“Đợi mọi người khỏe hắn, chúng ta sẽ lên đường.” Lại Nghệ cà lơ phất phơ trả lời.
“Thế thì tốt.”
Khương Yên gật đầu, sau đó nhàn nhã ngồi nghe Hà Triết thương lượng với Lại Nghệ về kế hoạch sắp tới.
Ngoài chục xe lương thực, Bành phủ doãn quyết định hỗ trợ thêm nông cụ, một túi hạt giống và một quyển sách ghi chép về phương pháp trồng trọt canh tác cho nhóm người của Lại Nghệ.
Thêm vào đó, thành Liễu Khê quyết định mở rộng giao thương với người Bắc hoang, đặc biệt là với bộ tộc của Lại Nghệ, đảm bảo cứ đầu tháng sẽ đều đặn đặt hàng da lông động vật hoang dã của núi tuyết để bọn họ có thêm sinh hoạt phí mua sắm những đồ dùng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày.
Kết thúc buổi nói chuyện, hai người đứng dậy muốn ra về, đột nhiên Lại Nghệ quay người lại, nói bằng một giọng trầm ấm lạ thường.
“Khương Yên, ta không muốn che giấu, lão tử đây rất thưởng thức nàng. Chỉ cần một cái gật đầu, tương lai nàng sẽ trở thành phu nhân của thủ lĩnh bộ tộc. Nàng có muốn suy nghĩ một chút về việc theo ta về Bắc hoang không? Lão tử đảm bảo với nàng, sẽ không để nàng chịu đói chịu rét, nếu có món ngon vật lạ quý hiếm nào thì nhất định sẽ dâng cho nàng đầu tiên.”
“Ngươi… cái tên vô sỉ này, sao ngươi dám nói những lời này với Khương cô nương chứ?” Hà Triết sửng sốt, ngay lập tức giận đến tím tái mặt mày.
Lại Nghệ bĩu môi khinh bỉ: “Sao lại không dám, nam tử hán đại trượng phu, có gì nói đó, không lòng vòng. Ai như cái tên c.h.ế.t nhát nhà ngươi, thích người ta mà không dám thổ lộ.”
Hà Triết bị vạch trần, thẹn đến cả người hết xanh lại đỏ, nhưng ngặt nỗi tay bị băng bó đến mức khó cử động, cuối cùng chỉ có thể nghẹn đến muốn thổ huyết.
Khương Yên nhìn hai tên đàn ông cao to đang cãi nhau như đứa trẻ, vui vẻ đến mức bật cười khanh khách.
“Chớ tức giận hại thân. Nên biết mãn kiếp ngươi cũng không làm gì được ta đâu.”
“Nếu không phải ta đang bị thương thì ngươi đã bị một kiếm xuyên tim rồi.”
Lại Nghệ như nghe được chuyện cười, ha ha hai tiếng: “Được, ta chờ ngươi đó. Nếu người nào thua thì phải cụp đuôi rút lui như một con chó.”
Khương Nặc đứng đằng sau, nhìn thấy không khí giương cung bạt kiếm của hai người kia thì vội vàng thì thầm vào tai Khương Yên: “Tỷ, tỷ không tiến lên ngăn cản bọn họ sao?”
“Sao phải ngăn cản, cứ để bọn họ thích làm gì thì làm.”
“Nhưng chuyện này… ít nhiều cũng liên quan đến tỷ mà.” Khương Nặc ngượng nghịu nói trong họng.
“Thì thế nào. Bọn họ có đánh nhau lở đầu thì người quyết định vẫn là ta mà.”
Khương Yên nhún vai một cái, sau đó ra lệnh tiễn khách rồi quày quả đi vào khuôn viên nhà bên hông quán rượu.
Sau trận tranh chấp hôm đó, cả hai người rất tích cực xuất hiện trước mặt Khương Yên.
Đoàn đội đi theo chia thành hai phe rõ rệt.
Lại Nghệ có Đào nương và Tiểu Đào Hồng ủng hộ nhiệt liệt.
Hà Triết có nhóm quan binh và Bành phủ doãn âm thầm động viên.
Hôm thì bánh điểm tâm của Tàng Vị các, lúc thì đồ trang sức của Cảnh Xuân đường.
Quán rượu của Khương Yên đã tấp nập nay lại càng thêm rộn ràng.
Đều là nữ tử, Khương Nặc và Lô thị cũng không ngại hóng hớt một phen.
Trên bàn đã bày sẵn ấm trà nóng, một đĩa hạt dưa, một khay kẹo đậu phộng, hai người nhất quyết lôi kéo Khương Yên ngồi xuống dò hỏi.
“Cô nương, tính sao rồi?”
“Có chuyện gì mà phải tính toán?” Khương Yên ngáp một cái, thảy viên kẹo đậu phộng vào miệng.
“Lại Nghệ và Hà Triết, tỷ chọn ai?” Khương Nặc hấp háy mắt, ra vẻ mong đợi nhìn Khương Yên.
Nói sao nhỉ?
Lại Nghệ không khác gì một con sói tuyết to lớn đang từ từ được thuần hóa. Tuy hung dữ, độc miệng nhưng lại mạnh mẽ, là một người mang đến cảm giác bảo hộ vững chãi.
Hà Triết thì ngược lại, y như một dòng sông ngọt lành của quê mẹ, cứ yên tĩnh trôi theo năm tháng, không cầu báo đáp, nhưng mỗi lần nghĩ đến đều sẽ âm thầm có mặt.
“Không chọn ai hết.”
“Sao lại như vậy?” Cả hai ngươi kia đồng thanh la lên, có chút kinh ngạc.
“Hà bổ đầu điềm tĩnh nội liễm, chưa nói đến gia cảnh thanh bạch, tiền đồ cũng rộng mở. Cô nương chẳng lẽ không muốn suy nghĩ một chút sao?” Lô thị gấp gáp muốn đả thông tư tưởng.
Khương Nặc bên này lại có ý kiến khác.
“Nhưng Lại Nghệ cũng được mà, vừa cao to vừa soái khí, còn sắp trở thành thủ lĩnh của bộ tộc, người như vậy mới xứng với tỷ tỷ xinh đẹp tài giỏi của muội.”
Khương Yên còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài đã truyền vào giọng nói hớt hơ hớt hải của Đại Tráng.
“Không xong rồi, không xong rồi, ngoài kia… đánh nhau to rồi!!!”
“Cái gì đánh… ai đánh cơ???” Lô thị quay phắt người lại, hấp tấp vọt ra ngoài.
Đại Tráng vừa nói vừa thở như chó chạy ngoài đồng: “Lại Nghệ với Hà Triết, hai người hẹn nhau đấu võ ở rừng tre phía chân núi ngoại thành Liễu Khê, có vẻ đánh nhau dữ dội lắm, mọi người đang chạy qua đó xem.”
Khương Yên nghe xong thì cau mày, lại bị Lô thị và Khương Nặc kéo tay chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Trời vẫn còn tuyết rơi lất phất, trên nền đất là hai thân ảnh đang quần ẩu với nhau, giày xéo cả lên đám lá khô còn đọng nước đã đóng thành băng vụn.
Lại Nghệ cao to hơn Hà Triết, hắn ta dễ dàng chế trụ được y cùng đôi tay vẫn còn bị băng bó.
Nhưng Hà Triết không hề chịu thua dễ dàng, thân hình mềm dẻo uốn lượn, dựa vào sức bật của đối phương làm một đòn phản kích đẹp mắt.
Lại Nghệ cười tà, ánh mắt lóe lên tia hứng thú kỳ dị rồi ngay lập tức áp sát địch thủ.
Hà Triết có hơi chật vật khi đấu tay đôi trong trận này nhưng vẫn cố gắng chống đỡ trong một khoảng thời gian dài.
“Ban ngày ban mặt đánh nhau ngoài đường thế này? Có còn coi vương pháp của Đại Cơ ra gì không?”
Ngay khi Hà Triết bị Lại Nghệ lần nữa quật ngã xuống nền đất, một âm thanh tức giận truyền đến.
Khương Yên chống nạnh, gương mặt lạnh lẽo nhìn hai người đàn ông đang chơi trò vật lộn mà nghiến răng nghiến lợi.
“Chúng ta… chúng ta không có đánh nhau, cái này là… là tỉ võ thôi, đúng vậy là tỉ võ mà thôi.” Hà Triết ngượng ngùng đẩy Lại Nghệ ra, sau đó lồm cồm bò dậy, lúng túng muốn giải thích với Khương Yên.
“Chính mắt ta nhìn thấy, còn cãi chày cãi cối hử?” Khương Yên quắc mắt nhìn một lượt hai người trước mặt.
Hà Triết lấm lét cúi đầu, phía sau âm thầm đá vào cẳng chân của Lại Nghệ một cái.
“Ừm… chúng ta… ừm… đang tỉ võ thôi, không phải đánh nhau.”
Lại Nghệ ho hai tiếng, trừng mắt nhìn Hà Triết đang muốn đạp vào hắn ta thêm cái nữa.
“Hừm, vậy thì dừng ở đây thôi. Ngoài trời lạnh thế này, ta không muốn phải tiếp nhận thêm bệnh nhân bị bệnh nữa đâu.”
Trước khi quăng lưng đi, Khương Yên không nhịn được quăng một ánh nhìn sắc lẹm đến hai người kia.
Chẳng hiểu nổi mà, đã lớn tướng thế này rồi còn bày ra trò đánh nhau có khác gì trẻ con đâu chứ.