Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 57

Bùi Lẫm cười lạnh một tiếng, bảo kiếm bên hông chậm rãi được rút ra, dưới ánh nắng càng thêm sắc bén.

“Tên Bắc hoang kia, khôn hồn thì lui ra, hôm nay bổn thế tử chỉ muốn đón thê tử về nhà, không muốn g.i.ế.c người bừa bãi.”

Lại Nghệ nâng cằm, loan đao xoay tròn trong tay: “Ai là thê tử của ngươi? Không nghe nàng ấy đã phủ nhận hơn một lần rồi à?”

“Vả lại, phu quân của người ta cũng đã đến rồi kìa, đừng có ở đây mà nhận vơ.”

Bùi Lẫm nhíu mày quay đầu lại, phía sau là một nam tử mặc hỉ phục đỏ rực, gương mặt chữ điền nam tính giờ đây căng cứng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.

“Ta bất kể ngươi là ai, thế tử hay hoàng tộc, dám chặn kiệu hoa của phu nhân nhà ta thì ta cũng không khách khí.” 

Bùi Lẫm đanh mặt, đôi mày từ từ nhíu chặt.

Phía trước là Hà Triết, đằng sau là Lại Nghệ, nhìn qua tướng tá cũng biết đều thuộc dạng thân thủ tốt, nhất là tên Bắc hoang kia.

Nếu chỉ có một mình Lại Nghệ, Bùi Lẫm còn có thể suy tính đến đường thắng.

Nhưng hai người này liên thủ lại, hắn ta khó lòng vượt qua.

“A Yên, muội đừng cứng đầu nữa, có gì trở về rồi chúng ta sẽ gỡ bỏ hết những hiểu lầm với nhau. Một đời này ta hứa sẽ bù đắp cho nàng thật tốt mà.” 

Lời nói ra hàm chứa sự cầu xin rõ ràng.

Nhưng cũng chỉ nhận được một câu trả lời lạnh nhạt.

“Bùi thế tử, xin tránh ra để chúng tôi kịp giờ lành làm lễ bái đường.”

Quá tam ba bận, trước toàn thể đám đông, Bùi Lẫm đã bị người từ chối đến ba lần.

Hắn ta không còn giữ được bình tĩnh như ban đầu, gương mặt sa sầm, đôi con ngươi tràn đầy tối tăm mù mịt.

“Lệnh bài của Trấn bắc hầu phủ, ai dám bước lên ngăn cản.” 

Cuối cùng, thế mạnh lớn nhất trong ta yBùi Lẫm cũng buộc phải xuất ra nếu muốn an toàn rời khỏi đây.

Toàn bộ binh lính theo sau Hà Triết lúng túng nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.

Lại Nghệ cười khẩy một tiếng đầy khinh miệt, từ đám đông bước ra Đại Tráng và Tiểu Đinh thân hình cao lớn hơn người.

“Bảo vệ Khương cô nương!!!”

Tiếng hét vang lên, gần chục người lao vào quần ẩu ngay giữa đường.

Âm thanh ồn ào vang lên, đoàn người rước kiệu nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, bỏ chạy tứ tán.

Chiếc kiệu đỏ thắm rầm một tiếng bị bỏ lại trên đường, bà mai sợ hãi đến khóc thành tiếng, thất thanh la lên cầu cứu.

Bùi Lẫm bên này bị Lại Nghệ và Hà Triết vây chặt, người của hắn ta cũng không rảnh rang, chẳng thể ngay lập tức tiếp cận đến vị trí của Khương Yên, thậm chí còn từ từ bị đẩy lùi ra xa.

“Nàng là thê tử đã định của ta từ kiếp trước, các ngươi đừng hòng ngăn cản.”

Bùi Lẫm như mãnh sư cuồng loạn xoay người lao về phía trước.

Hà Triết không hề nao núng, nhanh chóng phi thân lên chặn lại, bóng gươm loang loáng giữa ánh mặt trời.

“Đừng có nói nhảm nữa, người nàng đồng ý là ta, người bái đường với nàng hôm nay chính là ta. Cút về kinh thành của ngươi đi!!!”

Lời nói của Hà Triết ngay lập tức nhận được sự đồng tình của dân chúng xung quanh. 

Tiếng hò hét lại vang lên, mọi người tạo thành một vòng tròn bao vây lấy ba người đang giương cung bạt kiếm.

“Thế tử đoạt thê, thế tử đoạt thê!!!”

Sống lại hai đời, hôm nay chính là ngày ê chề nhục nhã nhất của Bùi Lẫm.

Mang danh hầu phủ đi cướp dâu bị chặn đánh, còn bị dân chúng chê cười đến mặt mày xám xịt.

Tiếng tăm về Ngọc tiểu tướng quân được gầy dựng bao nhiêu năm trong phút chốc đã sụp đổ tan tành.

Bùi Lâm nghiến răng nghiến lợi, cánh tay vung lên, đến lúc này hắn ta đã quyết định sẽ xuất toàn lực xuống tay đánh hạ Hà Triết.

Hắn ta đã bất chấp tất cả để chạy đến đây tìm người, không thể nào trắng tay quay về được.

Chỉ là tất cả mọi người không ai có thể lường trước được, một chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra trong lúc bọn họ đánh nhau dữ dội.

“Á á á…!!!” 

Đột nhiên bà mai đang trốn một bên khóc toáng lên. 

“Tân nương… tân nương biến mất rồi!!!”

Khương Nặc cùng Lô thị hoảng hốt lao ra, nước mắt nước mũi lấm lem cả gương mặt, 

“Tỷ tỷ… Khương cô nương bị bắt cóc rồi!!!” 

Trận hỗn chiến ngay lập tức dừng lại, như bị đóng băng toàn bộ.

Trên gương mặt của mỗi người đều cùng chung một biểu cảm thảng thốt đến sững sờ.

Không ai có thể ngờ đến kết cục này.

Hóa ra hôm nay, ở tại nơi này, còn một nhóm người ẩn mình trong bóng tối, chờ thời cơ để cướp mất tân nương trong kiệu.

Bọn họ có thể che giấu khí tức và nội lực, qua mặt được cả Lại Nghệ thính như sói hoang và Bùi Lẫm cùng Hà Triết đã chinh chiến lâu năm thì chỉ có thể là cao thủ võ lâm hoặc ám vệ đại nội.

Bùi Lẫm nhịn không được rống giận một tiếng.

Lại Nghệ và Hà Triết lại lo lắng nhìn nhau, sau đó nhảy lên ngựa chạy thẳng về chỗ của Bành phủ doãn.

***

Khương Yên sau cơn choáng váng đến bây giờ mới tỉnh lại.

Cảm giác lâng lâng vẫn còn chưa tan, ngay lập tức bị sự chòng chành của không gian xung quanh làm nàng hoa mắt chóng mặt.

Sau khi kiểm tra thân thể, không có gì đáng ngại, Khương Yên ôm đầu, cố gắng đứng dậy đi tìm hiểu một vòng.

Căn phòng không nhỏ, được bài trí tương đối xa hoa, thỉnh thoảng lại rung lắc dữ dội

Cửa bên ngoài đã bị khóa, cũng không có cửa sổ hay lối ra vào khác.

Khương Yên nghĩ tám chín phần nàng đang ở trên thuyền.

Còn là một con thuyền lớn.

Trong lòng nàng dâng lên một dự cảm không lành.

Với quy mô như thế, phải là người rất giàu có mới có khả năng sở hữu một con thuyền chắc chắn đến nhường này.

Chẳng lẽ là Bùi Lẫm, phải chăng hắn ta một mặt ra chiếu khích tướng, mặt khác lại cho người giương đông kích tây, bắt cóc nàng lên thuyền?

Đang đắn đo nên làm gì tiếp theo, cánh cửa cuối gian phòng đột nhiên mở ra.

Khương Yên giật mình, quay đầu lại nhìn.

Nam nhân cao to như cột nhà lớn, cảm giác dường như hắn còn vạm vỡ hơn trước. 

Gương mặt đẹp đến câu hồn đoạt phách lại tràn ra một nụ cười quỷ dị khiến khí chất cao quý thanh nhã bị nhuộm lên một vẻ tà ác đầy mâu thuẫn.

Hắn thong dong bước đến trước mặt Khương Yên, mái tóc dài đen nhánh được vấn hờ bằng một cây trâm ngọc phỉ thúy thượng hạng, trên người chỉ khoác hờ áo bào vải gấm tơ tằm viền lông chồn tuyết màu tím đậm thêu vân hạc tùng bách được cột lại một một sợi dây đai lỏng lẻo, để hở cả một lồng n.g.ự.c tinh tráng rắn chắc.

Khương Yên sợ đến không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, mọi thứ đều nghẹn lại trong cổ họng.

Nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chạm trán người này thêm lần nào nữa.

Cơ Trường Uyên, nay đã là hoàng đế Đại Cơ.

“Không nghĩ đến, ngươi mặc màu đỏ lại hợp như vậy.”

Vừa nói, Cơ Trường Uyên vừa cười, sau lưng là Tiểu Thuận Tử và Tiểu Đức Tử rón rén đi vào, trên tay là hai giá nến dán chữ hỷ cùng một khay rượu bạc được chạm khắc tinh xảo.

“Hôm nay là ngày vui của ngươi, không thể thiếu rượu mừng được, phải không nào?”

Cơ Trường Uyên tự tay rót đầy hai chung, sau đó chậm rãi đưa đến trước mặt Khương Yên nhếch môi cười tà.

“Đây, trẫm kính ngươi ly này, chúc ngươi tân hôn vui vẻ.”

Khương Yên không dám nhận, ánh mắt né tránh nhìn xung quanh.

Nhưng Cơ Trường Uyên trước nay chưa bao giờ chấp nhận sự từ chối từ nàng, hắn ngay lập tức áp sát lại, mạnh mẽ nhét ly rượu vào tay nàng, sau đó vòng tay qua, ép buộc nàng ngửa đầu lên uống cạn ly rượu trong sự ức chế đến tận cùng.

“Như vậy mới tốt. Rượu giao bôi đã uống xong, vậy thì đến bước tiếp theo thôi.”

Khương Yên giãy dụa lùi lại phía sau rồi quỳ sụp xuống, ly rượu rơi xuống tấm thảm lông dày dặn, chỏng chơ nằm đó.

“Hoàng thượng, ngài là cửu ngũ chí tôn, cần gì làm khó một dân thường nhỏ bé như nô tỳ chứ. Nô tỳ cầu xin hoàng thượng, có thể thả nô tỳ đi được không, ơn này nô tỳ nguyện khắc ghi trong lòng, không bao giờ quên.”

Khương Yên cứ thế liên tục dập đầu, nhưng dường như chẳng hề có câu nào lọt tai Cơ Trường Uyên. 

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve nến hỉ màu đỏ, trong giọng nói tràn đầy ý cười.

“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Hôm nay ngươi là tân nương xinh đẹp như vậy, động phòng hoa chúc lại không thể thiếu tân lang, đã như vậy thì trẫm chỉ có thể ngự giá thân chinh, khiến ngươi thống khoái một phen, được không?”

Khương Yên mím môi, khóe mắt như nứt ra, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

Tên này, sao hắn lại có thể cầm thú đến thế?

“Hoàng thượng, dù chưa làm lễ bái đường nhưng bản thân nô tỳ đã xem mình là thê tử của người ta. Ngài làm ra chuyện này chính là đoạt thê của thần tử, có khác gì hành vi ngông cuồng của Bùi Lẫm trên đường cái ở thành Liễu Khê hôm trước đâu?”

Cơ Trường Uyên khựng lại một giây, sau đó phá ra cười, âm thanh tràn ngập sự chế giễu.

“Tiểu Yên Tử, ngươi nhìn lại bản thân xem ngươi lấy cái gì để trở thành thê tử với người ta, trong khi không lâu trước đây, ngươi còn rên rỉ ở dưới thân trẫm, cùng trẫm hoan ái đến cao trào.”

Nói đến đây, Cơ Trường Uyên từ trên cao nhìn xuống gương mặt đã xám như tro tàn của Khương Yên, quyết định đ.â.m xuống một nhát chí mạng.

“Ngươi đã là nữ nhân của trẫm, nếu không có lệnh của trẫm, cả đời này ngươi chỉ có thể bị trói chặt bên cạnh trẫm, cho đến khi trẫm chán thì thôi.”
Bình Luận (0)
Comment