Toàn bộ trên dưới phủ nha thành Liễu Khê dường như mấy ngày nay đều không ngủ.
Hà Triết suy sụp ngồi ở giữa sân, bộ hỷ phục trên người đã biến dạng, lấm lem vết bẩn, chẳng còn nhìn thấy dấu vết tươi tắn rực rỡ của ngày tân hôn đâu nữa.
Lại Nghệ nóng nảy, thanh loan đao hết rút ra lại đóng vào, những cành cây trong sân không chịu nổi cơn thịnh nộ của hắn ta, ào ào đổ gãy.
“Các người là cái thá gì mà dám nhốt lão tử ở đây, thả ta ra!!!”
Nhưng cánh cổng cao vời vợi trước mặt vẫn đóng im ỉm, như chặn đứng mọi con đường của bọn họ với thế giới ngoài kia.
Bành phủ doãn mệt mỏi đi ra cùng sư gia, vẻ mặt đau buồn đến mức già đi cả chục tuổi.
“Nếu ngươi hứa với ta sẽ ngay lập tức trở về Bắc hoang, ta sẽ thả ngươi đi.”
Nói đến đây, ông thở dài: “Đừng nghĩ đến việc đi tìm Khương cô nương nữa, các ngươi… không thể đâu.”
Lại Nghệ không biết nội tình bên trong, nghe đến đây chỉ càng thêm rống giận: “Các ngươi sợ tên đó nhưng lão tử không sợ, cũng chỉ là một tên thế tử phế vật, cùng lắm thì đánh một trận là xong.”
Nhưng Bành phủ doãn lại lắc đầu ngồi xuống bên cạnh Hà Triết, đôi mắt chứa đầy sự bất lực.
“Nếu là Bùi Lẫm của Trấn bắc hầu phủ, cho dù có phải mạo phạm lão tướng quân, Bành mỗ cũng không ngại dâng sớ tố cáo. Nhưng người này, ngươi không thể chọc nổi đâu Lại Nghệ.”
Ông không thể quên được tối hôm đó, khi Bành phủ doãn bị ám vệ đại nội áp tải lên một chiếc thuyền xa hoa đang neo đậu ngoài bến cảng.
Trước mặt là vị đế vương nổi tiếng trong truyền thuyết, từ khi còn là Trữ quân của Đại Cơ, hắn đã được mệnh danh là Minh Vương Chi Tử. Người nắm giữ ánh sáng và bóng tối của một dải giang sơn rộng lớn này.
Không cần long bào hay mũ bình thiên mười hai chuỗi ngọc tơ vàng, hắn chỉ ung dung ngồi trên ghế tựa bọc đệm gấm đã toát lên vẻ áp bức khó tả.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Bành phủ doãn chưa từng được diện kiến long nhan ở khoảng cách gần như vậy, ông không kiềm được sự run rẩy mà quỳ sụp xuống.
Hắn không nói nhiều, vẻ mặt chẳng biểu lộ chút hỉ nộ ái ố nào.
Nhưng âm thanh phát ra lại khiến Bành phủ doãn c.h.ế.t cứng.
“Nữ nhân của trẫm đã khiến Bành khanh nhọc lòng lo lắng rồi.”
Nhớ lại, trái tim già nua của Bành phủ doãn không khỏi đập thình thịch.
Không ngờ, tiểu cô nương đó lại có lai lịch bất phàm như vậy.
Nữ nhân của hoàng đế Đại Cơ, ai có thể tranh giành.
Nghiệt duyên, thật là nghiệt duyên mà.
***
Khương Yên cứ nửa mê nửa tỉnh, mơ màng nằm trên giường một thời gian rất dài.
Cho đến khi nàng có thể mở mắt, nhìn rõ mọi thứ trên trần nhà, chẳng biết đã trôi qua mấy ngày rồi.
Sự đau nhức trên cơ thể ngay lập tức nhắc nhở cho Khương Yên những chuyện đã qua.
Cơ thể sạch sẽ, xương cốt vẫn còn nguyên vẹn, hoàn hảo, lành lặn.
Khương Yên tưởng là mình đã c.h.ế.t ở trên giường này rồi chứ, sau khi bị Cơ Trường Uyên dày vò suốt một đêm.
Không cần soi gương, tự bản thân nàng cũng nhìn thấy những dấu vết xanh tím loang lổ trên da thịt.
Trong phòng đã thắp đèn, lò xông trong phòng đã được đốt, dậy lên mùi hương trầm thoang thoảng.
Trên người không có một mảnh vải, Khương Yên cố gắng ngồi dậy với tay lấy một chiếc áo choàng không biết là của ai đang vắt ngang qua lưng ghế tựa.
Cửa mở, bóng dáng cao lớn chậm rãi đi vào, dáng vẻ thong dong nhàn nhã.
Khương Yên cuống quýt kéo sát hai mép áo vào với nhau, hấp tấp muốn giấu mình đi vào một góc nào đó nhưng vô lực.
Cánh tay dài của đối phương nhoáng cái đã đến gần, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng kéo dát lại lồng n.g.ự.c của hắn, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc rối bời của nàng một cái.
Khoang mũi ngập tràn mùi long diên hương cùng hương vị da thịt của hắn.
“Còn có sức để xuống giường à, xem ra trẫm đã nương tay cho nàng rồi.”
Cơ Trường Uyên vừa nói vừa bế bổng Khương Yên lên, dụi đầu vào cần cổ của nàng hít hà một hơi thật dài.
Có vẻ hắn đang rất vui vẻ thì phải, lời nói dù vẫn rất vô sỉ lưu manh nhưng ngữ điệu lại hòa nhã hiếm thấy, còn nhuốm chút dịu dàng.
Cơ thể một lần nữa được bao bọc bởi chăn êm nệm ấm.
Cơ Trường Uyên còn rất săn sóc mà lót cho nàng một chiếc gối mềm sau lưng.
Những ngón tay của hắn trờ tới, muốn vuốt những sợi tóc hỗn loạn trước trán nàng, lại bị Khương Yên lạnh nhạt tránh đi.
Cơ Trường Uyên khẽ cau mày, vẻ mặt sa sầm nhìn nàng.
Cả hai bắt đầu rơi vào trạng thái căng thẳng.
Ngoài cửa vang lên âm thanh của Tiểu Thuận Tử xin được cầu kiến.
Trên tay hắn ta là một chén thuốc đen ngòm, bên cạnh còn có một bình sứ nhỏ bằng men xanh.
“Bẩm Hoàng thượng, thuốc đã được sắc xong rồi ạ.”
Tiểu Thuận tử quỳ xuống, dùng hai tay dâng lên, đôi mắt lấm lét nhìn Khương Yên đang ngồi trên giường.
Cơ Trường Uyên chưa kịp lên tiếng, nàng đã đưa tay ra hiệu: “Phiền ngươi mang đến đây cho ta.”
Sau đó, không chút chần chừ, một hơi cạn sạch.
“Được rồi, lui xuống đi, không có lệnh của trẫm thì không được đi vào.”
Cơ Trường Uyên cầm lấy bình ngọc, khó chịu đuổi người.
Khương Yên có chút hồ nghi nhìn hắn.
Chén thuốc kia thì nàng hiểu được, lần trước Cao Dục và hai bà tử đã đưa qua cho nàng uống, là canh tránh thai.
Như thế này lại hợp ý của Khương Yên, cho dù hắn không ra lệnh, nàng cũng tự tìm cách để không để lại hậu họa về sau.
Nhưng bình thuốc còn lại là gì?
Chẳng lẽ Cơ Trường Uyên muốn hạ độc thủ với nàng?
Khương Yên trừng mắt, âm thầm lùi về phía sau, mặc cho vết thương giữa hai chân còn đang đau xót.
“Ngài muốn làm gì?”
Cơ Trường Uyên không đáp lại, cánh tay kìm chặt phần đùi của Khương Yên, nhẹ nhàng kéo nàng về phía hắn, sau đó nâng người lên, đè xuống cơ thể đang lảo đảo ngã nhào của Khương Yên.
Ngoại bào được khoác sơ sài trên người ngay lập tức bị thoát xuống, lộ ra một cơ thể trắng nõn chi chít những dấu hôn và vết cắn đỏ rực.
Đôi môi của Cơ Trường Uyên vẽ lên một vòng cung đẹp tuyệt.
Dường như hình ảnh trước mắt khiến hắn vô cùng hài lòng.
Những ngón tay không nhịn được rà lên những dấu vết do chính mình để lại vào đêm qua.
“Ngoài trẫm ra, còn ai có thể nhìn thấy được cảnh tượng này chứ.”
“Tiểu Yên Tử, nàng hãy nhìn cho rõ đi, nàng là của trẫm.”
Dứt lời, một cơn mưa hôn rơi xuống, nuốt chửng hai phiến môi mềm của nàng.
Cơ Trường Uyên trằn trọc l.i.ế.m mút đến say mê, ngay cả chiếc lưỡi nhỏ xinh cất giấu sau bên trong khoang miệng cũng bị hắn cưỡng chế lôi kéo, cuồng loạn mà cắn xuống, quấn quýt không buông, cho đến khi Khương Yên không thể thở nổi khẽ kêu một tiếng.
“Còn đau nhiều lắm sao?”
Cơ Trường Uyên vừa nói, ngón tay cũng không rảnh rỗi mà lật giở chăn mềm lên.
Hắn đích thực là có hơi mạnh bạo với nàng rồi.
Kiểu này đành phải dưỡng mấy ngày mới có thể tốt lên được.
Nghĩ đến đây, Cơ Trường Uyên mở bình sứ ra, hương cây cỏ thanh nhã thoang thoảng.
Khương Yên xấu hổ vô cùng.
Cơ Trường Uyên thấy nàng ngọ nguậy, dứt khoát lôi một chiếc gối mềm lại lót xuống phía dưới lưng nàng, nâng m.ô.n.g Khương Yên lên cao hơn một chút, để hắn dễ dàng bôi thuốc.
Cơ thể dang lên cảm giác mát lạnh dễ chịu khi được Cơ Trường Uyên chăm sóc tỉ mỉ bên dưới.
Khương Yên thở ra một hơi thật dài.