Sau hơn mười ngày theo đuôi, Vương Kế Xương đã nắm được sở thích và quy luật của nhóm người Khương Yên.
Tối hôm đó, như thường lệ, nàng lại cùng với La Tiểu Mị giờ đây đang mặc trang phục của Thẩm Thiên Nhược đến một nhã gian của Bán Nguyệt Lâu để xem hát.
Đại tiểu thư nhà họ Thẩm nổi tiếng là thích xem kịch dân gian, trước đó đã thường xuyên ghé qua đây, còn bao một hẳn một phòng ở trên lầu, vị trí gần sân khấu để có thể thoải mái thưởng nghệ.
Cho nên vừa nhìn thấy Khương Yên xuất hiện, ông chủ Triệu đã nhanh nhẹn đưa bọn họ đến căn phòng quen thuộc.
Vở kịch đang đến hồi cao trào, nhân vật tiên nữ bị thiên hậu nương nương ép phải chia tay với thư sinh phàm trần nghèo khó.
Thế nhưng căn phòng ở gian Lan Tử lại im ắng lạ thường, ánh nến cháy lập lòe đến khi cạn dầu vẫn chẳng thấy bóng dáng ai dập dìu bên cửa sổ.
Khương Yên mở mắt, trong đầu vẫn còn hơi quay cuồng.
Biết rõ là bọn họ sẽ ra tay ở thời điểm này nhưng mà không nghĩ số lượng mê dược lại nhiều như vậy.
Dường như còn có cả nhuyễn cân tán ở trong đây.
Vương Kế Xương chắc chắn không chu đáo đến như vậy, cái này chỉ có thể là Vương Nghệ Giai đứng đằng sau động thủ.
Khương Yên mềm oặt, cố gắng gọi La Tiểu Mị tỉnh lại nhưng ngay cả hét lên, âm thanh của nàng cũng hóa thành những tiếng nức nở nhỏ yếu như một con mèo con.
Thế này thì không ổn, nếu chỉ có tác dụng của mê hồn hương thì Khương Yên vẫn còn có thể giãy dụa được chốc lát, nhưng nhuyễn cân tán này hai người bọn họ chỉ có thể là cá nằm trên thớt.
Đợi đến lúc có người đến ứng cứu thì thân thể cũng bị vấy bẩn rồi.
Khương Yên nhìn qua cô gái nhỏ La Tiểu Mị đang nằm im lìm trên giường, trong lòng cảm thấy có lỗi thay.
Lát nữa đây, Vương Kế Xương phát hiện ra La Tiểu Mị không phải Thẩm Thiên Nhược, là các nàng lừa hắn, khẳng định sẽ tay tàn độc với hai người bọn họ, vừa để hả cơn giận, vừa để phi tang tội lỗi của mình.
Vừa nghĩ đến đây, người cũng đã đến.
Để tăng thêm phần hứng thú, Vương Kế Xương còn mang theo hai vò rượu quý, muốn hoan lạc với người tình trong mộng cả một đêm dài.
Cơ thể của hai nàng nhũn ra, không còn bất kỳ sức lực nào để trốn tránh, run rẩy nhìn Vương Kế Xương và đám nô tài theo hầu từng bước đến gần với gương mặt thèm thuồng.
Đúng như Khương Yên dự đoán, ngay khi nhìn rõ gương mặt của La Tiểu Mị, Vương Kế Xương lồng lộn lên giáng thẳng mấy cái bạt tai liên tiếp lên mặt của La Tiểu Mị khiến nàng khóc thét lên.
Dường như vẫn chưa phát tiết đủ, gã vất La Tiểu Mị xuống giường, đi đến đá vào bụng, vào lưng nàng ấy.
“Dừng tay lại, thế tử là muốn đánh c.h.ế.t người sao?” Khương Yên dùng hết sức hét lên.
Ngay lập tức Vương Kế Xương quay ngoắt lại nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Con tiện tỳ này, tao biết rồi, mày mới chính là đầu sỏ lừa tao.”
Gã gằn giọng, gương mặt dữ tợn đi về phía nàng, một cái tát thật mạnh giáng xuống khiến khóe môi Khương Yên bật máu, gò má sưng phù.
“Tiểu thư nhà mày nhát như con chuột, làm sao dám cả gan đối mặt với bổn thế tử, chính là mày đã giăng bẫy, mày muốn chơi tao à? Được, để tao chơi với mày, tao chơi mày đến chết.”
Mỗi một câu nói là một tràng đ.ấ.m đá rơi trên người Khương Yên đến thổ cả máu.
Khương Yên ôm bụng tránh đi chỗ hiểm, qua mí mắt sưng húp nhìn La Tiểu Mị nằm một bên nghĩ thầm, vậy cũng tốt, để Vương Kế Xương tập trung vào mình là được, cố gắng chờ một chút, cứu binh sắp tới rồi.
Nhìn thấy cơ thể bê bết m.á.u của Khương Yên, lúc này Vương Kế Xương mới nguôi giận, gã nhìn qua La Tiểu Mị còn nằm trên mặt đất, thôi vậy, không có trâu bắt chó đi cày, đêm nay gã phải hành hạ hai người này cho hả giận một được.
“Con tiện tỳ đó thưởng cho chúng mày, còn tao sẽ chơi c.h.ế.t con ả thế thân này.”
Đám nô tài đi theo Vương Kế Xương cũng đều là những thành phần tục tĩu bị gã dạy hư, ngay lập tức xoa tay đi đến chỗ Khương Yên.
Dù bị đánh đến biến dạng mặt mày, Khương Yên vẫn dùng hết sức bình sinh hét to: “Cứu với, thế tử Vương phủ hãm h.i.ế.p dân lành.”
Có lẽ tác dụng của mê hồn hương và nhuyễn cân tán đã vơi bớt, cộng với cơn đau trên người khiến Khương Yên tỉnh táo lại đôi phần, sức ép từ khoang n.g.ự.c trào ra khiến âm thanh phát ra như tiếng chuông vỡ bị kéo lê trên mặt đất.
Vương Kế Xương thấy Khương Yên hét to liền cười chế nhạo, căn nhà ba gian này gã đã thuê trọn cả năm nay, mục đích chính là để thoải mái ăn chơi sa đọa và làm những chuyện xấu xa.
Dù sao dưới chân thiên tử cũng cần phải để ý một chút, nếu làm rùm beng lên để người trong triều đình biết được, phụ thân của gã sẽ xé xác gã ra mà quăng cho chó ăn.
Khương Yên mặc kệ tiếng cười càn rỡ của đám người này, nàng ra sức kêu cứ đến rách cổ họng.
“Giữ lấy cuống họng của ngươi đi, bởi vì bọn ta sẽ khiến cho ngươi còn kêu la thảm thiết hơn nữa cơ.”
Một tên trong đó vuốt ve gò má sưng tấy của Khương Yên nói.
“Ta lại nghĩ nó sẽ kêu la vì sung sướng cơ!” Một tên khác cười khả ố, dây đai lưng quần đang từ từ được kéo ra.
“Quốc có quốc pháp, Vương thế tử dám ra tay hãm h.i.ế.p con gái nhà lành, không sợ bị báo án hay sao?” Khương Yên quắc mắt lớn tiếng chất vấn.
“Sợ? Sao ta phải sợ. Cha ta chính là Ngự sử của Đại Cơ, muội muội của ta lại sắp sửa trở thành Thái tư phi, tương lai sẽ là Hoàng hậu, ta cũng coi như là anh rể của Hoàng đế, đến lúc đó, đại tiểu thư nhà mày còn phải quỳ mọp xuống chân ta cầu xin được hầu hạ. Ta có gì mà phải sợ chứ hả?” Vương Kế Xương lớn lối thách thức.
“Hóa ra những việc tày trời của Vương thế tử đều do ngài Ngự sử bao che, thảo nào thế tử càn quấy bao nhiêu năm qua cũng không có ai quản lý.” Khương Yên cười mỉa mai.
“Biết thế thì tốt, ta cho ngươi một cơ hội, đưa Thẩm Thiên Nhược đến đây cho ta hưởng dụng thì ta sẽ tha c.h.ế.t cho hai đứa các ngươi.”
“Đại tiểu thư của ta tôn quý như vậy, sao có thể bị vấy bẩn bởi hạng người không ra gì như Vương thế tử được chứ, đừng có mơ.” Khương Yên chẳng hề nể nang mà nhổ toẹt một bãi nước bọt lên người bọn chúng.
Đổi lại là một cú đ.ấ.m như trời giáng khiến đầu nàng ngoẹo qua một bên, m.á.u mũi m.á.u mắt chảy ướt một bên mặt.
“Được rồi, mày đã muốn c.h.ế.t thì ta sẽ thành toàn, không cần đến con tiện tỳ nhà mày, lão tử đây cũng có cách bắt nó nằm dưới thân ta mà rên rỉ như kỹ nữ thanh lâu.”
Vương Kế Xương cười ha hả ra hiệu, những cánh tay thô to hướng về phía Khương Yên xé toạc trang phục trên người nàng xuống.
“Vương thế tử nói những lời như vậy là không coi luật pháp của Đai Cơ ra gì rồi.”
Giọng nói từ tính thong thả vang lên, cánh cửa đóng chặt cũng bị người đạp vỡ.
Bên ngoài là bóng dáng cao lớn chìm trong màn đêm, tay áo màu tím thêu chỉ bạc bay phần phật trong gió.
Khương Yên cố hết sức nhướng đôi mắt sưng húp lên để nhìn, trong lòng nảy lên một cái.
Sao thái tử Cơ Trường Uyên lại có mặt ở đây?
Nàng nhoài tấm thân bầm dâp lên để tìm kiếm, Hoa Hoa người của nàng sắp xếp đang run rẩy đứng phía sau cùng một cô nương xinh xắn và vài người hầu trong nhà.
Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi.
Khương Yên mê man trên giường hết hai ngày, sau đó lại nằm liệt thêm ba ngày nữa mới có thể tự mình ngồi dậy.
Dù là tiểu thư của Thẩm gia nhưng Thẩm Thiên Nhược xem Khương Yên như là muội muội, mấy hôm nay đều túc trực ở bên cạnh nàng, còn để nàng nghỉ ngơi bên sương phòng của Trầm Hương viện.
Nhìn thấy Khương Yên loạng choạng đi đến thỉnh an mình, Thẩm Thiên Nhược vội vàng chạy ra đỡ nàng lên: “Tiểu Yên Tử, muội còn đang bị thương, đừng đi lại lung tung như thế.”
Khương Yên biết thương thế trên người mình nặng nhẹ cỡ nào, chỉ là chấn thương phần mềm, không động đến gân cốt, thuốc thang mấy hôm coi như đã ổn.
Chỉ còn gương mặt vẫn bị bầm tím, nhìn vào có hơi đáng sợ.
“Tiểu thư, La cô nương, La Tiểu Mị đó, tình hình sao rồi?”
Thẩm Thiên Nhược tự tay dìu Khương Yên ngồi xuống ghế nệm, giọng mềm mại: “Muội yên tâm, ta đã cho người tiễn La cô nương rời khỏi thành Thiên An, còn đưa cho nàng ấy một trăm lượng bạc, với số tiền này, ngày sau không cần lo lắng gì nữa.”
Khương Yên nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm.
Bị nàng lôi kéo vào kế hoạch này, nếu La Tiểu Mị còn ở lại đây chắc chắn sẽ bị người của Vương phủ ra tay trả thù.
Khương Yên coi như nắm khá rõ trạng thái của những người ở nhà họ Vương, cho nên nàng mới suy nghĩ tạo ra cái bẫy này, trước tiên là trừng phạt tên Vương Kế Xương có ý đồ xấu xa với Thẩm Thiên Nhược, sau đó là hạ bệ danh tiếng của Vương Nghệ Giai và nhà họ Vương, khiến nàng ta bị loại khỏi cuộc tuyển chọn Thái tử phi.
Với bản tính háo sắc của Vương Kế Xương, nàng đã thuê La Tiểu Mị giúp đỡ mình, cho nàng ấy mặc đồ của Thẩm Thiên Nhược, lại đeo mạng che mặt, sau đó mỗi ngày dạo phố cùng mình.
Dù không nhìn thấy rõ dung mạo của La Tiểu Mị nhưng với sự xuất hiện của nha hoàn cận thân Khương Yên, Vương Kế Xương chắc chắn sẽ khẳng định đó là Thẩm Thiên Nhược.
Khi đó hắn chính thức bước chân vào cái bẫy của Khương Yên.
Sau khi để cho bọn Vương Kế Xương nắm bắt được lộ trình mỗi ngày của các nàng, bọn họ sẽ ngay lập tức tìm cách móc nối với những nơi mà hai người họ đi qua.
Bán Nguyệt Lâu chính là một trong số đó, đây cũng nằm trong dự liệu của Khương Yên.
Ông chủ Bán Nguyệt Lâu tham tiền như mạng, lại mong muốn kết giao với các thế gia ở kinh thành, nghe tin thế tử của phủ Ngự sử đến tìm, y sẽ vô cùng hăng hái mà nhận lời.
Dù sao danh tiếng thối nát của Vương Kế Xương đã lan truyền khắp ngõ hẻm mà gã ấy đến bây giờ vẫn nghênh ngang như thế, còn không phải nhờ vào phụ thân đang được trọng dụng ở Thiên Chính điện hay sao?
Quả nhiên, ngay khi biết được ý định của Vương Kế Xương, Vương Nghệ Giai hào hứng không kém, thậm chí còn cho người đến Bán Nguyệt Lâu đổi mê hồn hương thành nhuyễn cân tán, cốt ý để Thẩm Thiên Nhược không thể giãy dụa, bị Vương Kế Xương nhục nhã đến không ra hình người. Sau đó lại tự mình đi đến tìm tiểu thư của Lương phủ, người được sắp xếp để gả cho Vương Kế Xương vào mùa xuân năm sau.
Mục đích của nàng ta chính là khiến chuyện của Thẩm Thiên Nhược và Vương Kế Xương gây náo động khắp nơi, khiến nàng ấy cả đời này cũng không thể trở mình được nữa, chỉ có thể cam chịu gả cho Vương Kế Xương với vị trí thiếp thất.
Đệ nhất mỹ nhân thành Thiên An cuối cùng lại bị ghẻ lạnh trong tiểu viện tồi tàn, bên cạnh tên phu quân vô dụng, ăn chơi đàng điếm, còn gì đau đớn cho bằng.
Vừa hay, những chuyện này lại vô cùng hợp ý với Khương Yên.
Chỉ là nhuyễn cân tán quá mạnh, hai người các nàng không còn sức lực để chống trả, mà Vương Nghệ Giai muốn sự việc phải chắc chắn, cho nên nàng ta dành thời gian cho Vương Kế Xương ra tay đầy đủ, mọi sự đã rồi, không để người của Lương gia đến quá sớm tránh mất vui.
Vì vậy mà Khương Yên với La Tiểu Mị mới bị một trận đòn thừa sống thiếu chết.
May mắn là vẫn còn trụ được đến khi có cứu tinh xuất hiện.