“Đêm hôm qua, hình như… Trọng Hoa cung xảy ra chuyện…”
Thanh Liễu gấp gáp đi vào trong tiền viện, thì thầm bên tai Thẩm Thiên Nhược đang dịu dàng nâng niu những bông hoa mẫu đơn đỏ rực trong chiếc bình cao nửa người bằng sứ.
Thẩm Thiên Nhược nâng mi, vẻ mặt vẫn điềm đạm như cũ: “Chuyện gì?”
“Nô tỳ không rõ, nhưng mà sáng nay khi thượng triều, bàn tay của hoàng thượng được quấn băng chặt chẽ, nhìn thấy rõ vết m.á.u thấm ra ngoài. Dáng vẻ cũng không tốt, dường như đang vô cùng tức giận, làm cho toàn thể văn võ bá quan không ai dám hó hé câu nào.”
“Hoàng thượng bị thương ư?” Thẩm Thiên Nhược giật mình, cành hoa trong tay rơi xuống đất.
Thanh Liễu gật đầu: “Vị họ Khổng bên Cảnh Hy cung đã nhận được tin rồi thì phải, nô tỳ nghe nói sáng nay người bên đó đã vội vàng đến bái kiến trước Dưỡng Tâm điện nhưng không được diện kiến long nhan, bây giờ đang ầm ĩ muốn đi đến Thọ Khang cung.”
Thẩm Thiên Nhược nhíu mày.
Chuyện này không thể để Cảnh Hy cung cáo trạng trước với Thái hậu.
Nàng ấy hiểu rõ giữa mình và Cơ Trường Uyên không hề có tình yêu nam nữ, thậm chí tình cảm vợ chồng còn nhạt hơn những gia đình bình dân bên ngoài.
Cho đến bây giờ đều dựa vào sự ưu ái của Thái hậu mới giữ vững được ngôi vị quốc mẫu.
Thái hậu tin tưởng, giao trọng trách cho Thẩm Thiên Nhược chăm sóc hoàng thượng và quán xuyến hậu cung, ngày sau vì hoàng tộc Đại Cơ mà khai chi tán diệp.
Nàng ấy đã không thể hoàn thành được vế đầu, vậy thì vế sau bắt buộc phải thực hiện thật tốt.
“Đi, ngay lập tức xuất phát đến Thọ Khang cung.”
***
Khương Yên chậm rãi ngồi dậy, trong người vẫn còn cảm giác lâng lâng vì thuốc chưa tan hết.
Cánh tay và cần cổ đau nhói, nhìn vào gương đồng thấy hiện rõ năm dấu tay đã sẫm màu.
“Chưa… c.h.ế.t à?”
Nàng cười tự giễu, lại thấy vòm họng bỏng rát, âm thanh phát ra khàn đục.
Đào Tuệ nghe thấy vội vàng đi vào trong kiểm tra thân thể của Khương Yên một vòng.
“Nương nương, ngài không sao chứ, có thấy không khỏe chỗ nào không?”
“Tốt lắm, đang tự hỏi vì sao mình vẫn còn sống đến giờ này thôi.” Khương Yên thủng thẳng trả lời.
Tiểu Giác Tử nghe thấy vội quỳ sụp xuống nức nở: “Nương nương, có gì từ từ nói, đừng làm chúng nô tài sợ hãi như đêm qua nữa ạ.”
Bên cạnh cũng vang lên tiếng khóc của Chu Châu.
Khương Yên thở dài, nhìn những thiếu niên thiếu nữ cũng chỉ ngang tuổi mình đang quỳ trước mặt mà không biết làm sao.
“Cực cho mọi người rồi.”
Cuối cùng nàng chỉ có thể thốt ra được những lời này.
Khương Yên không phải thánh mẫu, nàng có lòng thương người, nhưng nàng cũng nhất quyết không ngược đãi bản thân.
Nếu phải hy sinh tự do của mình để đổi lấy sự thanh bình cho mọi người, nàng thực sự không làm được.
Đào Tuệ điềm tĩnh nhất trong ba người, vội vàng tiến lên nâng hai người kia dậy, sau đó nhẹ giọng phân phó chuẩn bị vài món ăn nhẹ cho Khương Yên.
Không nghĩ đến, chén canh sườn heo hầm củ sen còn chưa uống hết, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân ồn ào, còn có tiếng la hét ầm ĩ.
“Hoàng thượng đã căn dặn, không được sự đồng ý của người, bất cứ ai cũng không thể đặt chân vào Trọng Hoa cung.”
Tiếc Giác Tử hùng hổ đi ra, chống tay cất giọng lanh lảnh đầy đe dọa.
“Tốt lắm, đến Thái hậu mà cũng dám ngăn cản, các ngươi sao không lên trời luôn đi.”
Âm thanh phát ra từ một vị ma ma lớn tuổi mặc cung trang màu chàm, trên đầu cài một cây trâm lớn bằng đá cẩm thạch.
Tiểu Giác Tử ngay lập tức nhận ra đây là Trương ma ma đức cao vọng trọng hầu hạ bên cạnh Thái hậu nhiều năm từ khi bà vừa nhập cung đến nay.
“Thái hậu giá lâm!!!”
“Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!!!”
Toàn bộ người ở Trọng Hoa cung hớt hải chạy vội ra sân đình quỳ xuống hô to.
Tiêu thái hậu mặc thường phục bào màu xanh lam được dệt từ gấm Hà Đông quý giá, thêu tám chữ phúc hình tròn cùng hoa văn rồng phượng ẩn hiện trong mây.
“Hay cho một kẻ hạ tiện ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng mà diễu võ giương oai, náo loạn hậu cung.”
Khương Yên được Đào Tuệ dìu ra ngoài tiền viện quỳ xuống, không kiêu không nịnh thành thật khấu đầu.
“Nô tỳ không biết Thái hậu giá lâm, xin Thái hậu thứ tội.”
Tiêu thái hậu nhếch mày, từ trên cao nhìn xuống Khương Yên đầy vẻ khinh thường, cũng không hề cho nàng miễn lễ.
Nhìn sắc mặt của đối phương, Khương Yên biết người đến đây không có ý tốt đẹp gì cho nên đành cắn răng chịu đựng.
Trước đây khi còn ở Thẩm phủ, không phải Khương Yên chưa từng bị người cái ức hiếp, lúc đó tuổi nhỏ, cô thân cô thế, cũng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, nhẫn nhịn người dẫm đạp.
Khoảnh khắc này chẳng khác là bao so với ngày ấy.
“Ai gia đã mắt nhắm mắt mở cho qua, miễn sao ngươi yên phận ở trong cung hầu hạ hoàng thượng thật tốt, khiến người vui vẻ…”
“Vậy mà tiện tỳ như ngươi lại dám để hoàng thượng bị thương như vậy...”
“Đã không có danh phận, lại không biết điều, vọng tưởng được hoàng thượng đưa về đây là một bước lên mây hay sao? Những ngày qua là ai gia muốn xem ngươi có thể làm càn đến mức nào mà thôi.”
Tiêu thái hậu cong mày, đôi mắt trợn ngược, bàn tay đeo hộ giáp sắc bén chỉ về phía Khương Yên đang quỳ mà ra sức mạt sát.
Hôm trước là Bùi Lẫm.
Hôm nay là Thái hậu.
Dường như ai cũng có thể nhục nhã nàng một câu lại một câu đồ hạ tiện.
Khương Yên tự hỏi mình đã làm gì để phải nhận lấy những lời lẽ sỉ vả nặng nề thế này chứ.
Đây không phải là thứ nàng muốn.
Khương Yên chỉ cầu một cuộc sống yên bình nơi biên ải, mở một quán rượu nhỏ, một sạp thuốc đơn sơ, một căn nhà bằng đất khang trang, thêm một trượng phu chân thành chất phác thì càng tốt.
Cớ sao nàng lại phải lưu lạc đến nơi cung cấm tường cao ngói ngọc đầy mùi hợm hĩnh thế này nhỉ?
Khương Yên ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào người phụ nữ vẫn còn vô cùng trẻ trung xinh đẹp vì được bảo dưỡng tốt, búi tóc xa hoa với bộ diêu song điểu bằng vàng cùng chùm tua rua đính ngọc trai thượng hạng.
“Nô tỳ không phải…”
“Hỗn lão, ai gia đã cho ngươi mở miệng chưa hả?”
Tiêu thái hậu quắc mắt, khóe môi tràn ra nụ cười ác độc: “Phải rồi, từ lúc nhập cung đến nay đã có ma ma nào đến dạy quy củ cho ngươi đâu. Đúng là dòng thứ tiện tì thấp kém.”
Nói xong, ngón tay thon dài trắng trẻo ngoắc một cái, âm thanh già nua vang lên cùng gương mặt hớn hở: “Tội bất kính, bị vả ba mươi cái vào miệng.”
“Thi hành!!!”
Ngay lập tức có hai ma ma to khỏe đi đến áp sát vào sườn Khương Yên, đè chặt nàng xuống, còn Trương ma ma thích thú nhéo cằm nàng thật mạnh, thước bản nhanh chóng đáp xuống một bên gò má.
Ngay lập tức khóe miệng của Khương Yên đã rướm máu.
Hiển nhiên đối phương ra tay không nhẹ chút nào.
Trong sân vang lên tiếng đếm đều đặn của tiểu thái giám.
Đào Tuệ, Chu Châu và Tiểu Giác Tử bị ép quỳ trên mặt đất, tiếng khóc của bọn họ không lay động nhóm người của Tiêu thái hậu chút nào.
Chẳng mấy chốc, gương mặt của Khương Yên đã sưng lên.
Ban đầu chỉ là những cái tát theo đúng quy củ và mệnh lệnh.
Nhưng chính thái độ im lặng chịu đựng và ánh mắt bướng bỉnh của Khương Yên lại khiến Tiêu thái hậu và Trương ma ma sôi gan.
Cuối cùng không chỉ có gò má, mắt, trán, cằm, thậm chí là cánh tay đều bị thước bản quất túi bụi.
Tiểu thái giám ngoài sân đã hô khàn cả cổ, bên trong vẫn không ngừng vang lên âm thanh đánh vào da thịt chát chúa.
“Để xem, gương mặt yêu tinh này của ngươi bị hủy rồi thì hoàng thượng còn nhớ nhung thương mến nữa hay không?”
Trương ma ma ghé sát vào tai của Khương Yên thì thầm, ngay lập tức một cú đ.ấ.m như trời giáng ập đến.
May mắn Khương Yên nhanh nhẹn nghiêng đầu sang một bên, nhưng khóe mắt cũng đã bị sưng lên, nứt toác, m.á.u chảy xuống che mờ toàn bộ tầm nhìn.
Giờ đây, quả thật chẳng ai còn nhìn ra được gương mặt nhỏ nhắn với những đường nét thanh tú cùng làn da non mịn ban đầu của nàng nữa.
Tiêu thái hậu vô cùng vừa lòng, bà ta vỗ tay ra hiệu cho Trương ma ma và mọi người: “Thứ hạ tiện không xứng đáng mặc lụa là gấm vóc như các phi tử cấp cao trong cung, lột hết ngoại bào trên người ả ra rồi ném ra ngoài, để cho mọi người đều thấy kết cục của một kẻ ỷ sủng sinh kiêu trước mặt ai gia là như thế nào.”
Chỉ là Trương ma ma chưa kịp đụng vào một góc áo của Khương Yên đã bị một chưởng phong từ bên ngoài ào đến, đánh bay ra ngoài sân.
“Trẫm đã ra lệnh không cho bất cứ ai quấy rầy Trọng Hoa cung, tại sao hôm nay nơi đây lại nhộn nhịp thế này?”
“À, thì ra là mẫu hậu ghé qua. Nhưng nếu muốn thăm hỏi phi tử của trẫm thôi thì dường như số lượng có chút nhiều thì phải.”
Cơ Trường Uyên thong dong bước vào, còn không quên để cho Cao Dục dọn dẹp người của Tiêu thái hậu đang nằm bò lê bò lết trên đất.
Dù hắn là đứa con thân sinh của mình, nhưng Tiêu thái hậu vẫn có chút e dè khi đối mặt với Cơ Trường Uyên.
Bà nhập cung, trở thành hoàng hậu Đại Cơ vì mẫu tộc hùng mạnh, cho nên suốt bao nhiêu năm ngồi trên phượng vị, Tiêu thái hậu chỉ một lòng lo lắng củng cố quyền lực và tranh giành ân sủng của hoàng đế với Thục quý phi.
Sáu tuổi, sau khi được lập thành thái tử, Cơ Trường Uyên nhanh chóng bị nhét vào Đông cung, nhận sự dạy dỗ của Thái phó đương triều và một Cao Dục trung thành bên cạnh.
Mỗi lần hắn vào cung bái kiến mẫu hậu, từ đầu đến cuối đều chỉ là những lời thuyết giảng răn đe về việc làm sao giữ vững và kéo dài quyền lực của nhà họ Tiêu. Sau đó là những lời oán thán của mẹ hắn về kẻ thù truyền kiếp của bà.
Cho nên từ khi còn là thiếu niên, Cơ Trường Uyên đã không hề dựa dẫm vào mẫu hậu của mình.
Toàn bộ quyền lực hắn có được đều là do mưu sâu kế hiểm cùng nhìn xa trông rộng mà thành.
Đột nhiên Tiêu thái hậu nhớ đến trận cung biến năm đó.
Dù đã biết rõ kế hoạch của Thục quý phi, nhưng Cơ Trường Uyên chỉ lẳng lặng đứng đó, mỉm cười nhìn hai người đàn bà cao quý nhất Đại Cơ lôi kéo hai thế gia đại tộc nổi tiếng nhất kinh thành đấu đá đến ta sống ngươi chết.
Sau đó ung dung tóm gọn một mẻ,để mặc bà chật vật nằm mọp dưới ngai vàng trên đại điện, ôm chặt lấy phượng ấn trong tay như một kẻ điên.
Thời khắc đó khi bắt phải ánh mắt của Cơ Trường Uyên, cuối cùng Tiêu thái hậu cũng nhận ra, hắn không hề có bất kỳ lòng tin nào với mình.
Ngày lên ngôi, chính thức nắm giữ toàn bộ Đại Cơ trong tay, Cơ Trường Uyên đã nhẹ nhàng nói với mẫu thân ruột thịt của mình rằng: “Chỉ cần mẫu hậu yên phận chăm lo lễ phật, hưởng thụ giang sơn gấm vóc này, đừng nhúng tay vào bất kỳ điều gì, trẫm nhất định sẽ khiến cho người vui vẻ thoải mái cả đời trên ngôi vị Thái hậu.”
Cho nên, quyền lực và tiền tài của nhà họ Tiêu, thậm chí là nữ tử trong dòng họ, cứ thế bị một tay Cơ Trường Uyên toàn bộ gạt bỏ.
Hắn đã nói kể từ thời đại của hắn về sau, mẫu tộc của hoàng đế sẽ không có bất kỳ ai được tham gia tuyển tú.
Chính vì vậy, Tiêu thái hậu chỉ có thể đặt mọi nỗi niềm và hy vọng lên người Thẩm Thiên Nhược, nữ tử đoan trang xinh đẹp, ngoan ngoãn dịu dàng, con dâu hiền lương thục đức mà bà đích thân chọn lựa.