Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 75

Hôm nay là trung thu, mọi người được nghỉ sớm, sân viện của Khương Yên chỉ có một mình nàng, vô cùng vắng vẻ, rất hợp để bày mâm cỗ.

Tiểu Viên Tử lau sạch một cái bàn nhỏ, lại đặt lên một chiếc bánh trung thu méo xẹo chẳng ra hình thù gì cùng một con gà nướng và hai bình rượu trắng, hào hứng nói.

“Đây, tết trung thu thì phải uống rượu mới vui.”

Khương Yên cũng vui vẻ dạng chân ngồi xuống, mở nắp bình tu một ngụm như nam tử hán.

“Ai cha, cay quá.”

“Từ từ, rượu này hơi nặng, tỷ uống như vậy không sặc mới lạ.”

Tiểu Yên Tử buồn cười đi đến vuốt lưng cho Khương Yên đã ho đến chảy nước mắt.

Lâu lắm rồi Khương Yên không thoải mái như vậy, chẳng cần đũa muỗng, nàng với Tiểu Viên Tử cứ một người lại một người xé từng miếng thịt gà, rượu cứ nâng hết ly này đến ly khác, bàn ăn nhanh chóng được giải quyết sạch sẽ.

“Nào, trung thu không thể thiếu lồng đèn được phải không?”

Tiểu Viên Tử lôi ra một đống giấy dầu với vài thanh tre đã được vót mỏng khiến Khương Yên có chút tò mò.

“Ngươi giỏi thật đấy, không chỉ moi được bánh, còn kiếm được cái đống này.”

“Có khó gì đâu, Chương công công thích ăn ngọt, ta chỉ  cần cố gắng lấy lòng là được thôi.”

Nói xong hắn ngồi xổm xuống, cùng Khương Yên làm một cái lồng đèn.

Để bớt đơn điệu, nàng tìm được vài ngọn cỏ mực, giã ra, hòa cùng với chút nước, dùng tay chấm rồi quẹt quẹt vài đường trên mặt giấy.

“Đây là thỏ ngọc.”

“Đây là Hằng Nga tiên tử.”

Tiểu Viên Tử nhìn xong trợn mắt: “Cái hình người que này mà tỷ dám gọi là Hằng Nga tiên tử ư?”

“Ai da, ngươi đừng có chê nữa, không có bút, ai mà vẽ đẹp cho nổi, chịu thôi, chịu thôi.”

Chiếc lồng đèn xiêu vẹo cuối cùng cũng ra đời.

Khương Yên vui vẻ cầm lên múa một vòng, còn cao hứng hát một bài đồng dao.

Bên cạnh là Tiểu Viên Tử đang cười sảng khoái nghiêng ngả gõ mâm gõ chén.

Hình ảnh này rơi vào mắt Cơ Trường Uyên khiến hắn lồng lộn, lục phủ ngũ tạng như đang bốc khói đến nơi.

Từ lần đầu chạm mặt cho đến hôm nay, Khương Yên chưa bao giờ có nét mặt vui vẻ thoải mái như vậy với hắn.

Nhìn xem, nàng còn vừa hát vừa múa cho cái tên thái giám mặt trắng kia xem nữa kìa.

Nắm đ.ấ.m siết chặt, hằn cả dấu móng tay vào phần thịt mềm. 

Trước đó Cơ Trường Uyên đã cố gắng thuyết phục bản thân ghé qua đây một chút, có thể Khương Yên quá cố chấp, không muốn hạ mình với hắn, vậy thì hắn sẽ cho nàng một bậc thang để leo xuống.

Dù gì bản thân của là nam nhân, chấp nhặt gì so với nữ tử chứ.

Không ngờ trong lòng mải miết tìm kiếm lý do để đến đây gặp nàng, lại phải chứng kiến một cảnh tượng khiến tâm can hắn như bị xé nát.

Xem ra Khương Yên ở Hoán Y cục thoải mái lắm, còn vui vẻ hơn Trọng Hoa cung xa hoa lộng lẫy đủ đầy kia.

Mẹ kiếp, rốt cục thì hắn đến đây làm gì để khiến cho mình bị đau mắt chứ.

Nếu đã vậy thì cứ để nàng chôn thây cả đời ở Hoán Y cục đi.

***

Tết trung thu trôi qua, dường như hoàng đế Đại Cơ lại lâm vào tình trạng mây mù che phủ sấm sét mưa giông. 

Ngay cả hoàng hậu xin cầu kiến cũng không gặp, cả ngày vùi đầu ở Dưỡng Tâm điện xem tấu chương, không thì lôi đám cấm vệ quân ra đánh đánh đ.ấ.m đấm.

Tiểu Thuận Tử lo ngay ngáy, nhân lúc được thở vội vàng chạy đến hội ý cùng với Cao Dục, chỉ thấy ông tay thở dài ngao ngán rồi lắc đầu một cái.

Ý là không ai có thể chữa được tính khí thất thường này của hoàng thượng nhà hắn ta đâu.

Mối quan hệ của Khương Yên và Tiểu Viên Tử đã khăng khít, với Tú Lam ở Trường Xuân cung cũng tốt đẹp không kém.

Có Tú Lam lên tiếng, Khương Yên đã không cần phải giặt giày cho đám quan nội thị nữa mà chuyển sang chăn nệm và khăn tay của Trường Xuân cung.

Hôm nay là ngày định kỳ nàng cùng Tiểu Viên Tử hẹn gặp Tú Lam để đưa đồ.

Vì đã giao hẹn từ trước, Khương Yên sẽ không đi đến Trường Xuân cung mà gặp Tú Lam ở một chỗ nào đó cách xa, tất nhiên Tú Lam vô cùng vui vẻ đồng ý.

Dù sao đi nữa nàng ta cũng không muốn để cho ai biết công trạng ngày đó của mình là nhờ Khương Yên hiến kế.

Đang đứng hàn huyên với nhau ở một góc, đột nhiên nghi giá của Khổng Tuyết Ninh đi qua.

Ba người quy củ cúi đầu, lại bị Khổng Tuyết Ninh bắt được trong đó có một cung nữ của Trường Xuân cung.

Trường Xuân cung và Cảnh Hy cung như nước với lửa, không ai là không rõ điều này, thời gian này lại bị đè bẹp dưới chân, Khổng Tuyết Ninh hậm hực trong lòng không biết xả đâu cho bớt tức giận.

Nay thấy Tú Lam thì như buồn ngủ lại gặp chiếu manh, lập tức dừng lại lên giọng: “Không lo hầu hạ chủ tử, lại đứng tụm năm tụm ba ở đây để làm gì?”

Ba người Khương Yên, Tiểu Viên Tử và Tú Lam đang quỳ hành lễ vội vàng lên tiếng: “Nô tỳ không có.”

“Bên Hoán Y cục đưa đồ giặt đến, nô tỳ đi lấy thôi ạ.” Tú Lam khẽ khàng giải thích thêm một câu.

Khổng Tuyết Ninh lại à lên một tiếng: “Ngươi chính là cung nữ giặt bộ y phục của hoàng hậu đến mức thơm nức mùi hương hoa phải không?”

Tú Lam luống cuống gật đầu: “Bẩm nương nương, chính là nô tỳ.”

Khổng Tuyết Ninh lại nổi trận lôi đình: “To gan, các ngươi xem Cảnh Hy cung là cái gì chứ hả, tại sao suốt thời gian qua y phục của bổn cung lại không được ướp hương hoa, đến khi giặt cát phục cho hoàng hậu thì lại ngào ngạt mùi thơm như vậy? Các ngươi đây là coi thường bổn cung phải không?”

“Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.” Tú Lam biết bản thân mình đã đụng chạm đến Cảnh Hy cung, vội vàng dập đầu xin tha nhưng Khổng Tuyết Ninh quyết cắn lấy không buông.

Khay đựng khăn đã được giặt sạch bị đá bay xuống đất, thùng gỗ trên tay của Khương Yên cũng bị người đạp đổ.

“Các ngươi muốn nịnh bợ Trường Xuân cung phải không, vậy thì bổn cung cho các ngươi cơ hội được giặt đồ cả đời. Người đâu, đổ nước.”

Trời thu, không khí lạnh đã bắt đầu ùa về, nhưng vì làm việc quần quật ngoài trời nên Khương Yên chỉ vận một lớp ngoại bào mỏng manh thấm hút mồ hôi.

Giờ đây nhận đến ba thau nước đá bẩn trộn cùng chất thải, da thịt đã thấm đẫm hơi lạnh. 

Khổng Tuyết Ninh đắc ý nhìn vải vóc khăn nệm đã dơ bẩn, cơn giận trong lòng được xả ra, hài lòng bước lên kiệu trở về Cảnh Hy cung, không quên thả xuống một mệnh lệnh.

“Quỳ ở đây cho đến khi trời tối hẳn mới được đứng dậy biết chưa. Ai bảo các ngươi dám coi thường Cảnh Hy cung chứ.”

Khương Yên ngẩng đầu nhìn trời, phải vài canh giờ nữa mới sụp tối, đành chán nản thở dài.

Tú Lam khi không bị phạt, còn liên lụy đến hai đồng bạn của mình, tức tưởi khóc thành tiếng.

Âm thanh nức nở của nàng ta nhanh chóng thu hút những thái giám, cung nữ và thị vệ khác đi ngang qua. 

Cho đến khi ánh nắng đã nhạt màu, đầu gối đã tê mỏi đến mức không còn cảm giác, Khương Yên biết mình không thể chịu đựng được thêm nữa, nghiêng ngả lảo đảo dựa vào Tiểu Viên Tử ở bên cạnh.

Tiểu Viên Tử dù gì đi nữa vào cung lâu hơn nàng, sức khỏe cũng tốt hơn, ngay lập tức thẳng người lên, muốn làm một cây cột chống đỡ cho Khương Yên.

Trước mặt lững thững một cái bóng to lớn đi đến. 

Cơ Trường Uyên uy mãnh ngồi trên long liễn, ánh mắt sắc bén lạnh lùng phóng đến chỗ bọn họ như mũi giáo được đẽo bằng băng lạnh.

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Khương Yên bị Tiểu Viên Tử kéo một cái, cũng chậm chạp dập đầu hô lên cùng mọi người.

Vẻ mặt như sương giá tháng hai, không vui không buồn, hắn nhìn Khương Yên như nhìn người chết, không chút biểu cảm lướt qua.

Dưới nền đất, bàn tay trắng nõn của Tiểu Viên Tử lần mò đi qua nắm lấy cổ tay nàng, cố gắng động viên Khương Yên một chút.

“Trời sắp tối rồi, ráng chờ một lát ta cõng tỷ về.”

Ngay lập tức, một chưởng phong từ đâu phóng đến, Khương Yên không kịp nhìn rõ tình hình, chỉ theo quán tính giơ tay lên đẩy Tiểu Viên Tử nằm xuống, che chở cho cả hai.

Thùng gỗ vỡ tan tành, những mảnh gỗ bay tứ tung, co cái thì b.ắ.n lên mặt nàng, có cái thì cửa vào đùi nàng.

Ngoại bào mỏng manh rách toạc, để lộ một vết m.á.u dài sọc.

Phía xa là gương mặt âm u như lệ quỷ của Cơ Trường Uyên đang quay đầu nhìn về phía này.

Dù đã bị che khuất một nửa bởi chuỗi ngọc trên mũ bình thiên, nhưng ai nấy đều nhận ra long nhan đang phẫn nộ.

“Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận.”

Tiểu Thuận Tử nhanh chóng quỳ sụp xuống run rẩy hô to.

Nhưng cho dù âm thanh xung quanh có ồn ào nhốn nháo đến cỡ nào, Cơ Trường Uyên đều không nghe lọt tai.

Toàn bộ những gì hắn chú ý chỉ là hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Khương Yên và Tiểu Viên Tử.

Cho dù đau đớn cách mấy, nàng cũng không rên một tiếng.

Càng không ngẩng đầu lên nhìn hắn lấy một lần.

Lúc này đây, Cơ Trường Uyên mới muộn màng nhận ra, hắn thật sự đã thua trong trận đấu ngang bướng của hai người.

Trong khi hắn luôn nhớ nhung thấp thỏm, đấu tranh với cái tôi to lớn của chính bản thân để tìm cách đến gặp nàng một cách công khai, mong chờ nàng xuống nước làm lành với mình.

Khương Yên thật sự lại chẳng thèm để tâm đến hắn một tí nào.

Trời đêm mùa thu ở kinh thành có chút se lạnh, dù không quá khắc nghiệt như biên quan phía bắc nhưng vẫn khiến cho người ta phải rùng mình chui rúc trong những chiếc chăn bông dày dặn.

Ban ngày Khương Yên đã phải hứng hết ba thau nước đá, còn bị bắt quỳ giữa trời nắng.

Chưa nói đến vết thương ở đùi và trán đang râm ran đau nhức thì nàng cũng muốn đổ bệnh rồi.

Lúc trời sẩm tối, khi đưa Khương Yên trở về Hoán Y cục, thấy nàng run lẩy bẩy, Tiểu Viên Tử cũng đoán sức khỏe của nàng không ổn.

Cho đến khi ánh trăng đã leo lên đỉnh đầu, trong sân vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng có chút vội vã.

“Yên tỷ, ta mang thuốc đến cho tỷ nè, mới sắc xong, còn nóng, tỷ uống liền cho đỡ bệnh.”

Khương Yên co ro trên giường đất, gương mặt tái nhợt nở nụ cười gượng gạo.

“Đa tạ ngươi, Tiểu Viên Tử.”

“Đừng như vậy, nếu không phải tỷ lao lên che chắn cho ta thì người giờ này phải nằm liệt trên giường là ta rồi.”

Tiểu Viên Tử gãi mũi, trong lòng hồ nghi, không hiểu vì sao tự nhiên thùng gỗ bên cạnh hắn lại nổ oành một cái.

Đáng sợ thật.

Lắc lắc đầu không muốn nghĩ nữa, Tiểu Viên Tử nhẹ nhàng đi đến mép giường ngồi xuống, bưng chén thuốc đến bên miệng cho Khương Yên.

“Người tỷ nóng quá, để ta thay khăn mát đắp cho tỷ hạ nhiệt.”

Nói rồi lại quày quả đi đến chậu nước trong phòng thấm ướt một chiếc khăn bông, cẩn thận lau bàn tay và mặt cho Khương Yên.

Chén thuốc đã cạn, Khương Yên thở ra một hơi, muốn xoay người lại chạm phải vết thương trên đùi khiến nàng nhăn mặt kêu một tiếng.

Tiểu Viên Tử vội vàng lật người nàng lại, muốn xem thử vết thương như bị Khương Yên giữ chặt tay, lắc đầu nói: “Không sao, lúc về ta đã băng bó cả rồi, ngươi đừng quên ta cũng học qua y dược.”

Thở dài một hơi, Tiểu Viên Tử đắp chăn cho Khương Yên rồi vỗ vỗ mu bàn tay của nàng: “Vậy được rồi, tỷ ngủ đi, hôm nay để phòng ngừa tỷ sốt đêm, ta sẽ ở lại canh chừng cho tỷ.”

Khương Yên cũng có chút lo lắng nhỡ khi đêm nay vết thương hành thì nàng sẽ chật vật lắm nếu chỉ có một mình.

May mắn Tiểu Viên Tử tốt bụng lại không chút câu nệ mà đến đây thăm nom, Khương Yên nhẹ nhàng gật đầu rồi mơ màng nhắm mắt lại.

Tiểu Viên Tử vừa nhăn mày, vừa cong khóe môi. Nàng như vậy chứng tỏ cũng có chút dựa dẫm tin tưởng vào hắn có phải không?

Biết thân phận mình chỉ là thái giám, không xứng đáng được yêu thương và kết duyên với nữ tử, nhưng mỗi lần chạm mặt Khương Yên, Tiểu Viên Tử vẫn không nhịn được muốn đến gần.

Nàng không làm gì cả nhưng lại mơ hồ như mang toàn bộ ánh sáng thế gian đến sưởi ấm cho thế giới hiu quạnh mà giả dối của hắn vậy.

Nghĩ đến đây, bàn tay trắng như ngọc như ngà của Tiểu Viên Tử lên chậm rãi nâng lên, chạm nhẹ vào cái trán đang nóng hôi hổi của Khương Yên.

Không ngoài dự đoán, đến nửa đêm gần sáng, Khương Yên bắt đầu sốt cao, thân hình run lập cập trong từng cơn ớn lạnh từ xương tủy.

Tiểu Viên Tử lo lắng hết chườm khăn nóng đến dém chăn cho Khương Yên nhưng vẫn không đỡ hơn là bao.

Không còn cách nàng, hắn quyết định cởi ngoại bào ra, nằm lên giường, vòng tay ôm chặt lấy Khương Yên, cố gắng truyền hơi ấm từ cơ thể mạnh khỏe của mình sang cho nàng.

Chỉ là lưng chưa kịp đặt xuống, cửa phòng đã bị mở toang.

Chính xác hơn là bị đạp bể tan tành.

Bên ngoài là một vòng cấm vệ quân mở đường, tiếp theo là Tiểu Thuận Tử vẻ mặt hung hăng liếc xéo nhìn tên tiểu thái giám đang cởi giày leo lên giường nằm. 

Ngón tay ngoắc một cái.

Tiểu Viên Tử bị lôi xuống như một chiếc bao tải rách.

Dù vô cùng choáng váng trong cơn sốt đang hầm hập nhưng Khương Yên vẫn nghe thấu được động tĩnh bên ngoài sân.

Lảo đảo đi ra, trước mặt là Tiểu Viên tử bị lột trần nửa thân trên, miệng bị nhét một miếng giẻ rách, da thịt chằng chịt những vết thương tươi mới còn đang rỉ máu.

“Các người đang làm cái gì thế hả?”

Khương Yên cong người, dùng hết sức lực quát lớn.

Nam nhân mặc huyền y trường bào thêu kim long ngũ sắc lấp lánh dưới ánh trăng bàng bạc, mái tóc đen xõa dài sau lưng chỉ dựa vào một cây trâm ngọc để cố định một dải tóc buông lơi trên đỉnh đầu.

Dáng người to lớn vạm vỡ uy nghiêm đứng trong đêm như hắc vô thường đang ung dung hưởng thụ một màn tra tấn thể xác khủng khiếp.

Nghe thấy âm thanh khào khào không ra hơi vang lên, lúc này hắn mới chậm chạp quay người lại, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên sự đau đớn mơ hồ, lại ngay lập tức bị nhấn chìm bởi cơn phẫn nộ và giận dữ.

“Nơi này không thích hợp để dưỡng bệnh, chờ một chút trẫm sẽ đưa nàng trở về Trọng Hoa cung.”

Ba từ Trọng Hoa cung bật ra, Tiểu Viên Tử đang quằn quại đau đớn cũng phải trợn tròn mắt.

“Tiếp tục đi.” Cơ Trường Uyên rũ mắt, dường như chẳng hề để tâm đến hình ảnh đẫm m.á.u trước mặt, chỉ sải bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Khương Yên, muốn giơ tay ra ôm lấy nàng.

“Đừng đến đây, thả Tiểu Viên Tử ra đi.”

Khương Yên lùi lại đến ngưỡng cửa phòng, nửa người dựa vào cột nhà, gằn giọng nói.

Cơ Trường Uyên không tiếp tục tiến lên mà đứng sừng sững án ngữ trước mặt nàng, đầu cũng không quay lại, nâng cằm trầm giọng nói: “Tên nô tài này đáng chết, hắn dám chạm vào nàng.”

“Thì sao, không phải ngài đã giáng nô tỳ thành cung nữ mạt đẳng ở Hoán Y cục hay sao, không phải ngài đã nói để mặc nô tỳ tự sinh tự diệt ở đây hay sao, hôm nay lại đến đây làm gì?”

Nói đến đây, Khương Yên khó nhọc nâng tay chỉ về phía Tiểu Viên Tử đang nửa sống nửa c.h.ế.t đã được thả ra nằm trên đất lạnh: “Tiểu Viên Tử là chăm sóc nô tỳ, cái này cũng không phải phạm tội gì, hoàng thượng tha cho hắn đi.”

“Vì sao?”

Đột nhiên Cơ Trường Uyên nâng giọng, hỏi một câu không đầu không đuôi.

Khương Yên nhướng mày, uể oải nhìn gương mặt đã sa sầm chẳng còn chút độ ấm.

“Một tên nô tài mà thôi, vậy mà nàng lại cười với hắn, còn nhảy múa trước mặt hắn, thậm chí đồng ý cho hắn chạm vào người. Vì sao?”

“Vì nô tỳ không ghét hắn.”

Lại là một câu trả lời đơn giản đến nực cười. 

Với hắn là vì không thích.

Còn tên này lại là không ghét.

Dường như đối với Khương Yên trên đời này chỉ phân ra hai loại người.

Thích hoặc ghét.

Và rõ ràng, cả hắn, cả Bùi Lẫm, đều nằm ở vế trước.

Cơ Trường Uyên xoa hai đầu mày đã đau ê ẩm, bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng giơ về phía trước.

“Trở về với trẫm, chuyện trước đây trẫm không truy cứu nữa. Còn tên nô tài này đã phạm thượng, tội c.h.ế.t có thể miễn nhưng tội sống khó tha, biến hắn ta thành kẻ tàn phế rồi vứt ra khỏi hoàng cung đi.”

Khương Yên nhìn về phía Tiểu Viên Tử đã gần như bất tỉnh sau lưng Cơ Trường Uyên, hàm răng nghiến chặt lại, sau đó bật cười một tiếng khô khốc: “Nô tỳ là người của Hoán Y cục, chỉ muốn ở lại đây đến khi không còn có thể, xin hoàng thượng trở về đi, và tha cho nô tỳ cùng Tiểu Viên Tử một con đường sống.” 

Cơ Trường Uyên nhíu mày, khóe môi tràn ra nụ cười dữ tợn: “Nàng có biết trẫm đang cho nàng một bậc thang để đi xuống không? Không phải ai trẫm cũng đối xử như vậy đâu.”

Khương Yên lắc đầu: “Hoàng thượng, nô tỳ thân phận thấp kém, cảm thấy ở Hoán Y cục là phù hợp nhất, đa tạ hoàng thượng đã cất nhắc nhưng nô tỳ xin phép không dám nhận.”

Một câu nô tỳ, hai câu cũng là nô tỳ, xưng hô này biểu thị Khương Yên nhất định phải rạch ròi thân phận với hắn đến như vậy.

Trong khi hắn đang xoay sở đưa nàng lên một nấc cao mới, để nàng đến gần với hắn thêm một bước.

Khương Yên lại cứ dứt khoát vạch rõ ranh giới với mình, công khai trước mặt mọi người rằng bọn họ ở hai đầu của thế giới.

“Là vì tên đó?”

Nàng muốn ở lại đây, là vì tên thái giám hạ tiện kia?

Cũng giống như Hà Triết khi ở thành Liễu Khê vậy?

Thâm tâm của Cơ Trường Uyên nảy sinh ra một suy nghĩ độc ác.

Hắn muốn khiến nàng phải quỵ lụy cầu xin mình để được trở về Trọng Hoa cung, cầu xin mình giữ nàng ở lại bên cạnh.

“Trước tiên, cắt đứt gân tay gân chân của hắn ta, sau đó đập vỡ xương đầu gối, bẻ gãy xương sống lưng, cuối cùng rạch nát mặt, rồi quăng xuống tường thành.”

Ngữ điệu nhẹ nhàng bình thường, nhưng từng lời từng chữ lại nhuốm đầy sự độc ác dã man đúng chất m.á.u lạnh của một tên hôn quân bạo chúa.

“Hoàng thượng… tha mạng… cầu xin… hoàng thượng tha mạng…!!!”

Tiểu Viên Tử sợ hãi ngọ nguậy, những đầu ngón chân cào xuống đất, để lại những vết hằn sâu hoắm, mơ hồ có cả da và máu.

Hình phạt này còn hơn cả lăng trì, thà cho hắn một đao c.h.é.m đầu còn tốt hơn.

“Nàng có nghe thấy không, hắn đang van xin trẫm đấy. Nếu nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời trở về bên trẫm thì có phải tốt không?”

Cơ Trường Uyên nghiêng đầu, để lộ một góc nhìn ra phía sân cho Khương Yên, sau đó lại thong thả xòe bàn tay ra đưa đến trước mặt nàng một lần nữa.

“Trẫm có lòng bao dung, không bắt nàng phải quỳ xuống dập đầu tạ lỗi. Chỉ cần từ nay về sau nàng hứa với trẫm sẽ không bao giờ có bất kỳ ý nghĩ muốn thoát ly hoàng cung hay rời xa trẫm. Toàn bộ những chuyện trước đây trẫm sẽ tha thứ, thậm chí tên nô tài kia cũng có thể thoát được một mạng.”

Khương Yên giương mắt nhìn Tiểu Viên Tử đã m.á.u thịt lẫn lộn, cơn choáng váng nhanh chóng ập đến.

Mẹ kiếp, vì sao tên điên này cứ phải xuất hiện để ngăn trở nàng đi tìm một cuộc sống thoải mái tự do vậy.

Hết Bùi Lẫm của đời trước.

Lại đến Cơ Trường Uyên của kiếp này.

Khương Yên tự hỏi, nàng đã gây ra cái nghiệp chướng gì mà cứ phải dây dưa với những tên quý tộc quyền thế ở kinh thành này chứ.

Chỉ vì muốn bẻ gãy đôi cánh của nàng, thuần hóa nàng như một con vật cưng được nuôi nhốt trong lồng mà Cơ Trường Uyên không từ thủ đoạn, thậm chí là tra tấn hành hạ một người sống sờ sờ trước mặt nàng.
Bình Luận (0)
Comment