Chẳng mấy chốc đã đến đợt báo cáo thường niên.
Từ khi Cơ Trường Uyên trở thành trữ quân của Đại Cơ hắn đã đặt ra điều lệ mỗi năm ít nhất một lần, các quan lại phụ mẫu ở địa phương phải đích thân lên kinh thành, xếp hàng trực tiếp tổng kết thành tựu cũng như tự phân tích đánh giá quá trình quản lý khu vực của mình cho hắn biết.
Bên trong Dưỡng Tâm điện được xông hương thơm tho và ấm áp, Cơ Trường Uyên cúi đầu chăm chú phê duyệt sổ con.
Một hàng chữ màu đen ngoài bìa đập vào mắt khiến hắn chú ý.
Đầu lưỡi l.i.ế.m một vòng hàm răng bên trong khoang miệng, nét mặt hiện lên vẻ trầm ngâm đầy toan tính.
“Kêu Hướng Phong vào đây.”
Mệnh lệnh vừa vang lên, chỉ ít phút sau một bóng đen ngay lập tức mở cửa nhảy vào quỳ xuống đất như một bóng ma.
“Ngươi đi ra ngoài xem một chút, người này đã đi đến đâu rồi? Khi nào thì đặt chân đến thành Thiên An.”
Hướng Phong ôm quyền tuân lệnh, ngay sau đó biến mất nhanh như gió thoảng.
Cao Dục ghé mắt qua xem, nhìn thấy cái tên phía dưới dấu mộc đỏ, trong đầu không khỏi nghĩ ngợi.
Hoàng thượng chẳng lẽ lại muốn toan tính điều gì với bọn họ ư?
“Sao thế? Muốn nói gì?”
Cơ Trường Uyên giũ ống tay áo, ném sổ con qua một bên, chống khuỷu tay nhìn ông.
“Bẩm hoàng thượng, nô tài không dám ạ.”
Cao Dục ngay lập tức lắc đầu, cho dù ông ta là tổng quản nội thị phục vụ hai đời vua liên tiếp nhưng đứng trước vị thần ác sát thủ đoạn tàn nhẫn thâm hiểm như Cơ Trường Uyên, ông ta vẫn không dám có bất kỳ hành vi nào thất thố.
“Vậy thì đi sắp xếp đi. Nhớ kín đáo một chút.”
Cao Dục khom lưng gật đầu, bước chân chậm rãi từ từ lui ra khỏi Dưỡng Tâm điện.
Trời đã bắt đầu vào đông.
Ban ngày tuy có nắng những vẫn khiến cho người ta phải kéo cao cổ áo lên giữ ấm.
Năm nay gió lạnh đến sớm, chắc chẳng bao lâu nữa thành Thiên An đã ngập trong màu trắng xóa của tuyết đầu mùa.
Khương Yên là kiểu người ưa mát mẻ, thời tiết càng lạnh, nàng lại càng lười biếng, như một con gấu đến thời kỳ ngủ đông vậy.
Đào Tuệ, Chu Châu và Tiểu Giác Tử biết tính tình chủ tử của mình thích yên tĩnh, đơn giản không cầu kỳ cho nên mỗi ngày đều bày vài trò nho nhỏ ngoài sân để giúp nàng cảm thấy vui vẻ.
Có thể nói là từ khi đặt chân vào hoàng cung này, Khương Yên hầu như không hề rời khỏi Trọng Hoa cung.
Một là nàng đã biết tường tận mọi ngóc ngách ở nơi đây, không có hứng thú để đi tìm hiểu.
Quan trọng nhất, Khương Yên không muốn chạm mặt với vài người.
Nhưng không hiểu Cơ Trường Uyên hôm nay lên cơn gì mà lại nằng nặc muốn đưa nàng đi dạo Ngự Cảnh Viên.
Còn yêu cầu Đào Dục phải điểm trang phục sức cho nàng thật xinh đẹp lộng lẫy.
Váy trắng bằng tơ sa, ngoại bào màu hồng đào viền lông thỏ thêu ổ chim loan, mái tóc được vấn kiểu phù dung tiên tử, được cố định bằng trâm phỉ thúy và diêu vàng nạm ngọc.
Mỗi bước đi lại đung đưa như câu hồn người.
Cơ Trường Uyên rất hài lòng, vừa nhìn thấy người bước đến đã ngay lập tức duỗi tay ra kéo nàng sát vào lồng, hôn nhẹ lện gáy trắng một cái thật kêu.
“Hôm nay nàng đẹp lắm.”
Khương Yên vô cảm nhìn gương mặt đang nở nụ cười tươi tắn như gió xuân tháng ba của hắn, không nhịn được nhíu mày nghi hoặc: “Hoàng thượng hôm nay lại muốn chơi trò gì đây?”
“Nàng đã nhập cung mấy tháng rồi mà chưa hề đặt chân ra ngoài Trọng Hoa cung, hôm nay rảnh rỗi để trẫm bồi nàng đi dạo, nhé.”
Vừa nói vừa đan chặt từng ngón tay vào nhau, cánh tay còn lại siết chặt vòng eo của Khương Yên, như che chở, như chiếm hữu mà sải bước lên ngự liễn, khởi hành đến Ngự Cảnh Viên.
Cơ Trường Uyên dường như đã có chuẩn bị từ trước.
Giáng Tuyết Hiên lấp lánh ngói vàng đã được bày biện đẹp mắt.
Bàn đá cẩm thạch phủ khăn nhung đỏ, dưới nền đất cũng được lót thảm lông ấm áp.
Ghế quý phi được kéo ra, trải nệm gấm êm dày.
Cùng với rượu mơ ngọt dịu đang được ủ nóng trên lò than nhỏ, bánh quế hoa và dương chi cam lộ.
“Nàng yên tâm, trẫm đã cho người canh gác chặt chẽ nơi này, sẽ không để bất kỳ ai đến làm phiền chúng ta.”
Khương Yên được ôm lên, đặt ngồi xuống nệm, trước mắt là chung trà còn bốc khói.
Nàng không quá hào hứng, trầm mặc nhìn mấy gốc hải đường già đang rụng lá.
“Ở Trọng Hoa cung cũng có thể thưởng thức những thứ này mà, sao phải phiền phức đi đến tận đây?”
“Không giống, dù sao lâu lâu ra ngoài tản bộ sẽ thấy thư thái hơn.” Cơ Trường Uyên ngồi bên cạnh, bàn tay to bóp nắm thịt mềm trên eo nàng, đôi môi dán sát vào vành tai thủ thỉ.
Khương Yên thấy hắn nói đúng cũng không phản bác, với tay muốn lấy một miếng bánh cho vào trong miệng lại bị một bàn tay đưa ra cản trở.
Miếng bánh được đưa lên gần mặt, Cơ Trường Uyên còn nhân cơ hội ấn vào giữa hai phiến môi của nàng một cái, cảm giác ướt át lan tỏa khắp đầu ngón tay.
Mềm thật.
Hàm răng ngứa ngáy vô cùng, phía dưới rốn một gang tay truyền đến những đợt nóng râm ran như lò than đang cháy âm ỉ.
“Ngon không?”
Cơ Trường Uyên khàn giọng hỏi, đáy mắt chứa đầy sự u tối.
Khương Yên vừa chớm quay đầu đi lại bị ngón tay giữ chặt lấy cằm, đôi môi ngay lập tức bị chiếm đoạt.
Hơi thở giao hòa, đầu lưỡi bị người ta công lược mạnh mẽ lôi kéo ra ngoài khoang miệng mút lấy.
Âm thanh xấu hổ vang lên chói tai hết sức, Khương Yên vùng vẫy muốn thoát ra, răng nanh tàn nhẫn cắn xuống môi dưới của Cơ Trường Uyên.
Hai gương mặt cuối cùng cũng tách rời, vết đỏ thẫm in hằn lên cánh môi nhạt màu càng làm nổi bật thêm vẻ yêu diễm của hắn.
Cơ Trường Uyên thè lưỡi ra l.i.ế.m một vòng, tự mình mút lấy toàn bộ m.á.u hòa lẫn với nước bọt vào trong miệng.
Yết hầu cuộn lên cuộn xuống hai lần, sau đó hắn thở một hơi, cả người Khương Yên bị kéo mạnh, dán sát vào lồng n.g.ự.c hắn với tư thế nữ trên nam dưới.
Đôi môi hắn bắt đầu chu du trên da thịt của nàng, từ cần cổ thon dài, sau khi để lại những ấn ký bắt mắt, lại từng bước lần mò, quấn quýt lấy một bên sườn mặt của nàng, hôn mạnh xuống.
Màng nhĩ của nàng ngập tràn hơi thở hổn hển vì t.ì.n.h d.ụ.c của Cơ Trường Uyên.
“Ngươi có biết đây là nơi nào không? Giữa thanh thiên bạch nhật còn có thể động dục được?”
Cơ Trường Uyên một tay giữ chặt lấy nàng đang ra sức khua khoắng, tay còn lại ôm ghì lấy nàng, ra sức luồn vào trong vuốt ve trên mảng da thịt mát lạnh mềm mịn.
“Trẫm chỉ hôn thôi, không làm gì cả…”
Cảm giác nhột nhạt dâng lên khiến Khương Yên cong người lại, chui rúc vào trong lồng n.g.ự.c hắn.
Cơ Trường Uyên như say như mê mà ngậm lấy dái tai của nàng l.i.ế.m mút trong miệng.
Đối diện vang lên tiếng bước chân loạng choạng khiến hai người họ không thể không dừng lại ngẩng đầu lên nhìn.
“Ai?”
Cơ Trường Uyên quát lên, sắc mặt trầm xuống tối tăm như đầm nước phủ băng trong ngày đông lạnh lẽo.
Quan phục màu chàm thẫm, chân đi ủng đã có chút mòn, mái tóc được cột cao gọn gàng, thắt chặt bởi dây vải cùng màu với quần áo trên người.
Trông qua có vẻ không phải là người có tước vị cao trong triều đình.
Đối phương nhìn qua đây, ánh mắt long lên, sắc mặt trắng còn hơn người bệnh lâu năm.
Dáng vẻ giống như là kinh hãi lắm, thậm chí còn không thể quỳ xuống hành lễ.
Tiểu Thuận Tử ngay lập tức tiến đến chỉ huy cấm vệ quân.
“Thị vệ ở đây để làm cảnh à? Hoàng thượng đã ra lệnh không cho bất cứ ai đến Ngự Cảnh Viên để làm phiền người rồi cơ mà. Sao lại để lọt một tên là thế nào?”
Nói xong phất trần quất một cái thật mạnh, ngón tay chỉ hoa lan xỉa vào mi tâm của nam tử vừa xuất hiện, quát lơn: “Còn đứng đấy làm gì, mau lôi xuống cho ta.”
Cấm vệ quân nhanh chóng bước đến áp sát vào hai bên mạn sườn của người này, lôi y đi xềnh xệch trên nền đất như bao tải.
Cơ Trường Uyên híp mắt hài lòng, sau đó kéo gương mặt Khương Yên lại gần, muốn tiếp tục hôn lên.
Chỉ thấy đôi môi nàng hé mở, run rẩy cực độ.
Đôi đồng tử điềm tĩnh mở lớn rồi từ từ đỏ lên, bên trong ầng ậng nước.
Dường như nàng đang vô cùng kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn phải thổn thức lên hai tiếng rời rạc.
“Hà Triết…”
Nước mắt lăn dài trên gò má đã nhuốm đầy gió lạnh.
Đáy mắt dường như chẳng còn dung nạp thêm bất kỳ điều gì khác ngoài việc đắm chìm trong quá khứ miên man trước đây đã từng trải qua.
Lâu lắm rồi Khương Yên không mơ thấy bọn họ, những con người chất phác ở trấn Lạc Thủy, còn có thành Liễu Khê.
Nàng cảm thấy kiếp này mình đã lạnh lòng rất nhiều rồi, cũng không mong cầu điều gì, nếu đã không có duyên, ắt sẽ đến lúc chia ly, cho nên từ đầu đến cuối Khương Yên vẫn giữ tâm thế bằng phẳng.
Vậy mà hôm nay nàng lại gặp được Hà Triết.
Y dường như gầy hơn rất nhiều, làn da sạm đen vì nắng gió biên thùy, nhưng đôi mắt cực kỳ sáng.
Khi nhìn thấy nàng, ánh sáng ấy trong phút chốc như bùng nổ, vỡ vụn.
“Hắn ta là Hà Triết? Người xém chút nữa là bái đường thành thân với nàng ở thành Liễu Khê?”
Âm thanh trầm thấp của Cơ Trường Uyên vang lên bên tai.
Khương Yên như không còn sức lực mà dựa vào thành giường, thều thào nói: “Huynh ấy vì sao lại có mặt ở đây?”
“Mấy tháng trước, trong lúc kiểm tra thủy lợi, hắn ta lập được công lớn khi phát hiện sự cố vỡ đê, coi như cũng là lập được đại công, cho nên được đi theo Bành phủ doãn lên đây nhận thưởng.”
Cơ Trường Uyên ôm lấy Khương Yên vào lòng, ra sức vuốt ve mái tóc dài đen mượt của nàng.
“Vậy là chuyện đi dạo Ngự Cảnh Viên hôm nay là do ngài giở trò phải không?”
Cơ Trường Uyên không gật cũng chẳng lắc, hắn vùi đầu vào cổ nàng hít một hơi, ngữ điệu thản nhiên: “Hà Triết cũng coi như là một nhân tài, lại làm việc cẩn trọng, nếu có người cất nhắc, ắt sẽ vươn xa. Đáng tiếc…”
“Đáng tiếc chuyện gì?” Khương Yên hỏi, ngữ điệu tràn đầy mệt mỏi.
“Xâm nhập cung cấp, gây nguy hiểm đến long thể, tội này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, nhưng nếu bị xét xử ắt là phải nghiêm trị.”
Hắn nói bằng chất giọng nhẹ bẫng như không, giống như đang bàn với nàng về thời tiết hôm nay đẹp ra sao vậy.
Nếu nói cả đời này Khương Yên cảm thấy có lỗi nhất với ai thì người đó chính là Hà Triết.
Hình như từ khi dính líu đến nàng, Hà Triết đều chẳng gặp được chuyện gì tốt đẹp cả.
Nàng đúng là đồ sao chổi mà.
Khương Yên bật cười thành tiếng, âm thanh khô khốc.
“Hoàng thượng nói tội của huynh ấy nặng không nặng, nhẹ không nhẹ, vậy phải làm sao để có thể giảm án đây? Dù sao chính ngài cũng nói Hà Triết là một nhân tài mà, người như vậy nên nâng đỡ, sẽ có lợi cho quốc gia.”
“Để xem có ai bằng lòng xin tha cho hắn hay không. Một cuộc trao đổi sòng phẳng.”
Cơ Trường Uyên chống đầu, lưng tựa vào nệm gấm, ngón tay vuốt ve phần xương quai xanh gợi cảm của nàng, nhẹ giọng đáp.
“Được, nhưng ta có một điều kiện.”
“Nàng nói đi.”
“Dù sao thì một mối quan hệ có bắt đầu cũng phải có kết thúc chứ, đúng không?” Khương Yên cười mỉa.
Cơ Trường Uyên gật đầu: “Trẫm cũng cảm thấy nên thế.”
Khương Yên nghiêng đầu qua, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực trước hoàng quyền vô tận của Cơ Trường Uyên.
Nàng không làm gì, nhưng từng người bên cạnh vẫn rơi vào sự khổ ải.
Nói nàng giương mắt nhìn bọn họ dần dần ngã xuống dưới chân mình, nàng không làm được.
Giá mà trái tim của nàng kiên cường hơn một chút, lạnh giá hơn một chút, như đá tảng dưới hầm băng.
Có lẽ nàng sẽ không bao giờ rơi vào tình cảnh phải buông tay chịu trói như hôm nay.
“Ta có thể gặp huynh ấy lúc nào?”
Cơ Trường Uyên híp mắt, hai bàn tay nâng m.ô.n.g nàng lên, đặt nàng ngồi xuống phần bụng của hắn.
“Hôn trẫm, khiến trẫm cảm thấy thỏa mãn, trẫm sẽ vui lòng mà sắp xếp cho nàng.”
Bạc môi lạnh lẽo được ngậm lấy, cánh tay trắng như ngó sen tiến lại, chạm vào lồng n.g.ự.c to lớn nóng hổi.
Phía dưới gồ lên một khối như cái lều.
Một đêm rất sâu, rất dài với nhiều âm thanh xấu hổ.
***
Mùa đông năm nay đến sớm.
Một buổi sáng ngủ dậy đã thấy những bông tuyết bay lất phất đầy trời.
Khương Yên khoác áo lông cáo trắng muốt, được Đào Tuệ cung kính đỡ lên trên kiệu nhỏ bốn người, chậm rãi xuyên qua Ngự Cảnh Viên, vòng qua cầu đá, đi đến trước Hi Hoa Môn.
Xa xa là bóng người cao gầy đứng cô đơn giữa trời tuyết trắng.
Trên người vẫn là bộ quan phục màu chàm thẫm, mái tóc đã ướt đẫm, da mặt trắng bệch như bị gió lạnh thổi đến đông đá.
Hà Triết tiến lên một bước, nhìn nàng được thái giám và cung nữ đỡ xuống kiệu.
Bộ diêu bằng vàng khảm ngọc quý đung đưa như trêu ngươi.
Hà Triết đã từng nghĩ, nếu nàng có thể ăn vận phục sức như những quý nữ kinh thành thì sẽ ra sao?
Quả thực vô cùng xinh đẹp.
Chỉ là những thứ này không phải do y mang lại.
Ngày đó khi Bành phủ doãn mạnh mẽ ngăn cản y lật ba tấc đất ở thành Liễu Khê lên tìm nàng, Hà Triết đã có dự cảm không lành.
Một thế tử hầu phủ đã ngang nhiên chạy đến chặn kiệu hoa, làm sao có thể không xuất hiện thêm một vị danh giá quý tộc nào đó muốn ra tay tranh đoạt chứ?
Chỉ là không nghĩ người đó lại chính là vị đang ngồi trên ngai vàng ở Thừa Thiên điện.
“Nàng khỏe chứ, đã lâu không gặp.”
Khương Yên nở nụ cười tươi tắn, cũng đáp lại một câu: “Đã lâu không gặp.”
“Nàng… sống ở đây có quen không?”
“Tốt lắm, hoàng thượng ban cho ta một cung riêng, trang hoàng theo ý thích, huynh biết không, chỉ mỗi viên dạ minh châu để thắp sáng trong đêm cũng đã to bằng bàn tay rồi, lại còn đến chục viên, nhìn mà thích mắt.”
Khương Yên gật đầu, trong giọng nói đều là sự vui vẻ hân hoan.
Hà Triết chua xót quệt mũi, giọng nghẹn đặc: “Vậy là tốt, thật là tốt.”
“Đúng vậy, hoàng thượng tốt với ta lắm, ta chưa từng được người ta coi trọng và đối đãi khách khí đến như vậy luôn đấy, huynh có mừng cho ta không?”
Hà Triết ôm ngực, đầu gối run rẩy nhưng y dùng sức ra lệnh cho nó không được khuỵu xuống, khóe môi tràn ra nụ cười khổ: “Có chứ, thấy nàng vui vẻ hài lòng như hôm nay thì ta cũng yên tâm rồi.”
Hai người đứng nghiêng đầu nhìn nhau, dường như có thiên ngôn vạn ngữ không thể nói hết.
“Ừa, đừng lo lắng nữa mà hãy trở về đi, Hà Triết.” Cuối cùng Khương Yên cũng mấp máy môi, nhẹ giọng gọi tên y.
“Được, ta không bao giờ để nàng phải khó xử, nàng muốn như thế nào thì ta sẽ như thế đấy.”
Nói đến đây, Hà Triết nghển cổ nhìn lên phía đài quan sát trên cao, lớn tiếng nói: “Chỉ là nếu một ngày nào đó nàng không còn hạnh phúc nơi lầu son gác tía này nữa, hãy nói với ta, ta nhất định đến đón nàng về.”
Khương Yên cắn môi, ngăn không cho những tiếng nức nở tràn ra ngoài, chỉ lẳng lặng cúi đầu nói tạm biệt bằng âm thanh nhỏ nhất.
“Đi đi Hà Triết, bầu trời rộng lớn của huynh là ở ngoài kia, đừng vì muội mà tự giam mình nơi kinh thành nhơ bẩn mục ruỗng này.”
Ngày ấy, tuyết rơi dày đặc.
Tiếng gió vần vũ trên đỉnh đầu không khác gì tiếng khóc thê lương trong một buổi đưa tiễn cuối cùng.
Khương Yên đứng trên tường thành cao chót vót, nhìn một người một ngựa nhỏ như chấm đen đang chậm rãi đi trên đường.
Đến đây coi như thật sự đã kết thúc rồi, phải không?
Bả vai bị người ôm chặt, gương mặt tuấn mỹ giấu dưới lớp chuỗi ngọc của mũ bình thiên không hiện bất kỳ biểu cảm nào cả.
“Quyến luyến đến vậy à?”
Gương mặt hắn cúi xuống, dán sát vào gò má nàng, âm thanh có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Nàng phải vui lên, Hà Triết lập được công lớn, thái độ làm người công chính liêm khiết, có Bành phủ doãn và tri phủ Lương Châu bảo đảm, đã nâng thành thiên tổng võ úy hàm bát phẩm, nếu cứ giữ đà này, không lo ngày sau công danh không rạng rỡ hanh thông.”
Khương Yên gật đầu: “Đúng vậy, hoàng thượng đã ra tay, tất đều lưỡng toàn kỳ mỹ, ta thật sự không có cách nào phản đối.”
Cơ Trường Uyên xoay người nàng lại, đáy mắt sâu thẳm như chứa đựng hàm ý to lớn.
“Yên nhi, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, trẫm hứa với nàng tương lai mọi sự đều tốt đẹp và chu toàn.”
Được, đã như vậy, hai ta cứ sống với nhau như thế này và chịu đựng đủ những dày vò của thế gian đi.