Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 84

Y như rằng hôm sau, Phùng Đức lại bắt đầu chạy đến y quan của Khương Yên khóc lóc than thở.

Lần này Chu Thuận Chi có vẻ bệnh nặng, hắn nằm trên giường, không thể gượng dậy để đón Khương Yên như bình thường.

Cho đến lúc khám bệnh xong, chuẩn bị rời đi, Chu Thuận Chi vẫn không mở mắt nổi.

Hắn sốt đến mê man luôn rồi.

Tạ quản gia là người trầm mặc ít nói, hôm nay cũng thở dài thườn thượt.

“Công tử nhà lão từ khi sinh ra đã yếu ớt, chắc là giống phu nhân quá cố. Nhưng tính tình hắn cứng cỏi, cương nghị, trước nay muốn làm gì đều làm cho bằng được. Từ sau khi lão gia và phu nhân qua đời thì trầm ổn hơn xưa, cũng không màng thế sự. Thế mà vì Tiếu nương tử lại có thể làm nhiều chuyện như vậy…”

“Có lẽ trong mắt Tiếu nương tử, những thứ này không đáng là bao, nhưng đối với công tử nhà lão, đó đều là những chuyện lớn…”

“Lão là hầu hạ công tử bao nhiêu năm nay, nhìn công tử thành ra như vậy, thật sự không biết nên vui hay nên buồn…”

“Đời này lão chỉ tâm niệm một điều duy nhất, được nhìn thấy công tử thành gia lập thất, có người bên cạnh chăm sóc yêu thương, như vậy là lão mãn nguyên lắm rồi, có thể nhắm mắt xuôi tay xuống dưới nhìn mặt lão gia và phu nhân.”

Tạ quản gia nói đến đây, lẽ nào Khương Yên lại không hiểu cơ chứ.

Nàng chần chừ nhìn vào nét mặt già nữa in hằn dấu vết thời gian của Tạ quản gia, chầm chậm đáp lời: “Ông đừng nói như vậy, lỡ đâu chỉ là phỏng đoán thì sao, chưa chắc Chu Thuận Chi thích ta, cho nên mấy câu này tốt hơn hết là nên giữ trong lòng.”

Tạ quản gia thấy Khương Yên muốn phủ nhận, chỉ đành lắc đầu đi vào nhà.

Không ngờ, hôm sau, Chu Thuận Chi vừa hết sốt đã ngay lập tức đi đến y quán.

Khương Yên cau mày nhìn hắn: “Còn chưa khỏe hẳn, đến đây làm gì.”

Chu Thuận Chi kiểm tra từng hộc thuốc trên kệ, sau đó rành mạch nói từng chữ: “Có người không tin vào tấm lòng của ta, cho nên ta phải cố gắng thể hiện hơn nữa.”

Khương Yên ngẩn người, sau đó mới vỡ lẽ.

Chắc là lời của nàng đã được Tạ quản gia thuật lại cho hắn nghe rồi.

Cho dù y thuật của nàng có tài giỏi đến mức nào, cũng khó tránh khỏi phải nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt.

Trăm lần như một, Khương Yên vẫn không thể nào giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy một sinh mạng từ từ rời đi trong đôi mắt của mình.

Nàng vô cùng suy sụp.

“Sao lại như thế? Rõ ràng mới mấy hôm trước đã có dấu hiệu chấp nhận thuốc mà…”

Trong tiếng khóc than của người thân bệnh nhân, bả vai của nàng được nhẹ nhàng ôm lấy.

“Sinh tử khó nói trước, nàng đã làm hết sức mình rồi, đừng tự trách nữa.”

Những lời này của hắn tựa như cơn mưa xối xả cuốn bay đi bức tường thành vững chắc và cao vời vợi mà Khương Yên đã tự mình đắp nặn bao nhiêu năm qua.

Nàng khuỵu xuống nức nở, những ngón tay bám víu lấy hắn như dây thường xuân.

Chu Thuận Chi từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh hỗ trợ nàng, bộ thanh sam trên người vẫn còn lem nhem vết bẩn và bốc mùi thuốc nồng nặc, giờ đây lại trở thành chỗ dựa ấm áp và đáng tin cậy nhất.

“Sẽ có một ngày, chúng ta rời khỏi thế gian này. Ta đã học được ở nàng rất nhiều điều, trong đó có cả sự nỗ lực không ngừng và không cúi đầu cam chịu trước số phận. Cho nên ta cũng muốn kiên trì, theo đuổi mục tiêu của mình đến cùng.”

“Cho đến khi nào nàng gật đầu đồng ý cho ta một vị trí để được đứng bên cạnh nàng một cách quang minh chính đại.”

“Gả cho ta được không? Để ta có thể lau khô những giọt nước mắt và chia sẻ những nỗi đau mà nàng đang mang trong mình.”

Khương Yên không trả lời ngay, nàng leo lên xe ngựa, đi về phía y quán, sau đó cầm chiếc gương đồng lên đưa cho Chu Thuận Chi ở phía sau.

“Chu Thuận Chi, ngươi nhìn cho kỹ xem…”

Trong gương là bóng hình một nữ tử đen nhẻm vì nắng gió, gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của nam giới, trên gò má là một vết sẹo dài.

Trông chẳng xinh đẹp chút nào. 

“Chưa nói đến thân phận góa phụ của ta, ngươi nhìn gương mặt xấu xí này đi, đáng để cho ngươi si mê quấn quýt cả một đời không?”

Chu Thuận Chi nghe đến đây, ngón tay hắn chậm rãi mò mẫm trên làn da đã trở nên thô ráp của Khương Yên, âm thanh như chùng xuống: “Xin lỗi, là ta có lỗi với nàng.”

Khương Yên có phần khó hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi không thấy xấu sao?”

“Không, xấu chỗ nào đâu. Là do ra đã không xuất hiện kịp thời cho nên mới để nàng chịu khổ. Nàng không xấu, ta mới xấu.”

Khương Yên ngại ngùng quay mặt đi, thấp giọng nói: “Ta còn là một góa phụ…”

“Vậy thì coi như tên phu quân kia của nàng không có mắt nhìn người.” Chu Thuận Chi khẽ cười.

‘Thật ra, ta… không có phu quân, ta chưa được cưới hỏi đã ăn nằm với nam nhân khác, còn xém nữa sinh con cho hắn, ngươi… có ngại không?”

Khương Yên ngập ngừng, đôi mắt có chút nhấp nháy nhìn nam tử cao lớn trước mặt.

Nàng không bao giờ muốn giấu giếm vết nhơ của mình, bởi nàng coi đó là sự công bằng mà đối phương xứng đáng được nhận.

Cho nên nàng nhất định phải nói ra cho Chu Thuận Chi biết.

Bởi hắn có quyền được thay đổi lựa chọn của mình một lần nữa.

Chỉ thấy Chu Thuận Chi gật đầu đầy kiên định: “Ta chỉ hận mình đã làm cái gì, đã ở đâu khi nàng gặp những chuyện đau lòng thế kia.”

“Đời người vốn không dài, hãy cho ta một cơ hội được yêu thương nàng thật tốt được không?”

Nói đến đây, Chu Thuận Chi gục đầu xuống bên vai Khương Yên, giọng rầu rĩ, nhuốm chút mùi vị làm nũng: “Ta như vậy cũng coi như quá tuổi thành gia lập thất rồi, trong người lại mang bệnh, gia cảnh cũng không phải là giàu có, chẳng biết sống nay c.h.ế.t mai, chỉ mong trong cuộc đời ngắn ngủi có thể kết hôn với người con gái mà mình yêu…”

“Ngươi đừng có nói những lời xúi quẩy như vậy được không, ta… ta sẽ dốc hết sức để chữa bệnh cho người.” Khương Yên cau mày, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ.

Chỉ là một bệnh nhân gắn bó được thời gian mà nàng đã tiếc nuối đến thế này khi nhìn họ lịm đi trong vòng tay của mình.

Nếu người đó là Chu Thuận Chi…

Đến đây nàng không dám nghĩ nữa.

“Thật sự đó, ta cảm thấy nếu lấy được nàng, đó chính là phước đức mấy đời tổ tiên rồi, làm gì dám cầu mong xa xôi.”

Chu Thuận Chi vẫn tiếp tục ở bên cạnh nài nỉ, hắn có vẻ rất quyết tâm, cũng vô cùng kiên định.

Trong lòng Khương Yên lăn tăn gợn sóng, nàng kéo tay hắn ngồi xuống, lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi lại.

“Chàng đã nói không ngại một xú nữ như ta, vậy coi như ta lấy chàng là được hời rồi. Nhưng ta có vài điều cần phải nói rõ, nếu đến nước này mà chàng vẫn có thể đồng ý thì chúng ta điểm chỉ lên tờ giấy này, ngày mai ra quan phủ đăng ký thành thân.”

“Một, sau khi gả cho chàng, ta vẫn muốn làm việc ở y quán, chàng có đồng ý không?”

Chu Thuận Chi gật đầu: “Được, không vấn đề.”

“Hai, ta không phải là người giỏi quán xuyến chuyện trong nhà, ta hy vọng đến lúc đó chàng không ép ta phải học những thứ đó.”

“Ta sẽ không bao giờ ép nàng, tin ta.”

“Cuối cùng, chuyện con cái là nhân duyên trời cho, ta không dám đảm bảo, nếu chàng cảm thấy không ổn, ngay lập tức hòa ly, ta rất sẵn sàng đồng ý để chàng đi bước nữa với người khác, kéo dài hương hỏa cho dòng họ Chu.”

Chu Thuận Chi mím môi kéo lấy Khương Yên vào trong n.g.ự.c siết chặt: “Sẽ không, ta tôn trọng nàng, cũng chỉ cần một mình nàng, nàng đừng đẩy ta cho người khác.”

“Được, vậy điểm chỉ lên đây, ai vi phạm sẽ biến thành chó con sủa gâu gâu ba ngày ba đêm ở trên cầu Thạch Liễu.”

Khương Yên hất cằm lém lỉnh nói, ngay lập tức nhận về một tràng cười vui vẻ của Chu Thuận Chi.

“Câu này của nàng đủ ác độc. Cho nên đời này ta sẽ không bao giờ biến thành chó con sủa gâu gâu ba ngày ba đêm ở trên cầu Thạch Liễu đâu.”

Nghe nói Khương Yên đã đồng ý lời cầu thân của Chu Thuận Chi, Thiệu Cẩm Vân là người vui mừng nhất.

Nàng ấy tự đứng ra nhận mình là người nhà đằng gái và chuẩn bị của hồi môn của Khương Yên, còn tự mình bỏ tiền mua lại căn nhà đang được thuê là Tiếu An Đường, nói đây coi như là nhà mẹ đẻ của Khương Yên, sau này nếu có bị Chu Thuận Chi ức h.i.ế.p cũng có nơi để trở về, không cần sợ bất kỳ tên nam nhân thối nào.

Ban đầu Chu Thuận Chi không đồng ý, vừa nghe đến đây thì gương mặt đã xám xịt như mưa giông tháng tám vậy.

“Những thứ này ta hoàn toàn có thể lo được cho nàng, cần thiết ta sẽ giao toàn bộ khế ước đất đai, cả chìa khóa của khố phòng cho nàng luôn được không? Ngay lập tức lên nha môn điểm chỉ, không cần phải nhận của Thiệu Cẩm Vân làm gì.”

Khương Yên buồn cười nhìn hai người này âm thầm ganh đua với nhau, cuối cùng chỉ đành đứng ra hòa hoãn: “Y quán này ta không dám nhận, ở đây ta có một số tiền, coi như là ta mua lại khế ước nhà từ ngươi đi, hoặc ngươi cho ta thuê dài hạn, có được không?”

Câu này là nói với Thiệu Cẩm Vân.

“Vậy thì số trang sức này ngươi không được từ chối.” Thiệu Cẩm Vân phụng phịu đẩy một cái tráp gỗ vào lòng Khương Yên.

Đến đây thì Khương Yên sảng khoái đồng ý.

Nhưng Chu Thuận Chi vẫn như một cái bình dấm chua lừ mắt liếc xéo vào đống trâm bạc, diêu vàng cùng vòng tay nạm ngọc bên trong.

Hắn nghiến răng một cái, hôm sau liền lên đường thu gom toàn bộ những trang sức thịnh hành nhất ở Giang Châu bày ra trước mặt Khương Yên.

“Ta cũng có nữa, sau này nàng phải đeo hết, không được nhất bên trọng nhất bên khinh.”

Khương Yên méo mặt, không nghĩ Chu Thuận Chi nho nhã cũng có mặt trẻ con thế này.

“Thiệu cô nương là bằng hữu tốt của ta, ngươi lại đi ganh tỵ với người ta như vậy có xứng mặt nam nhân không?”

Chu Thuận Chi cúi đầu, khóe môi trễ xuống, ra vẻ ấm ức lắm: “Nhưng ta là tướng công của nàng mà.”

“Chàng nên nhớ chúng ta còn chưa bái đường thành thân đâu.” Khương Yên nổi hứng trêu chọc hắn.

Chu Thuận Chi vừa nghe đến đó liền nhảy dựng lên, gương mặt như sắp khóc đến nơi: “Nàng… nàng nói vậy là có ý gì, nàng đã hứa sẽ gả cho ta rồi đó, nàng không thể… không thể nuốt lời được đâu.”

“Thì sao, cùng lắm là sủa gâu gâu gâu ba ngày ba đêm trên cầu Thạch Liễu thôi mà, ta là một góa phụ xấu xí, tiếng tăm thối chút cũng chẳng sao.”

Khương Yên bắt đầu đùa dai.

Chỉ thấy Chu Thuận Chi tái mét mặt mày, chân tay bủn rủn như muốn khuỵu xuống, lồng n.g.ự.c phập phồng từng hồi, miệng bắt đầu phát ra những tiếng ho nặng nề như sắp gục đến nơi.

“Ây da, ta đùa chàng đấy, đừng thế chứ, thở đi nào, hít thở thật sâu nào, một… hai… ba…”

Nhìn thấy dáng vẻ tím tái của Chu Thuận Chi, Khương Yên sợ mất mật, vội vàng lao đến đỡ hắn đứng lên, ra sức làm công tác trấn an tinh thần.

“Nàng… hứa với ta, không được nuốt lời, nếu không ta… ta thành ma cũng không tha cho nàng.” Chu Thuận Chi thều thào trong hơi thở.

“Được, ta hứa mà.”

Nghe được lời này của Khương Yên, lúc này Chu Thuận Chi mới đứng thẳng người, giang tay ôm rịt lấy nàng vào lồng, siết thật chặt.

“Ta lo lắng quá, không được rồi, lễ thành hôn cần phải tiến hành nhanh hơn nữa.”

Nói đến đây, Chu Thuận Chi mở bừng đôi mắt, sau đó hôn xuống gò má Khương Yên một cái rồi lật đật leo lên xe ngựa chạy về trạch viện.

Bà mai vừa nghe nói nhà trai muốn tổ chức thành thân sớm liền vội vàng chạy qua y quán đặt vấn đề ngay lập tức.

Trong nhà không có trưởng bối, bớt được rất nhiều công đoạn lăng nhằng. 

Thiệu Cẩm Vân ngồi vắt chân cắn hạt dưa bên cạnh, cười ha hả huých vai Khương Yên: “Coi bộ tên Chu Thuận Chi ấy gấp lắm rồi.”

“Ừa, gấp lắm rồi, nếu chúng ta còn mở lời trêu hắn nữa, không khéo hắn sẽ lên cơn đau tim nằm lăn ra đất mất.” Khương Yên gật đầu.

Đám cưới được đẩy sớm hơn mười ngày đã khiến Khương Yên cảm thấy ngạc nhiên rồi.

Cho đến ba ngày trước ngày rước dâu, y quán đột nhiên xuất hiện một đội lính gác thường xuyên đi loanh quanh ở cửa ra vào.

Khương Yên lấy làm lạ, vội vàng lôi kéo Chu Thuận Chi đang phân loại từng cây thuốc vào hộp gỗ ra ngoài, len lén hỏi: “Chàng có thấy mấy người kia không?”

“Ừa, sao thế?”

Khương Yên cắn môi, trong lòng nổi lên một nỗi bất an mơ hồ: “Bọn họ mới xuất hiện mấy ngày nay, còn đứng trước cửa y quán, không biết là muốn làm gì nữa…”

“Đừng lo lắng, chỉ là lính gác thôi.” Chu Thuận Chi xoa tóc nàng, từ tốn trả lời.

“Lính gác? Gác cái gì, ai phái đến thế?”

“Ta đó. Ta kêu bọn họ đến canh chừng y quán của nàng.”

“Để làm chi?” Khương Yên trố mắt ra nhìn.

“Đảm bảo ngày rước dâu diễn ra tốt đẹp.” Chu Thuận Chi mím môi đáp.

“Chàng không có lòng tin đến mức ấy với ta à?” Khương Yên bĩu môi chỉ vào mình.

“Ta là lo lắng, không biết có tên ất ơ nào nhảy ra giữa chừng muốn cướp dâu không.” 

Ôi trời, Chu Thuận Chi này cẩn thận đến thế là cùng.

Tàn hoa bại liễu như Khương Yên còn có thể có ai muốn nữa đâu mà bày trò cướp dâu giữa thanh thiên bạch nhật chứ.

À mà khoan, hình như trước đây cũng từng có chuyện này xảy ra

Nghĩ đến đây, nàng chợt nghiêng đầu nhìn Chu Thuận Chi một cái.

Ngày cưới.

Pháo nổ tưng bừng.

Trước cửa y quán treo chữ hỷ đỏ chót.

Thiệu Cẩm Vân cùng phụ thân của nàng ta đại diện nhà gái ngồi trong tiền sảnh, chờ bà mối cùng kiệu hoa đến rước dâu.

Khi đưa tân nương đội khăn đỏ ra ngoài mới phát hiện thế mà tân lang lại đích thân cưỡi ngựa đến đón cô dâu của mình.

Thiệu Cẩm Vân cười hắc hắc bên tai Khương Yên: ‘Tên này cũng cẩn thận quá cơ.”

Khương Yên bị che mắt, không nhìn thấy được gì, chỉ có thể nhún vai thầm nghĩ trong lòng.

Mấy hôm trước hắn còn cho lính canh đến bảo vệ trước cửa nhà nàng, hôm nay đích thân đến đây rước dâu cũng không có gì là lạ.

Phụ mẫu của Chu Thuận Chi đã qua đời, Tạ quản gia chỉ ôm linh vị tượng trưng đặt lên bàn, cho hai người hoàn thành toàn bộ nghi thức bái đường.

Ngay khi bà mối dứt câu: “Phu thê giao bái.”

Chu Thuận Chi run rẩy cúi đầu với nàng, bàn tay đan chặt bàn tay, không muốn rời ra.

“Tốt quá rồi, cuối cùng ta cũng đã chân chính cưới được nàng.” 

Khương Yên được đưa vào nội viện.

Bên ngoài vang lên những câu nói chúc mừng và tiếng ăn uống linh đình.

Âm thanh lanh canh của ly rượu đụng vào nhau nghe thật vui tai.

Một nô tỳ hầu hạ trải giường nệm cho đôi phu thê mới cưới hào hứng reo lên: ‘Lâu lắm rồi trạch viện này mới có ngày vui vẻ thế này.”

“Lang quân vì nóng lòng muốn về với tân nương đã căn dặn mọi người không được chuốc rượu mình quá nhiều.” 

“Có thể nói ngài ấy rất coi trọng phu nhân.”

Nói những câu này, mọi người lại làm lễ cúi đầu, nói những lời may mắn theo truyền thống của người Đại Cơ rồi lui ra ngoài.

Khương Yên không đợi lâu lắm đã thấy cửa phòng mở ra lần nữa.

Đôi huyền hài bằng vải nhung thêu chỉ ngũ sắc đập vào mắt.

Chu Thuận Chi cầm gậy uyên ương nhẹ nhàng vén khăn đội đầu của Khương Yên lên, đáy mắt như có lửa cháy bập bùng.

Dưới ánh nến vàng, nụ cười của hắn mới đẹp làm sao.

Khương Yên thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình như thể muốn ăn tươi nuốt sống bèn đá nhẹ vào chân hắn một cái nhắc nhở: “Lấy rượu ra đi, còn chưa uống giao bôi nữa mà.”

“Ừa, ta quên mất.”

Chu Thuận Chi tự mình đứng lên rót vào hai ly rượu bằng ngọc lưu ly, sau đó đặt vào tay Khương Yên, rồi vòng tay hắn qua, nâng lên đưa vào miệng.

“Kể từ bây giờ, nàng chính thức là nương tử của ta rồi.”

“Ừa.” Khương Yên nhẹ gật đầu, gương mặt ửng hồng không biết là vì rượu hay là vì nam nhân đẹp đẽ trước mặt.

Chu Thuận Chi không kiềm được l.i.ế.m môi, đai ngọc bị giật mạnh xuống, ném trên thảm.

Y phục không còn thứ gì để giữ lập tức bung ra, để lộ lồng n.g.ự.c to lớn cùng màu da trắng nõn.

Trong lúc Khương Yên còn chưa chuẩn bị, đôi môi đã bị đối phương ngậm lấy, cắn nhẹ một cái, day trong miệng.

“Ưm…”

Chu Thuận Chi ngẩng đầu, đột nhiên đứng lên, đi đến bàn thổi tắt toàn bộ nến hỷ.

Căn phòng ngay lập tức rơi vào màn đêm tối như mực khiến Khương Yên không thể nhìn rõ được bất kỳ thứ gì. 

Sau đó, thân hình lực lưỡng ập đến lần nữa.

Lần này không chỉ hai phiến môi đỏ mọng mà còn cả chiếc lưỡi thơm tho cũng bị cuốn lấy, kéo ra tận bên ngoài đến gốc, bị người muốt vào trong miệng.
Bình Luận (0)
Comment