Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 31


Lang thôn hổ yết: nuốt lấy nuốt để
Tô Tuệ Dung cau mày, đời trước cô chưa từng gặp dị năng giả hệ thực vật, trên thực tế, dị năng giả cô gặp chỉ đếm trên một bàn tay, những kiến thức về dị năng đều do cô mơ hồ nghe được, sau đó tìm hiểu bên ngoài.

Nếu không phải vì Lam Linh Úc, cô cũng không chú ý tới việc này.

Tô Tuệ Dung thở dài, thì ra kinh nghiệm đời trước cũng không nhất định hữu dụng.

Cô đã bị "Kinh nghiệm" che mắt mà không nhìn thấy những biến hóa khác, một mực tin những "Kinh nghiệm ấy là đúng."
Cô cười nói, "Mình chưa gặp dị năng giả hệ mộc bao giờ.

Đánh giá của mình về phương diện này là sai hướng rồi." Cô vốn vì dị năng kì lạ của mình mà vui mừng.

Nhưng giờ nghĩ lại, cô vui mừng qua sớm rồi.

Lam Linh Úc nhìn cô, "Tuệ Dung, Mình không biết cậu đã trải qua việc gì, có những gì xảy ra nhưng mình biết cậu có chuyện để trong lòng, Tuệ Dung, không thể nói với mình sao?"
Tô Tuệ Dung giật mình, không tụ nhiên cười, "Mình đâu có chuyện gì gạt cậu a?"
"Cậu cho rằng mình không nhận ra sao? Tuệ Dung, mình cho cậu cơ hội nói ra, không nói thì cũng đừng bảo là mình không để ý tới cậu."
Tô Tuệ Dung há mồm, trầm mặc.

"Tô Tuệ Dung!" Lam Linh Úc nhìn cô, "Cậu thật sự không muốn nói?"
Tô Tuệ Dung cười khổ, "Không có gì là không thể nói." Cô thở dài, nhìn vào đôi mắt của Lam Linh Úc" Linh Úc, cậu tin mình sống lại không?"
Lam Linh Úc ngẩn người.


Tô Tuệ Dung cầm lấy tay cô, thấp giọng nói, "Thật ra mình sống lại từ nửa năm trước, những thứ mình biết không phải do không gian nói cho mà chính là kinh nghiệm chân chính, mình trải qua mạt thế, từ mạt thế quay lại đây."
Lam Linh Úc theo bản năng nắm chặt tay, "Chuyện gì xảy ra thế này?" Cô chỉ cảm thấy Tuệ Dung có chút lạ thường, cảm thấy có chuyện gạt cô mà thôi, ai ngờ Tuệ Dung lại trọng sinh từ mạt thế.

Tô Tuệ Dung cười khổ, đem nửa năm mạt thế mình trải qua kể ra, cô nói rất chậm, lời nói cũng không trầm bổng, mà chỉ bình bình, coi như bạn tốt phản bội hai người, đem số lương thực ít ỏi đi mất thì cô cũng không có cảm xúc gì.

Chỉ đến khi Tô Tuệ Dung kể tới đoạn Lam Linh Úc hi sinh bản thân mình vì cô, giọng nói mới có biến hóa.

Lam Linh Úc vung tay, tát Tô Tuệ Dung một cái, khóc không thành tiếng, "Tuệ Dung, cậu sao có thể làm như vậy?"
Trên mặt nhanh chóng hiện nên năm ngón tay, Tô Tuệ Dung ôm má, thấp giọng nói, "Linh Úc, mình xin lỗi!"
"Xin lỗi sao?" Lam Linh Úc tiến lại gần, nâng mặt Tô Tuệ Dung lên, cười lạnh nói, "Tô Tuệ Dung, cậu biết mình sai ở đâu sao?"
Tô Tuệ Dung không nói lời nào.

Lam Linh Úc nhếch miệng, "Tô Tuệ Dung, chúng ta đã bên nhau từ nhỏ tới giờ, cùng nhau bao nhiêu năm như vậy, trong lòng nghĩ tốt cho đối phương, trên thực tế là hành động dễ gây tổn thương nhau nhất? Vì tốt cho mình? Tô Tuệ Dung, cậu lúc nào thấy mình cùng người đàn ông khác là có thể sẽ sống tốt? Như vậy, vì nghĩ tốt cho mình nên cậu sẽ nhắm mắt làm ngơ để mình lên giường của Ngụy Nam Vũ??!!!"
"Không!" Tô Tuệ Dung ngước mắt nhìn, "Chuyện này không thể! Lam Linh Úc, riêng chuyện này tuyệt đối không được.

Cậu là của mình!!!"
Lam Linh Úc nở nụ cười thê lương, "Tôi là của cậu? Tô Tuệ Dung, tôi là của cậu sao??? Cậu còn nói không thể sao, có gì mà không thể? Đời trước cậu dễ dàng buông tôi ra không phải sao? Tô Tuệ Dung, cậu tốt quá hả, tự cho bản thân luôn đúng phải không? Tô Tuệ Dung, thì ra tình cảm của chúng ta nhẹ như tơ....."
Chưa nói hết câu, Tô Tuệ Dung đã ngăn Lam Linh Úc lại bằng một nụ hôn.

Trong long Lam Linh Úc lúc này ngùn ngụt lửa giận, Tô Tuệ Dung dù có làm như vậy cũng không đủ để cô tha thứ.

Cô ghét nhất cái thể loại luôn nghĩ rằng mọi chuyện mình làm đều tốt cho người khác, vừa nghĩ tới cách làm của Tô Tuệ Dung đời trước, Lam Linh Úc phát hỏa.

Đẩy Tô Tuệ Dung ra, Lam Linh Úc lạnh lùng nói, "Tô Tuệ Dung, cậu cuối cùng làm gì với tôi?"

Tô Tuệ Dung trầm mặc, cuối cùng nói, "Linh Úc, thật xin lỗi, là mình không tốt, mình không nên không nghe ý kiến cậu mà làm liều, Linh Úc, lần sau sẽ không như vậy nữa." Cô thấp giọng cầu khẩn, "Đừng không để ý mình."
Lam Linh Úc nhìn cô, không nói lời nào, xoay người rời đi.

Tô Tuệ Dung kinh hãi, vội vàng chạy ôm lấy Lam Linh Úc, hai người cao cũng gần bằng nhau, Tô Tuệ Dung tì cằm nên bả vai Lam Linh Úc, làm nũng, "Linh Úc, mình biết sai rồi, mình không làm bừa nữa.

Đời này không giống đời trước nữa mà.

Cậu xem, không phải hiện giờ mình cùng cậu có dị năng sao? Chúng ta lại không ở thành phố H, mọi việc đều thay đổi rồi?"
Lam Linh Úc đứng yên nói, "Tô Tuệ Dung, cậu vẫn không hiểu.

Mình không phải muốn đời này cùng đời trước khác nhau, mình chỉ nghĩ mãi mãi ở cùng cậu, cho dù phải đối mặt với cái chết cũng thế! Tô Tuệ Dung, nếu cậu chết thì mình làm sao đây? Cậu có nghĩ tới cảm nhận của mình không? Vì tốt cho mình? Vậy mình hỏi cậu, thế là tốt cho mình à?"
Tô Tuệ Dung siết chặt người trong long mình, cô biết mình đã làm sai, nhưng đó là trường hợp cuối cùng, hoặc cô chết, hoặc hai người cùng chết, dưới tình huống cô nhất định không sống nổi, cô không muốn Lam Linh Úc phải chết, thế giới cuối cùng cũng có rất nhiều chuyện có cái kết tốt đẹp, cho dù hiện tại là mạt thế, "Là do mình sai, do mình sai, Linh Úc, mình không như vậy nữa, cậu tha thứ cho mình đi?"
Tô Tuệ Dung đáng thương nài nỉ.

Lam Linh Úc thở dài.

Tô Tuệ Dung vừa nhìn liền biết có cơ hội, vội vàng nói, "Linh Úc, mình thật sự không dám nữa, cậu tin mình một lần đi, mình không như vậy nữa đâu."
Lam Linh Úc lắc đầu, "Tô Tuệ Dung, lần này mình tha thứ cho cậu một lần, nhưng, mình không hi vọng sẽ có lần sau, mình tình nguyện chết cùng cậu chứ không muốn vật vờ sống mà không có cậu."
Tô Tuệ Dung run run, nhẹ giọng hỏi, "Linh Úc, mình chết, cậu sẽ làm gì?"
Lam Linh Úc lấy đôi tay đặt bên hông mình, hời hợt nói, "Cậu chết, mình sống làm gì?"
Tô Tuệ Dung trầm mặc.


Như thế một lúc lâu, hai người không nói chuyện với nhau, tư thế ôm mãi không thay đổi.

"Cậu hoàn toàn tin những lời mình nói sao? Nhỡ mình gạt cậu thì sao?" Tô Tuệ Dung thấp giọng nói.

"Cậu lại nói linh tinh gì nữa đấy?" Lam Linh Úc quay người lại, nhướn mi nói, "Cậu sẽ gạt mình sao?"
Tô Tuệ Dung cười, "Dù sao cũng là chuyện không tưởng, người bình thường chắc sẽ hoài nghi chút đi."
"Mình tin cậu." Lam Linh Úc nở nụ cười, vuốt ve khuôn mặt thanh tú, nhẹ giọng, "Thật xin lỗi, mình dùng lực quá mạnh, chẳng qua mình thật sự tức giận, cậu còn đau không?"
Tô Tuệ Dung nhíu mày, "Đau!" Thật sự cô cũng không đau lắm.

Lam Linh Úc cười tít mắt, nói, "Xem cậu sau này còn dám như thế không!"
"Không dám, mình tuyệt đối không dám." Tô Tuệ Dung cười hì hì, "Tuyệt đối không dám nữa."
Lam Linh Úc đẩy gương mặt sát sàn sạt mặt mình ra, suy nghĩ nói, "Hiện giờ khác với đời trước rất nhiều, mạt thế tới trước thời hạn, chúng ta rời phành thố H, Ngụy Nam Vũ cũng không tới đó..." Cẩn thận đem những điều thay đổi ra, Tô Tuệ Dung ở bên bổ sung, kể ra những điều khách quan mà cô biết, một người thì ít, hai người thành nhiều, Tô Tuệ Dung dù sao cũng là người bình thường, mạt thế thay đổi cũng không phải người như cô có thể lo được.

Phân tích tới cuối, Lam Linh Úc lắc đầu nói, "Biến số quá nhiều, những chuyện cậu biết cũng không giúp được gì, chúng ta chỉ có thể dựa vào mình thôi."
Tô Tuệ Dung mỉm cười, chắc chắn nói, "Chỉ cần có cậu ở đây, mình không sợ."
Lam Linh Úc cũng cười theo.

Mọi việc đều nói hết ra, hai người không nhịn được mà thở phào, trong không gian bóng tối đã bao phủ, mặc dù không nhìn thấy sao, nhưng bầu trời trong suốt kia làm cho người ta thoảng ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Kế hoạch củng cố dị năng tự nhiên bị hai người quên đi.

Hai người song vai nằm trên cỏ, mùi hương thơm ngát của cây cối cùng bầu trời tuyệt đẹp khiến hai người chìm dần vào giấc ngủ.

Tô Tuệ Dung cung Lam Linh Úc tỉnh lạ lần nữa là do đói quá mà tỉnh.

Hai người ngủ quên, lúc tỉnh dậy liền nghe thấy bụng mình kháng nghị, cảm thấy có gì đó không đúng nhưng hai người không kịp nghĩ, chạy nhanh tới khu giữ đồ ăn vặt, tùy tiện chọn ít bánh ăn vào.

Uống ngụm nước, cả người không kháng nghị nữa, hai người mới để hộp bánh xuống.


"Sao lại đói như thế này?" Tô Tuệ Dung dục Lam Linh Úc đi làm thức ăn còn mình đi nấu cơm.

Hai người mua máy phát điện dùng năng lượng mặt trời từ lâu, mặc dù chỉ một cái cỡ nhỏ nhưng nấu cơm, đun nước là dư thừa.

Lam Linh Úc cũng đói đến phát cuồng, bởi vì không gian không thể bảo tồn đồ ăn nên hai người mua ba cái tủ lạnh lớn, bên trong chứa đầy thịt, cô lấy một ít từ trong tủ lạnh ra, dùng bang hệ làm mất lớp băng bên ngoài, thái thịt ra từng miếng nhỏ, chuẩn bị làm bữa thịt nướng, nghe thấy Tô Tuệ Dung nó, cô đáp lại, "Mình cũng không biết, theo lý thuyết thì một buổi tối không ăn cũng không thể làm chúng ta đói như vậy."
Tô Tuệ Dung cắm xong nồi cơm, đi tới giúp Lam Linh Úc, "Ai nha, giờ đừng nghĩ tới việc này, mình sắp chết đói rồi đây."
"Chết đói cũng không có biện pháp." Lam Linh Úc mau tay mau chân đưa cho Tô Tuệ Dung rổ hoa quả, "Gọt đi."
Tô Tuệ Dung ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cảm thấy mình lại đói hơn.

Nửa giờ sau, hai người lang thôn hổ yết ăn xong bữa cơm mới thấy mình sống lại.

Duỗi người, Tô Tuệ Dung đi rửa bát, Lam Linh Úc cất dây điện đi, rồi mới nói, "Chúng ta ra ngoài xem một chút đi, mình cảm thấy là lạ."
"Ừa, chờ mình rửa bát xong đã."
Ban đêm tại mạt thế rất nguy hiểm, vì không để tang thi tràn vào, ngay từ ngày đầu Ngụy Nam Vũ đã triệu tập dị năng giả hệ thổ gia cố tường thành, hơn nữa ngày ngày đều được dị năng giả mở rộng, nâng cấp.

Tới bây giờ không phải tường thành chục mét nữa, nếu không nhờ dị năng giả hệ mộc làm thang dây thì không ai lên được bờ thành.

Cho nên, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc thừa cơ trời tối ra khỏi đây căn bản không được.

Nếu ban ngày thì may ra có cơ hội, đi ra ngoài không cần kiểm tra, dù sao người đi làm nhiệm vụ cũng rất nhiều, nhưng buổi tối lại ngược lại, đi ra ngoài phải qua một đợt kiểm tra, rất dễ bị phát hiện.

Tô Tuệ Dung không muốn mạo hiểm như vậy nên chọn ban ngày rời đi, chỉ cần cẩn thận chút thì tránh Ngụy Nam Vũ cũng không phải khó.

Tác giả có lời muốn nói: ~(≧▽≦)/~ Ha ha ha...!Có chương mới rồi, nửa đêm mới ngủ =...=
Lăn qua lăn lại......~(~o ̄▽ ̄)~o...!lăn qua lăn lại......o~(_△_o~) ~....

Bình Luận (0)
Comment