Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 60


Đi bộ hơn một ngày, hai người mới có thể đem xe ra dùng, đoạn đường hiện tại tương đối thuận lợi, một người cũng không thấy, chỉ có lẻ tẻ một số xe dừng ven đường hoặc giữa đường, cũng không cản trở hành trình của hai người.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không biết lái xe.

Lúc mới lên xe đều theo hình chữ S lảo đảo mà đi, chân ga chân thắng không đạp, nếu hiện tại không phải mạt thế thì tai nạn xe cộ xảy ra là chuyện bình thường.

Cứ như vậy qua thật lâu, hai người mới nắm bắt được đại khái.

Trên đường cao tốc cũng có tang thi, số lượng không nhiều lắm, chắc lúc lái xe liền biến thành tang thi, du đãng ở trên đường cao tốc.

Những tang thi này đều bị Đằng Mạn cùng Thủy Thảo giải quyết.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc lúc này mới phát hiện, năng lượng Thủy Thảo hấp thu sẽ có một phần truyền tới thân thể Tô Tuệ Dung, mà Đằng Mạn thì khác, nó chỉ hấp thu của nó mà thôi.

Thời điểm hai người phát hiện ra thì trên gương mặt đều hiện lên vẻ kỳ quái, thời điểm nhìn nhau thì phá lên cười.

Hai người đều quên một chuyện, biến dị thực vật cùng tang thi và con người đều trong quan hệ dinh dưỡng, hơn nữa đều là quan hệ một chiều.

Tang thi là con một, biến dị thực vật là thợ săn.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc hiện tại không cần lo lắng chuyện kia sẽ xảy ra nữa.

Chỉ cần không thấy Thủy Thảo ra, Tô Tuệ Dung cũng không có nguy hiểm trở thành tang thi, mặc dù hai người không biết rõ nguyện nhân đó là gì.

Hai người vốn có thời gian, cũng không có chuyện gì làm, cho nên hành trình của hai người rất chậm, mỗi lần đi qua thôn nhỏ hai người đều ghé qua xem một chút, đại đa số người trong thôn biến thành tang thi, nhưng vật tư bên trong chắc vẫn có, dù nhiều dù ít cũng là lương thực, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc gan cũng lớn, cứ như vậy xông vào, bị tang thi vây khốn mới trốn vào không gian, chờ tang thi tản ra thì đi ra.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng không đi vào phố, hai người cho dù tự tin cỡ nào cũng không tự tìm đường chết, hai người đều vòng qua thành phố, để đi đường cao tốc, thật may dọc đường chỉ đường vẫn còn, coi như đi nhầm đường cũng có thể quay lại đi tiếp.


Chẳng qua trên đường cao tốc không có địa phương an toàn nghỉ ngơi, mà xe chạy năng lượng mặt trời rất đúng giờ nghỉ công khi mặt trời xuống núi, hơn nữa nếu có mưa, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đều biết điều thu xe, để Lam Linh Úc ở ngoài đặt cảnh giới rồi vào trong không gian, có thể nghỉ ngơi tốt, còn có thể làm chút vận động mà hai người yêu thích.

Trong khoảng thời gian này, không gian cũng thay đổi.

Chính xác mà nói, kể từ khi Tô Tuệ Dung rời khỏi thôn nhỏ, trở thành dị năng giả cấp ba, không gian chậm rãi biến hóa, chỉ là sự thay đối đó không rõ ràng, hai người không phát hiện ra, hơn nữa sau khi về căn cứ, có rất nhiều chuyện xảy ra, Tô Tuệ Dung càng không phát hiện, cho tới khi rời khỏi căn cứ, hai người lên đường, vào không gian mới phát hiện không gian đang thay đổi.

Không gian hiện tại, gần như có bộ dáng của thế giới.

Tô Tuệ Dung như lần đầu tiên đi vào, lấy được tin tức, không gian tiến hóa bởi vì thân thể cô đã đạt tới cấp ba, từ đó ảnh hưởng tới không gian, sau này, không gian cũng không tiến hóa nữa.

Màn sương mù trước kia hiện tại đã biến mất, hiện lên một mảnh rừng rậm cùng mặt biển bao la, ven rừng vốn rất gần khu nông trại của Tô Tuệ Dung bây giờ đã cách rất ra, ít nhất đứng ở khu nông trại cũng không thấy hết khu rừng.

Mà xa xa cũng xuất hiện núi điệp trùng trùng, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc từng đi qua thử, đứng dưới chân núi không thấy được đỉnh ở nơi nào, cả hai mất hai ngày leo núi, thấy rất nhiều động vật, động thực vật trước kia chưa từng xuất hiện nay cũng có bóng dáng, còn có thác nước, tạo lên khung cảnh hết sức mĩ lệ.

Mấy loại lương thực mà Tô Tuệ Dung trồng cũng có sự thay đổi lớn, may mà dòng sông bên cạnh khu nông trại không biến lớn, nếu không cả hai chắc phải tốn công làm thuyền để sử dụng.

Mấy loại hoa quả giải quyết khá dễ, chỉ cần để đấy, mấy ngày sau liền có quả, phiền phức hiện giờ chính là lúa nước, nếu không gặt thì nó sẽ biến thành mầm móng, quá trình không giống như bên ngoài, nếu như không gặt thì không thể ăn.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ở trong không gian mấy ngày, dùng kỹ sảo thô sơ chuẩn bị không ít lương thực, để gọn tại một khoảng đất trống, rất tiện.

Lần đầu tiên cả hai người đợi trong không gian nửa tháng, đem đồ chuẩn bị xong xuôi.

Tô Tuệ Dung còn nhàn rỗi thiết kế ít bẫy, nếu trong rừng có động vật, không chắc chắn nhưng sẽ có một ít động vật chạy tới đây, dù sao hiện giờ cũng không thấy con nào.

Lam Linh Úc cũng đồng ý.


Nghỉ ngơi trong không gian thêm mấy ngày, vận động mấy lần, hai người mới sảng khoái ra khỏi không gian.

Xe mặt trời được nghỉ ngơi hơn nửa tháng nay lại tiếp tục công việc của mình.

Hai bên đường cơ hồ đều là sa mạc, gió mới nổi lên, màn cát mù mịt bao phủ cả không gian, cửa hàng dọc đường cao tốc bị tầng bụi phủ lên.

Sau đó, đường thông thoáng thì xe của hai người lại bãi công.

Xe mặt trời thiết kế tương đối thấp, rất dễ chết máy, bị gió cát ngăn cản,mới đầu sa mạc hóa chiếm rất ít, còn có thể thấy màu xanh xanh của cây, sau đó càng đi càng thấy sa mạc hóa trầm trọng, nhưng mỗi khi đến được căn cứ nào đó, tình trạng sa mạc hóa lại được giảm xuống.

Không còn cách nào, Tô Tuệ Dung chỉ có thể cất xe vào không gian, nắm tay Lam Linh Úc chậm rãi đi trên đường.

Dọc đường ngoài trừ cát và cát thì không thấy được bất kì màu sắc nào khác.

Mặt trời lắc lư trên tầng không, hình ảnh trước mắt vặn vẹo, hai người đi chưa lâu nhưng cả người đầy mồ hôi, nhớp nháp.

Bàn tay nắm lấy nhau cũng dính mồ hôi, chẳng qua hai người không có ý buông ra.

Tô Tuệ Dung đột nhiên nở nụ cười.

"Cười gì thế?" Lam Linh Úc nghiêng đầu nhìn.

Một bước một dấu chân lưu lại, cảm xúc đi trên sa mạc rất kì lạ, Tô Tuệ Dung nhìn Lam Linh Úc, khẽ cười: "Mình nghĩ tới chuyện lúc trước."
"Trước kia?" Trước kia chính là chỉ chuyện đời trước của Tô Tuệ Dung.


"Đúng vậy, trước kia." Tô Tuệ Dung khẽ mỉm cười: "Mình nhớ lại trước kia, chúng ta cũng đi trong sa mạc như vậy.

Biến dị động vật tập kích chúng ta, rất nhiều người không bước tiếp nước, chúng ta chỉ có thể lay lắt tới căn cứ, thiếu hụt thức ăn nước uống, ban đêm lại giá rét, có rất nhiều người dừng chân tại nơi này."
"Hiện tại không giống như thế." Lam Linh Úc nắm chặt tay cô: "Tuệ Dung, mọi việc đã thay đổi."
"Mình biết." Tô Tuệ Dung cười: "Chúng ta còn sống."
Hai người nhìn nhau cười khúc khích.

Đường đi cơ hồ bị bão cát vùi lấp, nhìn qua căn bản không phân được nơi nào là đường, mặt cát lại bị nhiệt độ nung nóng, đi lên cảm giác chân bị nướng chín.

Hai bên đường có thể thấy lẻ tẻ ít cửa hàng, đều là nhà buôn bán bên cao tốc nhưng có rất ít người lên phân bố rất xa.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc sẽ đi vào đấy thu thập chút vật tư, nhân tiện nghỉ ngơi, đường cao tốc dài như vậy mà không có tang thi, cũng không có biến dị động vật, chẳng qua thiếu thức ăn nước uống, nếu không chuẩn bị đầy đủ thì rất khó vượt qua.

Hoàng hôn xuống, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc phát hiện một tòa nhà hai tầng liền vào trong nghỉ ngơi.

Dưới tòa nhà là một khu vườn nhỏ, cây cối bên trong khô héo, mặt đất cũng rạn nứt, đây chính là hậu quả của việc không có mưa.

Cửa sắt cũng được khóa, đứng bên ngoài nhìn thấy của chính cũng được đóng kỹ.

Chẳng qua bên trong truyền tới tiếng kêu gào của tang thi.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đứng ngoài cửa nhìn qua một chút thì thấy cửa sổ tầng hai không bị đóng, vì vậy Tô Tuệ Dung thả Đằng Mạn vào.

Nhanh chóng, bên trong không còn tiếng kêu gào nào.

Thô bạo phá cửa, Tô Tuệ Dung thấy ba cỗ thi thể, vừa vặn một nhà biến thành tang thi, bởi vì đóng cửa lên cả ba đều ở trong nhà.

Để Thủy Thảo cùng Đằng Mạn đem ba cỗ thi thể chôn bên ngoài, hai người dọn dẹp chút.


Xong bữa tối đơn giản, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tìm một căn phòng ở trên tầng để nghỉ ngơi.

"Linh Úc, cậu có nhận ra không, buổi tối khá lạnh." Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc mới tắm từ không gian ra ngoài, lập tức rùng mình, sau đó nhanh chóng nhảy vào trong chăn, để Tiêu Dạ ra ngoài, túm lấy ôm: "Lên đây nhanh đi, lạnh quá."
"Thiệt là lạnh." Lam Linh Úc khẽ cau mày: "Ban ngày nóng như vậy, buổi tối sao lại lạnh thế?" Ôm lấy hông Tô Tuệ Dung, hai người cảm thấy ấm áp không ít.

"Ai biết được." Tô Tuệ Dung mắt díp lại: "Kể từ khi mạt thế tới, thời tiết không còn như bình thường, mùa đông biến thành mùa hè, mà trên sa mạc lại lạnh như vậy cũng là chuyện bình thường."
Lam Linh Úc ôm chặt lấy Tô Tuệ Dung, cô là dị năng giả hệ băng, cho nên cũng không thấy lạnh mấy, Tô Tuệ Dung lại cảm thấy cực kì lạnh, được Lam Linh Úc ôm thì ấm hơn không ít.

Sờ đầu Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc cười khẽ: "Ngủ đi, mai còn đi tiếp." Hai người rời khỏi căn cứ gần một tháng, trong không gian gần nửa tháng, trừ lúc đầu gặp Phòng Vi Tuyết thì chưa gặp qua bất kì ai khác.

Nửa đêm, hai người bị âm thanh kì lạ đánh thức, Tiêu Dạ từ giường nhảy xuống, nhẹ nhàng đứng cửa sổ, sau đó lông mao dựng đứng lên, chu vào trong lòng Tô Tuệ Dung.

Tô Tuệ Dung để Tiêu Dạ vào không gian.

Thanh âm hình như từ nơi xa truyền tới, cho nên có lúc ẩn lúc hiện.

Mặc quần áo rời giường, đứng bên của sổ nhìn nơi xa.

Nói tới ích lợi khi mạt thế tới, đó chính là hoàn cảnh thay đổi tốt hơn, không còn ánh đền điện, ánh trăng lan tỏa khắp mặt đất, tình hình nơi xa có thể nhìn thấy rõ ràng.

Xa xa là mười mấy người đang chạy trốn, chấm đen tràn ngập phía sau, tựa hồ đang đuổi theo bọn họ.

Lam Linh Úc đem tinh thần lực thả ra, tinh thần lực của cô hiện tại lên cấp ba, không như trước chỉ có thể thả ra một phần.

Chẳng qua, sau khi Lam Linh Úc nhìn thấy mọi việc thì sắc mặt có chút khó coi.

"Linh Úc, cậu thấy được gì?" Tô Tuệ Dung thấp giọng hỏi.

"Một bầy gián." Đối với loài này, phái nữ luôn luôn có cảm giác ghê tởm, đúng lúc Lam Linh Úc nhìn qua thì thấy một người ngã xuống, đàn gián bò qua, rậm rạp chằng chịt, rất nhanh che mất người kia, ngay cả tiếng thét cũng không kéo dài lâu..

Bình Luận (0)
Comment